Chương 6: Mối quan hệ giữa cơ thể cùng linh hồn.
Sau khi ngắm nghía một hồi và đảm bảo rằng ít nhất không cảm nhận được bất cứ sự nguy hiểm nào đến từ bên trong thì cuối cùng cô gái kia cũng bắt đầu thở ra một hơi rồi lấy hết can đảm bước vào bên trong.
Đến tận lúc này thì hắn mới thực sự đặt sự chú ý của mình lên vị khách tò mò này, nhìn về ngoại hình thì cô ta rất ưa nhìn, chỉ là tuy phong cách ăn mặc trưởng thành nhưng nét mặt vẫn còn có chút hơi non trẻ.
Đúng, hắn phải thừa nhận rằng nếu chỉ như vậy thôi thì cô ta vẫn thực sự rất đẹp nhưng đáng tiếc rằng đó là thẩm mỹ quan của một kẻ đến từ một thế giới khác như hắn, cách biệt thời đại, cách biệt văn hóa, cách biệt tư duy.
Ba yếu tố cơ bản trên thôi cũng đủ khiến để mặt nhận thức giữa người tại đây và hắn có rất nhiều sai lệch, mẫu hình phụ nữ vào thời đại này chắc chắn không thể nào lấy theo quy chuẩn của hắn được nên tuy cô gái này đẹp trong mắt hắn nhưng chưa chắc đã đẹp trong mắt những kẻ còn lại.
Hơn cả hắn vẫn hiểu rõ một đạo lý rằng thời đại này việc trọng nam khinh nữ vẫn diễn ra, thậm chí là kể cả ở cuối những năm 90 của thế kỷ trước tại thế giới hắn thì phụ nữ vẫn luôn bị quy chụp vào việc nội trợ.
Đúng hơn thì cho đến hiện tại mọi chuyện vẫn như vậy, đồng ý về mặt tư tưởng thì đã có rất nhiều chuyển biến nhưng thứ đã tồn tại gần như xuyên suốt bề dài lịch sử con người sao mà dễ dàng mất đi đến như vậy?
Nó là tư tưởng, là hành động, người lớn mắc phải, trẻ con thấy được và học theo rồi dần dần nó trở thành một thứ được gọi là nhận thức, trưởng thành nhận ra, cố gắng sửa đổi nhưng trong thâm tâm thì mấy ai thực sự mong muốn như vậy?
Thân phận giữa nam và nữ, giống đực và giống cái không phải là chuyện bí ẩn gì, thậm chí trong Công giáo nó cũng được phát họa dưới hình tượng của Adam, người đàn ông đầu tiên, Lilith, người đàn bà đầu tiên và Eva, mẹ của toàn thể nhân loại.
Lilith vốn dĩ chính là tạo vật của Chúa, là tồn tại ngang hàng với Adam, là một thể độc nhất và tách rời khỏi Adam, bà ta đại diện cho tính độc lập, tự cường và khát khao tự do, bình đẳng của một người phụ nữ.
Nhưng Adam lại không thích có một người vợ như vậy nên đã giải trình với Chúa và kết cục là Lilith đã bị đuổi khỏi vườn địa đàng, thật sự rất châm biếm nhưng cũng đồng thời lột tả được một sự thật hết sức đơn giản.
Rằng trong bất cứ mối quan hệ nào thì vẫn luôn có kẻ đứng trên kẻ khác dù cho là hôn nhân và lại càng đáng buồn hơn khi Chúa chấp nhận điều đó, tức đây chính là một sự thật rồi đuổi cổ Lilith đi như muốn nói rằng Adam mới là kẻ đứng sau cùng.
Thậm chí mọi chuyện càng tệ hơn khi Eva xuất hiện, cô ta là tạo vật được tạo ra từ khúc xương sườn thứ bảy của Adam nhằm ám chỉ rằng phụ nữ phải phụ thuộc vào đàn ông, điều này không chỉ thể hiện ở nguồn gốc mà ngay cả tính cách của Eva cũng tương tự như vậy.
Cô ta được mô tả tựa như một con ngốc, là tội đồ đã trực tiếp khiến Chúa đuổi cổ cả Adam và chính cô ta ra khỏi vườn địa đàng, mà thật ra mọi chuyện cũng không chỉ dừng ngang như vậy, tương lai an nhàn của cả nhân loại đều b·ị c·ướp đi.
Chưa kể đó cũng là tiền đề mở ra rất nhiều sự kiện khác trong kinh thánh như con thuyền cứu thế của Noah, thông qua đó chúng ta có thể thấy được địa vị của người phụ nữ thấp kém đến nhường nào vào thời điểm đó.
