Chương 57: Ăn.
Tuy đang trong trạng thái suy ngẫm về cuộc giao dịch lúc nãy với một tồn tại không rõ về một thứ được gọi là Orc Essence nhưng cậu ta vẫn có chút để ý đến cuộc nói chuyện vừa rồi của tên bác sĩ kia.
Đồng ý là mặt của hắn đã bị che đậy nhưng trang phục thì lại không, đây là trang phục trực đêm của bệnh viện, không thể sai được, theo như hắn đoán thì chắc chắn là thuộc về khoa c·ấp c·ứu, nhìn theo da dẻ thì có vẻ khá trẻ.
Kiểu người gầy, tuy không dám chắc nhưng có vẻ chức vị cũng không cao, một là nội trú hai là vừa chuyển chính thức chưa lâu, hơn cả đêm qua còn phải vật lộn với bệnh nhân, có vẻ đang trong trạng thái thiếu ngủ.
Nhưng đặc biệt nhất là logo của hạt nút trên phần cổ áo Blouse trắng, cậu ta biết logo này, đúng hơn nó là logo của tập đoàn dược phẩm Higi, một trong ba tập đoàn trực thuộc dưới gia đình của cậu ta.
Gia đình của cậu ta cũng khá có ảnh hưởng trong t·hế g·iới n·gầm nhưng bề nổi thì tồn tại ba tập đoàn lớn để người đời nhìn vào, một là công ty dược phẩm Higi, hai là trung tâm đào tạo thế hệ vệ sĩ mới Giri, cuối cùng là ba, viện nghiên cứu và phát triển con người Jiri.
Đương nhiên mấy cái này chỉ là che mắt mà thôi chứ thật sự thì nguồn lực chủ yếu của cả ba tập đoàn đều tập trung vào c·hiến t·ranh, dược phẩm Higi chính là trung tâm cấy ghép những chi giả công nghệ tân tiến.
Vệ sĩ Giri chính là nơi đào tạo ra những hạt giống tốt để đưa vào đội cận vệ của gia đình, đương nhiên bọn họ cũng hoạt động với tư cách là lính đánh thuê cho những cuộc chiến nếu như có bên đứng ra để thuê mướn.
Cuối cùng là Jiri, chức năng chính là tạo ra thế hệ con người kiểu mới, không cần phải cấy ghép chi giả máy móc hay nói đúng hơn là các cyberware thiếu tính ổn định vào người nhằm gia tăng thêm sức mạnh nữa.
Bọn họ tập trung nghiên cứu những loại huyết thanh cùng cải tạo gen, đương nhiên dự án này đã tồn tại rất lâu rồi, thậm chí trên thế giới đây vẫn là chủ đề được đầu tư nhiều nhất nhưng kết quả thì không mấy khả quan lắm.
Bởi vì gen con người vốn dĩ tồn tại theo dạng chuỗi xoắn ốc hoàn chỉnh, đúng hơn thì mọi sinh vật sống đều như vậy, muốn cải tạo được nó thì ngay từ đầu đã không phải chuyện đơn giản rồi, không khác gì trêu đùa với quy luật của tạo hóa cả.
Hơn cả dù có cải tạo thành công cũng chưa chắc đã có thể mạnh ngang với đám cấy ghép các cyberware vào người được, dù sao nghiên cứu về cyberware đã đạt tới đỉnh cao rồi, tuy không được lan truyền ra ngoài nhưng với công nghệ hiện tại thì việc cấy ghép ở mức từ 3 cyberware trở xuống có tỷ lệ t·ử v·ong và phát điên là 0%.
Đương nhiên cũng tùy vào từng loại cyberware được cấy ghép nữa, với những cyberware thiếu tính ổn định nhưng bù lại có chức năng đặc biệt mạnh mẽ thì cũng yêu cầu vật chủ phải có độ tương thích khá cao với nó.
Cậu ta cũng đã từng gặp qua các chiến binh cyberware rồi, thậm chí còn huấn luyện và chiến đấu cùng bọn họ, phần lớn đều tỏ ra bình thường nhưng khi bọn họ l·ạm d·ụng cyberware quá mức thì đến một ngưỡng nào đó sẽ phát điên.
Bọn họ cũng chỉ là những chiến binh hạng thấp với từ 1 đến 3 cyberware trên người mà thôi, cao cấp nhất mà cậu ta từng gặp chính là nhóm Trinity, tức ba cá thể trụ cột của tập đoàn dược phẩm Higi.
