Chương 7: Nghỉ lại.
Càng căng thẳng thì cô ta càng vội, thậm chí còn theo thói quen móc vào trong túi áo để lấy túi thuốc cùng chiếc bật lửa ra để làm một điếu nhằm thư giãn đi đầu óc nhưng đương nhiên hành động này cũng có đôi phần khinh thường người kinh doanh như hắn quá rồi đấy.
Trước khi cô ta kịp châm lửa lên thì hắn đã nhanh tay chen vào rồi chụp lấy phần cổ tay trái, nơi đang cầm lấy chiếc bật lửa, việc này cũng khiến cô ta có chút hoảng hốt rồi để rơi mất chiếc bật lửa quý báu của mình lên trên quầy.
Nhưng thứ khiến cô ta sợ hãi hơn cả là nét mặt của chủ quán vào lúc này, vẫn nụ cười công nghiệp ấy nhưng lần này mắt híp lại và trên đầu còn có đôi chút gân xanh nổi lên, cô ta rõ ràng đã chọc phải lửa giận của hắn rồi.
"Thưa quý khách, quán của chúng tôi không có khu vực để h·út t·huốc nên nếu quý khách muốn hút thì hãy ra ngoài ạ."
Nói rồi hắn nhặt chiếc bật lửa kia lên, nhìn một chút họa tiết con rết trên đó, thật sự rất tinh xảo, hơn cả còn khá nặng, chắc hẳn là bạc nguyên chất, phải biết rằng giá của thứ này vào thời điểm hiện tại không phải trò đùa đâu.
Ít nhất là hắn có cảm giác là dù có bán cả cửa tiệm này thì cũng chẳng đủ để mua được chiếc bật lửa chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay của hắn, nhưng hắn không có cảm thấy bất cứ hứng thú nào với chiếc bật lửa này nên cũng nhanh chóng gửi trả lại cho chủ sở hữu.
Tâm trạng lúc này của cô ta là cực kỳ hỏng bét, thậm chí cô ta còn cảm giác được chuyện mình sắp không chịu nổi được nữa rồi nhưng sau khi nhận lại được chiếc bật lửa thì cô ta bắt đầu nhìn chằm chằm vào nó trong vô thức.
Nhớ lại một chút hồi ức mà bản thân cô ta cho rằng mình đã sớm quên nhưng sự thật thì lại hoàn toàn ngược lại, nó vẫn ở đó, chẳng đi đâu cả, chỉ là cô ta đã dần lạc mất đường đi vốn có của mình, quên mất mục tiêu thực sự của bản thân.
Vừa nghĩ thì mắt của cô ta lại càng nhướng lệ, thậm chí là có đôi chút khóc nấc lên, sau đó thì cô ta ôm chiếc bật lửa vào lòng rồi bắt đầu khóc thành tiếng trong khi chủ quán im lặng ngồi nhìn cô ta dần dần chìm vào giấc ngủ, thứ mà cô ta xứng đáng được nhận và phải nên nhận được.
"Ác mộng không đáng sợ, nhưng những kẻ mộng mơ vẫn luôn nhận ra chúng mà không hề nhận thức được chuyện nguồn gốc của ác mộng lại xuất phát từ chính bản thân, là một phần hình thành nên tâm trí của mỗi sinh vật sống."
Trong học viện, tại khu nghiên cứu phía Tây, phòng nghiên cứu số 1, nơi được thành lập ra để nghiên cứu về những thứ tuyệt mật, quyền hạn lớn đến mức được gọi là bản chất phần bóng của học viện.
Đây cũng là nơi được chính lão View trao quyền hạn về giáp giới quán cafe sách kia, tuy chưa có tên gọi cụ thể nhưng chỉ riêng việc sự tồn tại của nó thôi cũng đủ để khiến cả học viện phải lâm vào tình trạng cấp bách rồi.
"Thật? Hiệu trưởng thực sự tự tay đề giáp giới mã 2-267 kia lên mã 0?"
