Chương 67: Chuyện thực sự sẽ xảy ra trong những câu chuyện.
"Mà hai nhóc năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Lúc này thì tinh thần của cả hai đã khá hơn đôi chút, đúng hơn thì thằng bé kia khá hơn đôi chút còn cô bé thì bắt đầu thả lỏng bản thân ra và có một vài tiếp xúc với hắn, nhưng điều này không có nghĩa là cô bé mất hết cảnh giác.
Hừm, một đứa trẻ được đào tạo tương đối khá đấy, ấy vậy mà hắn cứ tưởng là quý tộc đời sau thường chẳng ra gì, có vẻ như bên trong đám bại hoại thì vẫn có những vì tinh tú hệt như Mary vậy, chỉ là danh tiếng của cô ấy hồi còn đi học khá nát mà thôi.
Giờ vẫn nát nhưng ít ra cũng đỡ đi vài phần rồi, đương nhiên chủ yếu là vì cái tính cách đó của Mary, cô ấy có sự tò mò rất lớn với những thứ mà cô ấy không hiểu và hơn cả là cực kỳ ngây thơ, dễ gần kể cả với kẻ mới gặp lần đầu.
Nhưng một khi đã hứng thú với thứ gì đó rồi thì kiểu gì Mary cũng phải làm cho bằng được, hắn là một ví dụ minh họa chẳng hạn, ngoài ra thì mớ rắc rối thời còn đi học cũng từ cái tính này mà ra cả, tức cô ấy chưa hề hay nói đúng hơn là không hề có ý định khắc phục nó.
Thật ra thì đó cũng là một điểm cuốn hút của cô ấy đấy chứ, cũng có thể là do hắn thấy như vậy, trong sách nói rằng khi đã yêu thì đến cái nhỏ nhặt nhất cũng sinh cảm tình, chắc hẳn hắn đang ở trong giai đoạn này.
Để nói thật thì tính cách như vậy thực sự không quá ổn, dù sao ngoài kia cũng có không ít kẻ xấu, cẩn thận với kẻ mới gặp qua lần đầu chưa bao giờ là thừa cả, dù sao dưới này quý tộc chẳng có tý tính thực quyền nào cả.
"Cả hai bọn tôi đều 11 và đừng gọi tôi là nhóc."
Tính cách vẫn rất mạnh mẽ, nếu không phải vừa nãy đã chứng kiến qua vẻ mặt khóc lóc của thằng nhóc này thì chắc hắn cũng tin rằng lời nói này ẩn chứa đầy lòng tự trọng hơn là một lời nói nhảm đơn thuần.
Nhưng giờ thì lại khác, hắn chỉ cảm thấy đây là một chuyện rất hiển nhiên rằng một thằng nhóc đang muốn chứng minh bản thân đã trưởng thành theo một khía cạnh nào đó thì có vẻ khá giống với Mary đấy.
Còn cô bé kia thì hoàn toàn ngược lại, cô ta coi việc này như một chuyện hết sức hiển nhiên, rằng cậu ta như vậy mới đúng là cậu ta, thậm chí còn mỉa mai đến mức là cô ta còn đang cố gắng che miệng để giấu đi tiếng cười khúc khích của mình.
Điều này cũng chứng minh rằng cô bé thật ra cũng chỉ như cậu bé này thôi, cả hai vẫn chỉ là những đứa trẻ, hơn cả còn là những đứa trẻ hư bỏ trốn khỏi nhà, ừm, nghe qua thì có vẻ như giống với Mary thật.
"Vậy nhóc không biết sao? Yêu cầu tối thiểu để gia nhập vào hiệp hội lính đánh thuê là phải có ID đấy mà muốn có ID thì nhóc phải trải qua buổi lễ trưởng thành vào năm 14 tuổi trước cái đã, nhóc tới sớm 3 năm rồi."