Một trong số đó là bác sĩ, lão ta là kẻ chủ đạo cho hầu hết những cuộc cấy ghép các cyberware thiếu tính ổn định nhất hoặc các chiến binh đã cấp ghép trên 12 cyberware, để có thể cấy ghép được ngưỡng đó thì độ tương thích phải thuộc nhóm 1/10000 từ Giri đẩy qua.
Là dạng tài nguyên quý giá cả nhưng khi bác sĩ đã đụng dao thì cũng có nghĩa là hắn sẽ giúp bọn họ cấy nhiều hơn nữa, theo lời giải thích của hắn thì chỉ có duy nhất hai trường hợp như vậy, một là tên đó có tiềm lực để leo lên nhóm Trinity.
Trong Trinity thì kẻ cấy ít cyberware nhất cũng có hơn 20 cyberware trên người, trong đó có 18 cái là cấp cao, 2 cái mẫu thử nghiệm q·uân đ·ội và vài trong số đó thuộc nhóm thiếu ổn định, đương nhiên đám 1/10000 kia cũng đã cấy 12 cái cyberware cao cấp trên người sẵn rồi.
Nhưng nếu cấy xong cái thứ 13 trở lên mà chỉ số vẫn không sai lệch quá +- 5% thì kẻ đó đã vượt ngưỡng nhân loại tầm thường và hướng tới thứ cao cấp hơn rồi, chỉ là những kẻ có thể cấy tới cái thứ 13 thường có kết cục không mấy tốt đẹp.
Bởi vì bọn họ thuộc nhóm thứ hai, đó là nhóm đã cận điên, tiến hành cấy thêm một cyberware cuối cùng chính là để biến bọn họ trở thành lính cảm tử đích thực nhằm bòn rút một chút giá trị cuối cùng cho gia đình cậu ta.
Sau khi thành công cấy ghép xong thì bọn họ sẽ bị đeo lên các loại vòng hạn chế rồi trực tiếp lên máy bay để vận chuyển tới vùng chiến sự, nhiều khi đó là được bên thuê trả thêm tiền nhưng đương nhiên cũng có vài cuộc chiến thuộc về gia đình của cậu ta.
Về căn bản thì dược phẩm Higi chính là như vậy, các bệnh viện con của nó đương nhiên cũng có dịch vụ cấy ghép chi giả nhưng thường là những vụ nhỏ, vì những vụ đủ lớn thì khách thường sẽ tới tổng bộ để tìm gặp những bác sĩ cấp cao hơn.
Nếu tên bác sĩ này là cấp thấp thì chắc hắn chưa được trực tiếp tham gia vào cuộc cấy ghép nào rồi nhưng xét về thân phận thuộc khoa c·ấp c·ứu thì khả năng cao không sớm thì muộn, hắn cũng sẽ phải đối mặt với nó mà thôi.
Đương nhiên những vị khách có đủ tiền để cấy ghép cyberware vào người dù là cái cấp thấp nhất cũng không phải thuộc dạng đơn giản, nhưng nếu tên bác sĩ này thực sự có thể tồn tại trong khoa c·ấp c·ứu đủ lâu thì sẽ gặp thôi.
Còn về phần cậu ta thì đương nhiên là thuộc nhóm hỗn tạp, vừa uống huyết thanh, vừa cấy ghép cyberware, chỉ thiếu mỗi cải tạo gen mà thôi, nhưng nếu dự án kia thành công thì chắc chắn cậu ta sẽ bị ép tham gia.
Nhưng về tình huống của tên bác sĩ kia thì chắc cậu ta sẽ thử tìm, dù sao có thêm một đồng minh cũng đỡ bớt vài phần gánh nặng, nhất là khi cậu ta cũng không rõ chuyện liệu trong cuộc họp kế tiếp thì lượng khách có thay đổi hay không.
Đương nhiên cậu ta sẽ không chủ động bắt chuyện với hắn vào thời điểm hiện tại, bởi vì khi trở về bên kia thì sẽ có vô vàn cách để cậu ta có thể khóa chặt được vị trí của hắn trong khi hắn không hề hay biết cậu ta là ai.
Cậu ta sẽ không mạo hiểm mà tin vào một kẻ mới gặp lần đầu tiên chỉ bởi vì hắn cũng có chung hoàn cảnh với cậu ta, đây là một lựa chọn rất thông minh vì nó cho cậu ta quyền chủ động hơn trong mối quan hệ này.
"Theo ngài thì tôi nên làm gì bây giờ?"