Eva chính là hình tượng kia còn Lilith chính là kết cục cho những người phụ nữ dám phản kháng, không chỉ dừng lại ở lưu vong mà sau đó còn trở thành nguồn gốc của cái ác, bị gắn ghép lên người một tội danh nào đó và kết cục là bị hỏa thiêu trước ánh nhìn của dân chúng.
Jeanne d'Arc có thể là minh chứng thiết thực nhất, vậy nên hắn cũng hiểu rằng cô gái trước mặt mình đáng thương đến nhường nào, làn da tái nhợt cùng túi mắt thâm đen cho thấy cô ta thiếu đi sức sống đến nhường nào.
Đầu tóc bù xù cùng đôi môi thâm đen, có thể nói rằng người phụ nữ này đang thiếu ngủ cực độ, thậm chí trên người cô ta còn thoang thoáng mùi thuốc lá, tức cô ta dùng nó như một thứ chất xúc tác làm t·ê l·iệt đi thực tại ở ngay trước mặt cô ta.
Nhìn sơ qua trang phục thì chắc hẳn cô ta làm trong những ngành nghề khá tự do hay phải chạy nơi này nơi khác như phóng viên, nhà báo, điều tra viên hay thậm chí là những công việc áp lực hơn nữa.
Khả năng cao là đồng nghiệp cùng cấp trên cũng liên tục chèn ép cô ta nên mới đi trên con đường tự đày đọa bản thân đến như vậy, thậm chí hắn còn cảm tưởng rằng cô ta hệt như một ngọn nến đứng trước con giông tố, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vụt tắt hoàn toàn.
"Xin chào quý khách, có vẻ như quý khách là người từ nơi khác tới nhỉ? Trang phục của quý khách thực sự rất hiếm gặp tại một con hẻm tăm tối như thế này đấy, mà không biết quý khách tới đây với mục đích gì?"
Vừa nói hắn vừa thao tác bên cạnh cái máy xay sinh tố, không biết thế giới này có thứ nào có chức năng tương tự như thế này hay không nhưng tạm thời thì dùng thứ này vẫn thuận tiện hơn là trực tiếp làm thủ công.
Đầu tiên là từ cái tủ lạnh bên cạnh lấy ra một chút sữa chua hy lạp còn thừa lại từ ngày hôm qua, 2 quả chuối, 1/4 quả xoài, vài quả dâu tây, một lọ sữa tươi cùng đá viên.
Sau đó thì hắn trực tiếp cắt chuối và xoài thành những hình vuông nhỏ rồi ném chúng cùng chỗ sữa tươi và đá viên vào bên trong máy xay sinh tố, đương nhiên hắn cũng có thêm một thìa mật ong vào đó để giúp người uống thư giãn đầu óc hơn.
Trong lúc máy vẫn đang xay thì hắn quay sang cắt lách những quả dâu tây kia rồi trang trí bên trong, dọc theo phía trên của phần bầu ly, máy xay sinh tố cũng vừa ngừng lại nên hắn trực tiếp rót hỗn hợp sinh tố chuối kia vào một cách thật từ từ để tránh làm hỏng phần trang trí.
Cuối cùng chỉ cần cho chỗ sữa chua còn lại kia lên trên nữa là được rồi, thế là một ly sinh tố chuối đã hoàn thành, chỉ là trong lúc hắn vẫn đang tập trung vào phần công việc của mình thì cô gái kia vẫn cứ sững người ra.
Về căn bản thì cô ta không hiểu mình đang trải qua những gì, trước khi tới đây thì bản thân cô ta cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho c·ái c·hết của mình tại bất cứ thời khắc nào rồi nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này cơ chứ?
Nó có cảm giác cô ta đang ngồi trong một quán thức uống nhẹ dành cho người giàu hơn là một giáp giới bị học viện giữ kín như bưng và cũng chính vì mọi thứ quá thư thái nên độ căng thẳng của cô ta cũng đã được đẩy lên cực độ.
Ngược lại ở phía bên kia thì khi đang dùng khăn để lau ly để chuẩn bị quá trình trang trí thì hắn ta cũng để ý thấy việc này rồi, chỉ là hắn không quá rõ được nguyên nhân của sự căng thẳng này là đến từ đâu mà thôi.
"Ly này tôi xin mời quý khách, chỉ là từ nãy đến giờ quý khách vẫn chưa nói ra mục đích tới đây của mình?"
Những lời này càng khiến cô ta như bị kéo về thực tại, đúng vậy, cô ta đang đứng trên địa bàn của địch, nhưng cũng vì lẽ đó mà sự căng thẳng lại ngày một tăng cao do kẻ đó hay nói đúng hơn là thứ đó đang hỏi mục đích đến đây của cô ta.