Sau khi nghe thấy lời mỉa mai của hắn thì cậu bé cũng bắt đầu bối rối một hồi rồi chợt nhớ ra và quay lui để nhìn về phía cô bạn của mình, đúng lúc đó thì cậu ta cũng nhận ra chuyện cô bé đang cố gắng ép đi tiếng cười của mình nên mặt cũng bắt đầu bìu xịu lại.
Thấy vậy thì cô bé ho khan một tiếng rồi như hiểu ý của cậu bé, bắt đầu lấy ra từ trong túi hai tấm ID nhỏ, có vẻ như hai đứa nhỏ này thực sự có đường đấy, nếu loại ID này tốt đến mức qua mắt được đám lính đánh thuê lão luyện thì hắn cũng muốn một cái.
Theo như hắn được biết thì thẻ ID này bao gồm hai loại, một loại là như đã nói từ trước, trong lễ trưởng thành sẽ nhận được, loại còn lại là đi kèm với thẻ tên, chức năng cũng nhiều hơn nhưng nó chỉ xuất hiện ở một số ngành nghề đặc thù.
Giống như lính đánh thuê, mạo hiểm giả và q·uân đ·ội, tức nếu trở thành thành viên của một trong những tổ chức như vậy thì thẻ ID sẽ được nâng cấp để thuận tiện cho quá trình thực hiện nhiệm vụ của bản thân.
Đương nhiêm thẻ ID cũng không phải là vật phẩm vĩnh cửu mà nó là thuộc dạng hữu hạn và thuê theo tháng, hiểu đơn giản thì mỗi tháng mỗi cư dân sinh sống tại đế quốc Clawos đều phải đóng một số khoảng thuế nhất định.
Một trong số đó là thuế danh phận hay thuế thân, nếu thực hiện đầy đủ nghĩa vụ với loại thuế này thì thẻ ID sẽ được duy trì thêm một tháng nữa, còn nếu không thì thẻ ID sẽ ngay lập tức bị vô hiệu lực.
Đến lúc đó thì có khi còn sẽ bị cảnh vệ bắt giam lại hoặc đuổi tới những khu nghèo nàn như khu ổ chuột chẳng hạn, đương nhiên đánh thuế cũng có thuế này thuế nọ, danh phận càng cao thì thuế danh phận cũng sẽ càng nhiều.
Thẻ ID cũng sẽ trông càng sang chảnh hơn, theo như trong sách nói thì thẻ ID của dân thường là loại phổ thông nhất và cũng là loại dễ kiếm nhất, nó được gọi là thẻ bùn, lên cao hơn nữa là thẻ hắc diện thạch dành cho dân thường có danh phận hẳn hoi như là học giả chẳng hạn.
Tức dù nghèo hay không thì thân phận của học giả đã cao hơn thường dân một bậc, thẻ hắc diện thạch còn có một điểm đặc thù khác đó chính là mức thuế của nó không tăng lên mà ngang với thẻ bùn.
Tất cả là bởi vì chỉ có một vài những ngành nghề nhất định mới được liệt vào thẻ hắc diện thạch như học giả, thu thuế, v.v, đương nhiên học giả thuộc vào nhóm này là đám học giả vô danh tiểu tốt.
Thẻ hắc diện thạch được tạo ra cũng là vì để cấp cho đám này một chút mặt mũi nhưng không yêu cầu quá nhiều mà thôi, lên cao hơn thì thẻ ID của bọn họ cũng sẽ thay đổi hệt như chuẩn mực bình thường vậy.
Còn về thu thuế thì dù sao đây cũng là một chức vị chính quy nên nếu leo cao hơn thì đương nhiên cũng sẽ thay đổi giống với học giả vậy, cao hơn hắc diện thạch là thép tới ngọc bính lên lục bảo sang hồng ngọc.
Bốn cấp cuối cùng cũng chính là bốn cấp của tiền tệ lần lượt là đồng, bạc, vàng và bạch kim, bốn cấp độ cuối cùng này trên lý thuyết là không thể đạt tới được trừ khi có ít nhiều liên quan đến một số sự kiện ảnh hưởng đến cả một thành phố.