Một người đàn ông trẻ với một cơ thể tràn ngập cách vết may vá cầm lấy báo cáo mới nhất do cấp dưới mang vào là người đặt ra vấn đề, nếu để ý kỹ hơn thì chúng ta có thể thấy được trên bảng tên của hắn có đi kèm với chức vụ là cục phó của phòng thí nghiệm này.
"Đúng vậy thưa ngài, đây chính là thông tin do đích thân ngài Thomas báo sang ạ."
"Phiền phức rồi đây, chúng ta hiện tại khó lòng mà đủ nhân lực cùng kinh phí để đồng thời tiến hành thăm dò cùng một lúc tận 4 cái giáp giới bậc 0 được, vậy ngài Thomas có nói cái gì nữa không? Như việc chuyển giao gì gì đó ấy?"
"Không thưa ngài, nhưng ngài ấy có nói rằng tạm thời chúng ta có thể bỏ mặc nơi đó một thời gian trước cái đã, vì hiệu trưởng đã nhận được một ân huệ từ vị kia."
"Ân huệ từ chủ quán? Đúng là từ đó đến giờ cũng chỉ có mình hiệu trưởng là giao tiếp được với chủ quán nhưng việc để mặc một giáp giới nguy hiểm như thế này mà không làm gì thì quả đúng là quá rủi ro, hơn cả đám bọ bên ngoài đều đang rất muốn biết ở trong đó có cái gì mà chúng ta phải giấu kín như bưng vậy."
"Hửm? Ngài không biết sao?"
"Ta không biết cái gì?"
"Chuyện cục trưởng đã phê duyệt cho một nhóm người của tháp Ẩn Nặc đi vào khu vực kia?"
"Cái gì? Lão ta làm khi nào?"
"Vào ngày hôm qua thưa ngài, mà hình như lúc đó ngài đang chạy sang quán trà chiều ở đầu đường Tylos khu thượng để lấy cái bánh phiên bản giới hạn kia thì phải."
"Vậy tại sao đến tận bây giờ ngươi mới nói với ta?"
"Thật ra tôi cũng mới nhớ ra, hình như là do cục trưởng, ông ấy đã phong ấn ký ức của tôi lại và cài hẹn giờ cho nó."
"Vậy ông ta giờ đây ở đâu rồi?"
"Sáng nay ngài ấy nói rằng sẽ đi thăm một người bạn nên tôi cũng không rõ ạ."
"Haiz, vậy báo với bộ phận bảo vệ là trong ca trực lần này tên nào đang chú ý đến cái giáp giới kia, ta cần báo cáo mới nhất về trong đó, nếu lỡ như lại thêm ba con mộng thú khác nhảy ra từ đó thì đến cả ta cũng không chịu được trách nhiệm đâu."
Đúng lúc này thì một tiếng ầm từ phương xa vang lên làm kinh động đến cả phòng nghiên cứu, mà hình như t·iếng n·ổ này có chút quen tai, tên cục phó ngay lập tức phản ứng lại và xuất hiện ngay trên bầu trời.
Đối mặt với hắn trong lúc này là ba con mộng thú bậc 7 đang có xu hướng biến dị sang bậc 8, về căn bản thì đây cũng chính là ba tên đi cùng với lão View vào cái ngày hôm đó, cả ba sau khi trở về dù đã được trực tiếp tiêm X-008 vào nhưng vì ô nhiễm quá sâu nên chỉ có thể xích lại trong môi trường đặc biệt
Nơi đó được cục trưởng gọi là vùng đất không tư tưởng, tới đó thì mọi suy nghĩ dù là trong vô thức đều sẽ bị chặn đứng lại, việc này sẽ cản trở lại quá trình bị ô nhiễm thành mộng thú nhưng đương nhiên ai cũng biết đó đến cuối cùng chỉ là một biện pháp kéo dài thời gian một cách hết sức thụ động.