Không lý nào mà nó không biết cô ta tới đây là để làm gì cả, thật ra kể từ khi thấy được nó thì cô ta đã muốn trực tiếp quay lưng bỏ chạy rồi vì mộng thú trong giáp giới này dù có là nhỏ yếu nhất thì theo tình báo cũng phải ở cấp 5 trở lên.
Tức một khi chạm mặt với mộng thú thì chắc chắn cô phải kẻ phải c·hết vì mộng thú vốn dĩ không chỉ mạnh hơn sinh vật đồng cấp mà còn có khả năng gần như bất tử khi ở bên trong giáp giới liên quan đến nó.
Còn về chuyện mộng thú chủ động mở miệng giao tiếp với sinh vật sống ở thế giới thực thì cô ta chưa nghe qua bao giờ, có thể là do cô ta tiếp xúc chưa đủ nhiều, dù sao cô ta cũng chỉ mới lên được quang vinh chưa được một tuần.
Nhưng có thể mở miệng và giao tiếp theo cách thức này thì chắc chắn không phải là thứ mà cô ta có thể xử lý được rồi, hơn cả nó còn mời cô ta đồ uống? Tin cái quỷ ấy, ai mà biết được mấy thứ nguyên liệu tưởng chừng rất hoàn mỹ, bắt mắt kia lại là những thứ gì cơ chứ?
Dù sao đây cũng là giáp giới, một mảnh nhỏ của mộng giới tiếp xúc với vách ngăn của thế giới thực, bất cứ thứ gì bên trong giáp giới đều đến từ mộng giới, đều là những thứ mà sinh sống nhỏ yếu như cô ta chạm vào chắc chắn c·hết.
Khoan đã, nếu ngay từ đầu cô ta đã thủ sẵn tâm lý phải c·hết trong nhiệm vụ lần này thì tại sao tới bây giờ cô ta vẫn sợ hãi đến vậy? Rõ ràng bản thân cô ta đã áp chế đi rất nhiều cảm xúc rồi cơ mà? Chẳng lẽ cuồng tủy không phát huy được tác dụng?
"Đôi khi nghĩ thì vẫn dễ hơn làm đúng không?"
Câu này có nghĩa như mặt chữ, hắn thấy cô gái này suy nghĩ quá lâu, thậm chí càng suy nghĩ lại càng loạn hơn nên tự hiểu rằng cô ta là một loại người tự khép kín hoặc nói đúng hơn là vì ở trong môi trường làm việc độc hại quá lâu nên dần thu mình.
Thậm chí cô ta còn bị mắc chứng overthinking, đương nhiên là theo chiều hướng có hại rồi vì tuy hắn không biết cô ta đang nghĩ gì nhưng chắc chắn rằng để khiến một cô gái trẻ căng thẳng, ngại giao tiếp đến vậy thì chắc hẳn phải kinh khủng lắm.
Thứ hắn đang muốn làm trước tiên đó chính là cố gắng nhất có thể trở nên cùng chung một nhịp với cô ta, chỉ có làm như vậy thì hắn có thể tìm được cánh cửa dẫn tới nội tâm trên một bức tường thành vững chắc do cô ta tự dựng ra này được.
Đương nhiên cô ta sẽ hiểu sai ý của hắn rồi, lời nói lúc này của hắn không khác gì xuyên thẳng qua linh hồn của cô ta và trực tiếp thổ lộ ra một sự thật rằng cơ thể của cô ta không hề sợ hãi, biểu hiện rõ nhất là tóc gáy cùng cơ không co thắt lại.
Thứ sợ hãi ở đây chính là linh hồn của cô ta, lĩnh vực linh hồn là một thứ cao siêu mà cũng vừa cực đoan, cô ta không thường nghe về những nghiên cứu ở chủ đề này nhưng có một thứ khiến cô ta vẫn nhớ mãi.
Đó là chuyên đề phân tích phản ứng của cơ thể trước c·ái c·hết, tại đó nhà nghiên cứu ẩn danh đến từ học viện kia chia cấu trúc sinh vật sống ra thành hai phần, một là cơ thể, phần còn lại chính là linh hồn.
Cả hai tuy nghe thì có vẻ tách bạch nhưng thật ra lại liên thông với nhau, linh hồn cần bám vào cơ thể để trụ vững lấy ý chí còn cơ thể thì cần linh hồn để sự tồn tại của nó có ý nghĩa, nếu một cơ thể không có linh hồn thì nó chẳng qua chỉ là một mớ thịt không hơn không kém.