"Hừm, một câu hỏi hay, ta đại khái hiểu được tình huống hiện tại của ngươi rồi, nhưng đó là bản chất của xã hội, xã hội đầu tiên và cũng là cân bằng nhất đó chính là mẫu hệ nơi bất cứ ai cũng như nhau.
Tất cả đều chia đều mọi thứ với nhau, đàn ông kính trọng phụ nữ còn phụ nữ thì sống dựa vào tài săn bắn của đàn ông, đây chính là một xã hội tiệm cận lý tưởng, thật buồn cười khi nó cũng chính là một trong những hình thái xã hội đầu tiên.
Bởi vì thứ thay đổi ở đây chính là ý thức hệ, bản thân càng ý thức được nhiều chuyện thì những suy nghĩ bên ngoài hay nói đúng hơn là dục vọng cũng càng được tăng cao hơn, ví dụ như những loài sống theo mô hình dạng tổ như kiến, ong, v.v.
Kiến thợ sinh ra để làm việc và phục vụ cho kiến chúa, trong một tổ đó thì kiến chúa chính là cao nhất, kiến thợ đều bình đẳng như nhau và không hề có ý làm phản là gì sao? Là vì chúng không hề có bất cứ suy nghĩ nào khác ngoài phục vụ kiến chúa.
Kể cả những con kiến cao cấp hơn trong tổ như kiến vua hay kiến lính cũng tương tự như vậy, tuy bọn chúng được sinh ra với nhiều mục đích khác nhau nhưng chung cuộc thì vẫn tồn tại là để phục vụ cho kiến chúa.
Bọn chúng không suy nghĩ nhiều về những chuyện khác mà chỉ chú tâm vào kiến chúa, nghe thì có vẻ độc tài nhưng nó lại mang đến sự cân bằng hoàn chỉnh nhất bởi lẽ ngoài kiến chúa cùng những con được chọn để trở thành kiến chúa ra thì không có một con kiến nào có thể ý thức được về bản thân cả.
Càng ý thức được nhiều chuyện thì cũng càng có nhiều suy nghĩ hơn rồi từ đó cũng bắt đầu sản sinh ra các tâm tư không được lành mạnh và một trong số đó chính là lòng tham, đó cũng là lúc mà thời đại tích trữ được mở ra.
Giờ không phải ai ai cũng bình đẳng như nhau nữa mà là kẻ mạnh, kẻ có nhiều tài nguyên hơn trong tay sẽ vượt trội hơn kẻ khác và đến một lúc nào đó thì hình thái chính trị đầu tiên sẽ được ra đời với khái niệm chiếm hữu.
Như tên kia nợ ta nên hắn có nghĩa vụ phải phục vụ cho ta, nơi kia thật màu mỡ nên nó là của ta, v.v, quần xã bộ lạc tồn tại theo cơ cấu như vậy và xung đột, c·hiến t·ranh giữa các bộ lạc là để phục vụ cho mục đích c·ướp lấy 'quyền' sở hữu trong tay nhau.
Buồn cười ở chỗ là bọn chúng không nắm trong tay bất cứ 'quyền' nào cả nhưng vẫn làm như là có, cánh rừng kia đâu phải là của chúng nhưng chúng vẫn nhận là của mình và bắt ép những kẻ khác phải tin theo bằng vũ lực.
Sau đó thì 'quyền' được sinh ra và bất cứ ai vào khu vực đó để săn bắn, hái lượm đều phải có sự cho phép của chúng, thậm chí là thành quả cũng phải vào trong tay bọn chúng còn bản thân kẻ lao động thì đến miếng thịt cũng chẳng có.
Dần dà mọi thứ càng ngày càng trở nên biến tướng hơn khi đất đai bị chiếm hữu đủ lớn để một thành bang hay thậm chí là một quốc gia được ra đời, chỉ là có nhiều thứ có thể dẫn tới hồi kết nhưng chỉ riêng lòng tham thì sẽ mãi mãi ở đó, thậm chí là tiếp tục tăng trưởng thêm.
Quy mô của hai chữ c·hiến t·ranh cũng dần được mở rộng hơn, chênh lệch giữa giai cấp cũng càng ngày càng được kéo dãn, kẻ cao nhất thì đưa mệnh lệnh xuống, bên dưới bị áp lực thì lôi cấp thấp hơn ra để giải tỏa.
Xuống tiếp đến cuối cùng, những kẻ thấp nhất của cái kim tự tháp mới là những tên gánh lấy tất cả những tủi nhục vào người, bọn chúng gọi đó là cái giá cho sự phát triển nhưng trừ bọn chúng ra thì chẳng có bất cứ chủng tộc nào được lợi từ sự phát triển đó cả.