Bởi vì độ ô nhiễm của cái giáp giới kia thực sự quá kinh khủng, hiệu trưởng cũng phải rất cẩn thận mới có thể an toàn trở ra sau khi trải qua một cuộc đối thoại nhỉ với chủ quán, ba bậc 7 kia tuy chỉ nghe thôi nhưng ngang đó cũng đủ khiến bọn họ bị ô nhiễm cực sâu rồi.
Đúng hơn thì ngay khi bước chân vào giáp giới thì mọi chuyện đã sớm đi quá khả năng kiểm soát của bọn họ dù cho đó có là hiệu trưởng, chỉ là đến hắn cũng không nghĩ rằng là trong khi bọn họ vẫn đang cố gắng thu thập thêm số liệu để chặn lại quá trình ô nhiễm thì ba tên xấu số này đã đến cực hạn rồi.
Nhưng có vẻ như cả ba đều đang rất cẩn thận, chúng đang ngắm nghía, thăm dò đối thủ của mình, điều này càng khiến tên cục phó mồ hôi chảy đầy mặt hơn vì khả năng cao là ba con mộng thú này đã kế thừa được cả thói quen của vật chủ gốc rồi.
Nếu để chúng hoàn tất quá trình biến dị thì thứ mà hắn phải đối đầu không chỉ là ba con mộng thú cực mạnh cấp 8 mà còn có tỷ lệ nhất định biến dị ra đặc tính siêu hiếm hoặc là kế thừa được trọn vẹn phần ký ức và thành công trở thành nhóm mộng thú kia.
Ngay lúc này thì một nhóm nhân viên khác cũng liên tục đuổi đến bọn họ đều ít nhất là cấp 7 cả, thậm chí có đến cấp 8 cũng bị kinh động đến đây, ngoài ra thì chủng tộc trong số bọn họ cũng rất đa dạng, từ Gnome tới Orc qua Elf, thậm chí là có cả những huyết mạch cổ đại.
"Tình hình sao rồi Louis?"
"Tình hình không quá ổn, chúng sắp biến dị sang bậc 8 và hiện tại đã kế thừa được thói quen trước đó."
"Chưa biến dị đã kế thừa được một phần từ vật chủ?"
"Không thể nào, X-008 mà bọn họ tiêm trước đó đều có chức năng ức chế cực mạnh, tuy vẫn bị ô nhiễm nhưng đã giảm thiểu tối đa tỷ lệ biến dị rồi, đây cả ba đều kế thừa được một phần của vật chủ trước cả khi biến dị?"
"Ngươi nói ít thôi Han mập, rõ ràng là X-008 của ngươi là một sản phẩm thất bại rồi?"
"Có cái lìn, chính hiệu trưởng đã phê duyệt cho X-008."
"Đúng vậy, hôm đó ta cũng có mặt tại đó, rõ ràng X-008 đã có tác dụng, chỉ là đầu nguồn của ô nhiễm đã sớm vượt qua thứ chúng ta tưởng tượng rồi, thậm chí Tả độc vương cũng không đến mức độ này."
"Các ngươi ngừng cãi nhau đi, ta mới nhận được tin là cục trưởng của bọn ta đã phê chuẩn cho một vài tên bên ngoài tiếp xúc với giáp giới đó rồi, người của chúng ta đều được chuẩn bị từ trước mới tiến vào.
Cả ba tên xấu sổ này cũng ít nhiều được hiệu trưởng bảo vệ cũng như được chúng ta hỗ trợ ngay khi đến cực hạn, các ngươi có tưởng tượng được nếu như vào trong đó với không chút sự trợ giúp nói trên thì mộng thú bước ra sẽ còn kinh khủng đến mức nào không?"
"Vậy giờ tính sao?"
"Cấp dưới ta đã lo lắng vụ việc bên kia rồi, tạm thời chúng ta hãy cứ cố gắng ở lại đây cái đã, dù sao những mẫu vật tốt như thế này không thể để mất được."