Ông ta còn nói rằng cơ thể chính là nô lệ nhưng cũng đồng thời là lồng giam và là thứ quan tâm đến lần hợp tác này của cả hai, ý chí là đại diện cho linh hồn, nhưng đôi khi có một vài trường hợp cơ thể sẽ vượt qua rào cản ý chí thống trị tất cả đó để giữ lại sự sống cho cả hai.
Lấy ví dụ đơn giản như việc hít thở, rất cần thiết nhưng nó lại là một hành động diễn ra trong vô thức của mọi sinh vật sống, từ khi mới sinh ra cho đến khi c·hết đi, mọi sinh vật đều không ngừng hít thở.
Hay việc tiêu hóa chẳng hạn, ban đầu sinh vật sống hoàn toàn không nhận thức được khái niệm chuyển hóa năng lượng, ý chí đơn thuần nghĩ rằng cần phải ăn để tồn tại, vào những thời khắc như vậy thì sự tồn tại của tiêu hóa hoàn toàn là do cơ thể điều hành.
Thậm chí còn nhiều hơn nữa, đúng vậy, nhìn sơ qua thì cứ tưởng ý chí hay linh hồn là kẻ thống trị nhưng thật ra cơ thể mới là kẻ cố gắng níu kéo lấy sự sống cho cả hai, hệt như những con ong cố gắng cả đời để phục vụ cho con chúa vậy.
Dù làm cả đời nhưng trong mắt của kẻ khác thì chúng không bao giờ bằng được con chúa, đây chính là sứ mệnh và cùng đồng thời là con đường mà chúng phải đi, tồn tại vì kẻ khác một cách vô điều kiện.
Nhưng đó là thứ đáng sợ nhất, nhà nghiên cứu kia tin rằng trong trường hợp ý chí tự hướng tới c·ái c·hết hay nói đùa là tự ý hủy giao kèo thì cơ thể có quyền can thiệp vào một cách vô điều kiện để tránh mong muốn t·ự t·ử diễn ra.
Đầu tiên cơ thể sẽ tạo ra cảm giác bứt rứt và tùy vào từng trường hợp mà sẽ có nhiều cách hơn ví dụ như gợi nhớ lại những kỷ niệm đẹp, làm chùn chân, tuyệt thực thì hóa điên cố gắng nuốt bất cứ thứ gì vào bụng để nạp thêm năng lượng, v.v.
Tức có thể hiểu rằng cơ thể sẽ làm mọi thứ để bảo vệ chính nó nói riêng và giao kèo giữa cả hai nói chung, dù sao thì nếu không có phương án tác động đến linh hồn thì rõ ràng tác động cơ thể là cách duy nhất.
Còn nếu như ngược lại thì sao? Nếu linh hồn mới là bên lâm vào nguy hiểm, cận tử thì liệu cơ thể có tác động vào hay không? Theo thí nghiệm thì có và nó được gọi là phản ứng tâm linh như nhảy mắt, giật tai, lạnh sống lưng, v.v.
Chỉ là trong trường hợp của cô ta thì không có bất cứ phản ứng nào cả, hoàn toàn không, cơ thể cứ như bình thường vậy, tức cơ thể đang nhận thức không gian xung quanh thực sự chỉ là một nơi hoàn toàn bình thường.
Điều này là cực kỳ quái đản vì dù ít hay nhiều thì cơ thể của một kẻ như cô ta cũng vẫn phải tương đối n·hạy c·ảm với môi trường xung quanh mới phải, đây cũng là lý do mà cô ta thiếu ngủ, dù là trong môi trường an toàn nhất thì cô ta vẫn cảm thấy những thứ mà người bình thường không cảm nhận được.
Cũng vì thế mà cơ thể của cô ta vẫn luôn ở trong trạng thái cảnh giác nhưng giờ đây thì nó cứ như ngủ quên mất vậy, chỉ còn một mình linh hồn là phản ứng lại được và nó đang sợ hãi trước thứ mà nó không thể nào hiểu được.
Không sợ hãi chính là thứ mà cô ta vẫn luôn nghĩ, thậm chí là tự tin rằng mình sẽ ít nhất giữ được một chút tôn nghiêm kể cả khi phải đối mặt trực tiếp với c·ái c·hết nhưng sự thật lại khác hoàn toàn so với thực tại mà cô ta vẫn tưởng.
Đây không phải là nơi mà một kẻ như cô ta có thể ghé lại, nơi này căn bản đã sớm vượt quá phạm trù thông thường về thứ được gọi là giáp giới rồi, chẳng có cái giáp giới nào lại như thế này cả và cũng chẳng có nơi nào lại đáng sợ đến mức linh hồn phải vụn vỡ như vậy.