Về căn bản thì hệ thống phân cấp thẻ ID này là lấy từ bên hiệp hội mạo hiểm giả bỏ sang, với 10 cấp độ y hệt nhau và những kẻ có thể xếp được vào hàng ngũ cấp vàng của hiệp hội thường là lấy một địch trăm.
Đương nhiên loại này so với học viện thì quả đúng là có chút buồn cười nhưng nếu xét đế quốc Clawos đỉnh cao nhất là cấp 7 thì nó cũng có phần đúng, chắc chắn là chi nhánh tại đế quốc Clawos của hiệp hội không có cấp 7 ở tại.
Nếu không hoàng gia cũng chẳng thể nào không nể mặt mà làm ra cái trò như kéo toàn bộ thành viên trong cơ cấu hiệp hội ra chiến trường như thế này, tuy hắn không quá rõ nhưng Mary cũng nói rằng mấy cái thẻ ID này để cho đẹp mà thôi.
Cái của cô ấy cũng ở cấp bạc đấy thôi, rõ ràng thứ này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, đương nhiên đó là lời của kẻ có rồi nói thôi chứ kẻ đến cái thẻ ID còn chưa có như hắn thì thẻ ID vẫn rất quan trọng đấy.
Hai tấm thẻ ID này cũng khá đơn giản, nhìn sơ qua thôi cũng biết nó thuộc dạng thẻ bùn rồi, nhưng như vậy lại hợp lý hơn vì nếu làm thẻ cao hơn thì khả năng cao sẽ bị t·ống t·iền, thẻ bùn vẫn là hợp lý nhất vì với một số kẻ thì loại thẻ này chính là loại thẻ hữu dụng nhất.
Đơn giản thôi, làm mấy ngành nghề nguy hiểm hay đi gần với bên tối thì thường cần rất nhiều danh phận và loại thẻ bùn này căn bản là loại dễ dùng nhất vì tính phổ thông cũng như dễ vứt bỏ của nó, đây là kinh nghiệm của tên kia cả.
Mà ngẫm lại thì những lời đó cũng rất hợp lý, chỉ là vấn đề quan trọng nhất vẫn xoay quanh chuyện tìm kẻ làm thẻ ID, tuy đồng ý là giờ hắn cũng chẳng cần để làm gì cả nhưng biết đâu tương lai lại cần đến cũng nên.
"Nhóc nghĩ là chỉ với như này thôi đã đủ để đứa lừa đám lính đánh thuê vào sinh ra tử gần cả nửa đời rồi hay sao?"
Nghe xong câu này thì cả hai đứa đều hoang mang nhìn nhau, chẳng lẽ chúng thực sự tin rằng chỉ với tấm thẻ ID này thôi là đủ để lừa cả thiên hạ rồi thật à? Ít ra Mary cũng biết dùng cấm vật để che đậy sự hiện diện của bản thân.
Bây giờ thì hắn ngày càng cảm thấy nghi ngờ hơn về chuyện hai đứa nhóc này có thể lẻn tới tận đây rồi đấy, đương nhiên bản thân hắn cũng sẽ không tò mò, bát quái đến mức độ tìm hiểu mấy chuyện như vậy nhưng tạm thời thì hắn cảm thấy mình có trách nhiệm với hai đứa trẻ này.
Châc một phần cũng là vì chúng có điểm nào đó giống Mary, hơn cả tuy hắn không rõ thân phận của chúng ở cấp độ nào nhưng chẳng hẳn cũng sống trên khu thượng, có thêm một mối làm ăn cũng không thiệt.
Dù sao hắn cũng đang muốn kiếm một vài khách hàng bình thường một chút, bởi vì những khách hàng mà hắn từng tiếp xúc trước đây chẳng ai bình thường cả, một tromg số đó còn nhảy thẳng lên đầu hắn để ngồi.
Loại khách hàng mà hắn nhắm tới hiện tại là loại tới đây chỉ đơn thuần là để đọc sách cùng thưởng thức trà, hoặc ít nhất là tỏ ra bình thường một chút cũng được rồi, vậy nên mối làm ăn này hắn cũng muốn nắm tới tay.