Nhưng ta nói nhiều như vậy cũng không phải là để ngươi cố gắng làm gì đó hay gì mà để ngươi chấp nhận một sự thật rằng kẻ bên dưới muốn leo lên bên trên thì cần phải có quan hệ tốt với bên trên, không thì cả đời này ngươi cuối cùng cũng chỉ là viên gạch lót chân cho kẻ khác dẫm đạp lên.
Giá trị của ngươi thực sự chỉ được bộc lộ khi bọn họ cần tới ngươi còn không thì muôn đời suốt kiếp mọi thứ vẫn như vậy, nhưng như ta đã nói rồi đấy, cả hai ngươi đều thuộc chung vào một thế giới, tên bên kia có thể trở thành ô dù nâng đỡ cho ngươi nếu ngươi biết cách nắm bắt lấy."
Đây là hắn đang mở đường cho hai tên này tự chạy, đương nhiên chủ ý vẫn là để tăng độ tương tác của cả hai nhưng chung quy lại thì chắc hẳn cả hai đều hiểu nếu như bản thân có thêm một người bạn nữa thì trên cái bàn trà này cũng sẽ đỡ bị áp lực hơn.
"Tôi sẽ chủ động liên hệ sau, còn về chủ đề lúc nãy thì tôi đồng ý với ngài, chỉ là không biết ngài có thể đưa Orc Essence kia cho tôi trước được không?"
Tên này vẫn rất biết cách để bày vẽ đấy, có vẻ như thân phận của hắn chiếm thế chủ đạo nên muốn ép kẻ làm công như tên bác sĩ kia, mà vậy cũng tốt thôi, dù sao hắn cũng không muốn xen vào chuyện này, hơn cả biết cách để nắm thóp một kẻ nào đó dù là đối tác của mình vẫn là tốt nhất.
"Tất nhiên rồi, dù sao ta cũng cần ngươi làm việc cho ta."
Nói rồi mớ bầy nhầy Orc Essence này được chuyển giao tới chỗ tên quân nhân kia, dù không biết cậu ta sẽ nhận được năng lực nào nhưng tốt nhất vẫn là dạ dày hoặc sức mạnh, dung dịch cũng tốt nhưng chưa hẳn đã thực sự dùng được ở trên đảo.
Khi thấy được bãi bầy nhầy nhìn không khác gì bãi nôn màu trắng xuất hiện bên cạnh mình thêm một lần nữa thì lần này cậu ta chủ động cầm lấy cái nĩa trên bàn chọc thử vào nó, nó đàn hồi hệt như thạch đông vậy, chỉ là không biết mùi vị như thế nào.
"Vậy giờ tôi phải làm như thế nào để hấp thụ thứ này?"
"Đương nhiên là ăn vào rồi, hơn cả là phải ăn hết, ăn hết thì mới có tác dụng được."
Sau khi nhận được sự khẳng định của hắn thì cậu ta cũng bắt đầu hạ cái nĩa xuống để dùng muỗng bắt đầu xúc một miếng của mớ bầy nhầy kia lên, nó thực sự rất giống thạch rau câu nếu như cậu ta không biết nguồn gốc thực sự của nó.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng cậu ta cũng trực tiếp đút thẳng cả muỗng vào trong mồm rồi nuốt chửng nó, tuy rất nhanh hơn nó vẫn trượt qua lưỡi đôi chút, đủ để cậu ta cảm nhận được mùi vị của nó và tý thì khiến cậu ta nôn ra sạch.
"Phản ứng bình thường mà thôi, khi phải ăn những thứ bản thân chưa từng ăn lần nào, thậm chí là cảnh giác với nó thì đây là hành động bình thường, ngoài ra thì Orc là loài dã tính rất mạnh, thịt có mùi cực kỳ hăng, rất khó để ăn sống.
Essence lại chính là phần tinh chất của một con Orc, rất hiếm Orc có chứa tinh chất trong người, nếu có thì cũng là con có tiềm lực để trở thành con đầu đàn và tiến hóa thành nhánh cao hơn như Bull Orc."
Nói thật thì đây là thứ kinh khủng nhất mà cậu ta từng phải trải nghiệm, nó ngay lập tức hòa tan ngay khi vào khoang miệng, thứ chảy ra có phần dính, mùi cực kỳ hăng, may mà trước đó cậu ta đã nuốt chửng rồi nên vẫn tạm có thể chấp nhận được.