Trở lại với bên quán cafe sách, tại trên lầu, cụ thể hơn là phòng ngủ cho khách ở lại thì cuối cùng sau 2 giờ đồng hồ chìm trong giấc ngủ thì cô gái kia cũng đã tỉnh lại, đầu tóc thì rối bời còn hơn cả trước, thậm chí còn có chút tóc dính vào trong miệng.
Điều này chứng minh rằng tuy cô ta mới ngủ một giấc cực ngắn nhưng lại đủ sâu để có thể coi là một giấc ngủ ngon, đủ sâu để có thể giải tỏa được hết mọi áp lực trước đó, đủ sâu để nhận ra con đường mà mình phải đi.
Lúc này thì tuy gương mặt vẫn tàn tạ nhưng ánh mắt lại đã có thần hơn trước, cô ta đã một lần nữa biết mình nên làm gì và tồn tại vì mục đích gì, tìm lại được lý do cùng mục đích sống đã đánh thức con người thực sự bên trong cô ta.
Nhưng cũng vào chính lúc đó thì cô ta hình như nhớ ra cái gì đó rồi bắt đầu đưa ánh nhìn của mình ra xung quanh và thứ đầu tiên đập vào tầm nhìn của cô ta chính là hình ảnh của một người đàn ông đang cặm cụi đọc lấy quyển sách trong tay mình.
Vào lúc này trời cũng đã bắt đầu sáng lên sau một trời mưa u tối, ánh sáng chiếu vào khiến người đàn ông đó có như thể là một tác phẩm điêu khắc để đời của một nghệ thuật gia nổi tiếng nào đó, đây cũng là lúc mà hắn nhận ra cô gái này đã tỉnh.
Thấy vậy thì hắn đưa ra một nụ cười trìu mến, tuy mắt vẫn híp lại nhưng lần này lại mang cho cô ta cảm giác gần gũi đến lạ thường chứ không phải là cảnh báo như trước nữa, không hiểu tại sao mà cô ta còn cảm thấy mình có thể dựa vào người đàn ông này để sống.
"Quý khách chỉ mới đặt lưng được hai giờ thôi nên nếu muốn nghỉ ngơi thêm thì có thể mượn căn phòng này đến khi nào quý khách cảm thấy bản thân khá hơn, đương nhiên tôi cũng đã nấu sẵn cháo yến mạch rồi nhưng nếu quý khách muốn ngủ tiếp thì có thể hâm lại sau cũng được."
Thật ra lý do hắn tỏ ra thân thiện cũng là có chủ đích cả, đồng ý là nếu bình thường thì hắn cũng sẽ làm như vậy nhưng đối với dạng quý khách là người có tiền thì đương nhiên sẽ có động lực hơn rồi có đúng không nào?
Lão View thì còn quá sớm, dù sao cũng là người gia tri thức, muốn bọn họ tin tưởng, đạt trọn niềm tin vào mình thì không phải chuyện của ngày một ngày hai, một quý cô có vốn liếng bị cuộc sống vùi dập đương nhiên sẽ dễ tiếp cận hơn nhiều.
Hơn cả hắn nhiệt tình như vậy một phần cũng là vì sợ, lúc cõng cô gái này lên trên lầu thì hắn đã sờ trúng thứ không nên sờ phải, đừng suy nghĩ bậy bạ, đó là súng, súng hàng thật, tức cô ta một là t·ội p·hạm hai là sĩ quan.
Nói đến sĩ quan thì đương nhiên hắn cũng ngay lập tức nhớ đến hai tên đội đặc biệt mà mình cưu mang hồi sáng, nói thật thì không biết là thế nào nhưng hai tên đó vẫn b·ất t·ỉnh cho đến hiện tại nên hắn cũng đành bó tay.