"Không phải là vậy sao?"
"Vậy ta hỏi đơn giản thôi nhé, nhóc nghĩ lính đánh thuê thường sẽ làm những công việc như thế nào?"
"Cái này mà còn phải hỏi nữa sao? Đương nhiên là đi t·rừng t·rị đạo tặc, làm vệ sĩ cùng bảo vệ những nhân tố trọng yếu rồi."
Một câu trả lời rất ngây thơ, thậm chí có đôi phần văn mẫu, à, nó đúng là văn mẫu được lấy ra từ nội dung trên tờ rơi thật, không biết các quý công tử nhà giàu này đã đồ thổi như thế nào mà công việc lính đánh thuê bẩn thỉu này lại lên hương đến vậy được nữa.
"Trừng trị đạo tặc? Không bằng nói là được thuê để g·iết người, làm vệ sĩ? Cũng là được thuê nhưng lần này là để đi bảo vệ các chuyến thương đoàn, bảo vệ những nhân tố trọng yếu? Thường là những tên trùm buôn nô lệ là chính.
Còn rất nhiều nữa và một trong những công việc chủ yếu, kiếm ra được nhiều tiền nhất của lính đánh thuê là trở thành binh lính trên chiến trường, đương nhiên là loại được thuê để lên chiến trường chứ không tính là chính quy.
Một vài trường hợp nhất định nếu bên kia ra giá đủ cao để bù đắp lại các tổn thất vi phạm hợp đồng thì lính đánh thuê sẵn sàng đâm sau lưng chủ thuê trước đó của mình một đao tới tận xương tủy.
Ngoài ra thì khi không có c·hiến t·ranh, lính đánh thuê thường đảm nhận luôn công việc của sát thủ, tức được thuê để đi á·m s·át những nhân tố trọng yếu, có không ít trường hợp mới hôm trước được thuê để bảo vệ thân chủ này mà hôm sau đã trở thành một trong những tên sát thủ muốn gặt cái đầu của kẻ mà bản thân ra sức bảo vệ mới vài ngày trước đó rồi.
Trừ mấy thứ này ra thì vẫn còn nhiều nữa, nếu nhóc nhắm tới làm mạo hiểm giả thì ta sẽ kể một câu chuyện khác nhưng chung quy lại thì mạo hiểm giả thường làm những công việc quang minh chính đại, vì dân trừ hại còn lính đánh thuê là những công việc bẳn thỉu hệt như chuột chạy dưới cống vậy."
"Nói láo! Lính đánh thuê không thể làm ra những hành động như vậy được."
Nổi nóng rồi, không ngoài dự đoán của hắn, trẻ con vẫn là dễ tham túm hơn những kẻ đã trưởng thành rất nhiều, nhất là với những đứa trẻ luôn tự cho bản thân là thông minh, nhưng cô bé tên Lucy kia thì rất thú vị đấy.
Sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn không đổi dù chỉ một chút, thậm chí có thể nói là cô bé thậm chí còn chẳng để tâm đến những lời mà hắn vừa nói, dạng như này thường nằm vào trong hai kiểu tình huống nhất định.
Một là có niềm tin vững chắc vào tầm nhìn của mình, không thèm để ý đến lời ra tiếng vào của kẻ khác, đương nhiên dạng ngược đời như vậy thì thường là những kẻ có cái tôi rất lớn, đúng thì không nói, sai thì đúng là đào cái lỗ chôn cũng không hết tủi nhục.
Hai là đã sớm biết nên mới không thèm quan tâm, khả năng cao là Lucy nằm vào dạng này vì thái độ của cô bé từ đầu đến cuối vẫn thực sự quá bình thản, hệt như với cô ta thì đây chỉ là một chuyến đi dạo thông thường thôi vậy.