Có điều mùi và cảm giác vẫn còn đó nên cậu ta nhanh chóng uống hết phần trà của mình, thậm chí là quay sang ăn lấy phần ăn trên dĩa đã được hắn chuẩn bị từ trước, thứ mà cậu ta hay những vị khách từ nãy đến giờ vẫn chưa dám chạm vào do lo lắng về chuyện chế độ ăn của vị này có phần khác biệt với bọn họ.
Nhưng khi đã ăn vào rồi thì bỗng dưng cậu ta cảm thấy có gì đó không đúng, mùi vị này thực sự quá kinh khủng rồi, tuy không phải là món ngon nhất mà cậu ta từng được ăn qua nhưng nó mang tới cho cậu ta mùi vị của quá khứ.
Để cậu ta nhớ về những ký ức đã sớm bị c·hôn v·ùi bởi áp lực mà lão già khốn kiếp kia đã tạo ra, ra là vậy, vậy ra lão ta cũng có một bộ mặt như vậy, thì ra c·ái c·hết của mẹ đã ảnh hưởng và biến lão ta thành một kẻ như hiện tại.
Với cương vị là một kẻ đứng đầu trong gia đình thì lão ta đã gánh vác lấy rất nhiều áp lực, mẹ là người duy nhất có thể giúp ông ta thực sự cảm thấy đang sống nhưng khi bà ấy c·hết vào cái đêm đó thì lão ta cũng đã dần mất đi thứ cốt lõi nhất của mình.
Đó là lý do mà lão ta lại thành ra như này, lão ta muốn biến cậu ta thành người thừa kế hoàn hảo nhất có thể thay thế lão ta vào một ngày không xa vì giờ tâm trí của lão ta chỉ hướng về c·ái c·hết, bởi vì lão ta tin rằng đó là cách duy nhất để có thể gặp lại được bà ấy.
Một kẻ sống như đ·ã c·hết, chỉ hướng tới c·ái c·hết, nếu không phải áp lực, gánh nặng vẫn còn đó thì có khi lão ta đã sớm t·ự s·át từ lâu, giờ lão ta muốn biến cậu ta thành một kẻ như lão để thay thế lão ta tiếp tục cái gia đình này, để lão ta có thể đi tìm bà ấy.
Ngay khi nhận ra sự thật thì cậu ta không kiềm chế được đánh thật mạnh xuống bàn khiến mọi vật thể trên đó bay lên không trung nhưng chúng đều ngưng đọng lại và một lần nữa từ từ hạ xuống lại bàn.
Nhưng hành động tiếp đến của cậu ta khiến hắn có đôi phần kinh ngạc đấy vì lần này cậu ta không còn kiên kỵ đống bầy nhầy kia nữa mà trực tiếp cầm muỗng lên ăn lấy ăn để chúng, thậm chí tốc độ uống trà của cậu ta còn nhanh hơn cả tốc độ rót trà.
Tức không phải là do cậu ta thấy thứ này ngon hay gì mà có sự thay đổi nào đó đã khiến cậu ta trở nên quyết tâm hơn, đủ để khiến thứ mang lại cho cậu ta trải nghiệm kinh khủng nhất về một bữa ăn trở thành thứ có thể nuốt được miễn là nó giúp cậu ta trở nên mạnh mẽ hơn.
Ánh mắt cậu ta đã thay đổi, giờ nó đã trở nên sắc bén hơn, lý do mà hắn với tư cách là một tiền bối nói cậu ta không hợp với giới này là vì trước đó ánh mắt của cậu ta vẫn còn quá đơn thuần và vô định.
Giờ thì đã khác rồi, cậu ta đã có mục tiêu để hướng tới, là kẻ mà cậu ta phải g·iết cho bằng được, đó là lý do mà cậu ta quyết tâm đến vậy, bởi vì cơn giận đang thúc đẩy cậu ta phải làm mọi thứ để có thể đạt được mục tiêu sau cùng.
Thấy cậu ta bắt đầu ăn một cách điên cuồng thì tên bác sĩ cũng luống cuồng cầm dao và nĩa lên để tận hưởng bữa ăn của mình, dù sao cũng có kẻ thử độc trước rồi nên hắn cũng an tâm hơn phần nào để ăn thứ này.
Hơn cả ngài ấy còn nói rằng ăn thứ này có thể khiến kẻ ăn trở nên mạnh mẽ hơn, tuy hắn không hiểu rõ nguyên lý đằng sau dĩa đồ ăn này nhưng đã có kẻ thử độc trước rồi thì không lý nào mà hắn lại không ăn cả.