Chắc hẳn cô gái này ít nhiều cũng có liên quan đến hai tên đó nên đương nhiên hắn cũng phải hết sức phối hợp rồi, chỉ là hắn đã lỡ nhìn thấy khuôn mặt yếu đuối của cô ta nên vẫn hy vọng rằng cô ta có thể tạm thời dẹp chuyện công việc sang một bên để tận hưởng khoảng thời gian này trước đã.
"Cho tôi hỏi một câu được không?"
Đến tận bây giờ thì cô ta mới có đủ can đảm để mở miệng ra nói chuyện với người đàn ông trước mặt mình, đúng hơn thì chưa chắc đã là người nhưng đối với cô ta thì thứ mà cô ta đang nhìn vào còn con người hơn cả con người.
Nghe thấy được lời thỉnh cầu của vị khách này thì cảm nhận đầu tiên của hắn là giọng rất trong trẻo, rất phù hợp để đi lồng tiếng hơn là làm mấy công việc như sĩ quan, sau đó thì hắn cũng lấy chặn sách ra để đánh dấu trang sách rồi lấy chiếc kính đọc sách xuống.
"Tôi luôn sẵn sàng nghe đây."
"Tại sao ngài lại làm như vậy?"
"Làm như nào?"
"Làm những việc không cần thiết như quan tâm đến tôi chẳng hạn, không phải trước mặt ngài thì tôi hoàn toàn không có bất cứ giá trị nào hay sao?"
Thì ra là vậy, một cô gái bị vùi dập đến mức phủ nhận chính những đóng góp của mình cho cái xã hội này, nghe được những lời này thì hắn cũng nhận ra được chuyện cô gái này thực sự đã gần như đánh mất tất cả mọi thứ về lòng tin rồi.
"Tin hay không thì tùy nhưng tôi chỉ làm những việc mình cho là đúng thôi, hơn cả tôi cũng không thể để một vị khách như cô c·hết dần c·hết mòn được."
"Vậy giá trị của tôi trong mắt ngài là ở đâu?"
"Giá trị? Không quá quan trọng, mà cũng đừng nghi ngờ những việc mà mình đang làm, chỉ cần cố gắng hết sức là được, có điều bản thân cũng phải tự nhận thức được chuyện xã hội không bao giờ lý tưởng và những thứ sống bên trong nó cũng tương tự là như vậy."
Tuy không quá hiểu nhưng cô ta lại cảm thấy những lời nói vừa rồi rất thâm thúy, mà cũng buồn cười thật, cô ta giờ đây đang kể khổ với một con mộng thú về những chuyện mà mình đã phải trải qua rồi nghe lời khuyên từ nó.
Quả đúng là quá ngược đời mà, cũng đúng thôi, dù sao nơi này cũng khác hoàn toàn so với những thứ mà cô ta vẫn luôn tưởng tượng, cảm giác rất yên bình, thậm chí có thể ngủ ngon lành dù cho đây là một giáp giới cực kỳ nguy hiểm.
"Tôi có thể ở lại đây lâu hơn một chút được không? Tuy bản thân tôi hiện tại không có gì đáng giá cả nhưng tôi ...."
"Đừng nói như vậy, nếu quý khách muốn thì đương nhiên tôi cũng sẽ tiếp đãi đến cùng, mà sắc mặt của quý khách có vẻ đã khá hơn đôi chút rồi, cũng nên bồi bổ để lấy sức, còn về bận bịu thì quý khách đừng lo, nơi này cũng không có nhiều khách vãng lai lắm."
"Vậy phải cảm ơn ngài rồi, mà còn về loại thức uống lúc nãy, ngài vẫn còn không?"
"Sinh tố chuối à? Vẫn còn nhưng nó đã không còn được như lúc mới làm xong nữa nên tôi sẽ làm cho quý khách một ly mới, trong thời gian chờ đợi thì quý khách cứ nghỉ ngơi đi, khi nào xong thì tôi sẽ mang lên tận giường cho quý khách."