Đương nhiên chỉ có cậu bé kia là vẫn chưa hiểu ra được vấn đề, hơn cả còn rất dễ mất khống chế về mặt cảm xúc, tuy Mary cũng thường như vậy, thậm chí còn làm ra những hành động ngu ngốc hơn nhưng mấy chuyện đó trong mắt hắn không đáng là gì cả vì như đã nói rồi đấy, tật xấu đó không đủ để làm hắn thấy thất vọng về cô ấy mà thậm chí càng khiến hắn yêu nhiều hơn.
Có điều với cậu bé này thì ngược lại, hắn cảm thấy thằng nhóc này quá trẻ con, đương nhiên hắn không đến mức ghét trẻ con nhưng hắn không muốn tốn tế bào não vào chuyện như này, nhất là khi hắn đã tốn quá nhiều vào cuộc nói chuyện với Zoe rồi.
"Không không, lính đánh thuê chính là như vậy, chấp nhận đi nhóc, đó mới là bản chất, bộ mặt thật của ngành nghề này, cả mạo hiểm giả cũng vậy, làm gì có câu chuyện dũng sĩ diệt rồng, rồng mạnh đến mức có thể dễ dàng diệt cả một quốc gia.
Đế quốc Clawos nếu thực sự đụng phải một con cổ long đạt tuổi trưởng thành thì có khi hoàng gia còn chẳng kịp mặc quần, xỏ dép vào mà chạy thì đế quốc có cơ hội nào khi đúng trước loài sinh vật cổ lão, hùng mạnh như vậy?
Cả câu chuyện mạo hiểm giả sau khi kết thúc cuộc hành trình giải cứu thế giới của mình thì trở về cưới công chúa rồi trở thành quốc vương nữa, làm gì có chuyện nào ngon ăn như vậy trong thực tế cơ chứ?
Tạm thời bỏ qua chuyện tính phi thực tế của nó trong mảng cốt truyện ban đầu, chỉ riêng trở về rồi cưới công chúa thôi đã là một lời nói dối cực kỳ tệ hại của hoàng gia rồi, nhóc nghĩ rằng đám ngồi trên ngai vàng kia sẽ gả con gái của mình cho kẻ vừa chấm dứt mối hiểm họa của bọn họ hay sao?
Đương nhiên là sẽ không rồi, bởi vì nếu tên kia đã làm được việc đó thì cũng có nghĩa hắn là một mối nguy tiềm ẩn thậm chí còn nguy hiểm gấp nhiều lần mối nguy trước đó, xét về lý thì không chỉ nhận được vinh quang phú quý mà tên này còn phải đối mặt với sự ghẻ lạnh cùng hàng loạt các lần á·m s·át đến từ kẻ mà hắn đã từng hy sinh tất cả để bảo vệ mới đúng.
Thực tế hơn thì chắc là đám hoàng gia sẽ tổ chức một lễ khải hoàn rất to cho hắn xong rồi làm mọi cách để cố gắng khống chế hắn nhằm biến hắn trở thành v·ũ k·hí trên chiến trường trong suốt phần đời còn lại.
Nếu không thành công thì tìm mọi cách để trừ khử, nếu đến cả cách này cũng không làm được nữa thì sẽ dùng đến biện pháp cuối cùng là tung tin đồn xấu để mị hoặc đám dân đen nhằm biến một anh hùng chính nghĩa được muôn dân yêu mến trở thành tội đồ quốc gia, bị tất cả đồng loạt ghẻ lạnh và bỏ rơi.
Đó mới là hiện thực đấy nhóc, trên đời này chẳng có câu chuyện nào màu hường như vậy đâu, tất cả là do đám hoàng gia cố tình bịa chuyện nằm để mị dân, để cho dân đen thấy được sự 'hào sảng cùng thánh thiện' của chúng mà thôi.
Đương nhiên ban đầu chẳng ai sẽ tin vào câu chuyện này nhưng một đồn mười, mười đồn một trăm, với những kẻ cả tin, thiếu tri thức thì nó là sự thật và dần dần, sau vài chục năm thì câu chuyện đó không hiểu vì sao mà trở thành sự thật và được dân chúng yêu quý, ngưỡng mộ."