Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Quyển Sách

Chương 70: Hành cho ra bã.




Chương 70: Hành cho ra bã.

Trong khi hắn vẫn đang chìm vào trong những suy nghĩ vu vơ về quyển sách dạy võ kia thì có gì đó đang bắt đầu thay đổi, như đã nói, đây là một tật xấu của hắn, một tật xấu được sinh ra để phụ trợ hắn trong khoảng thời gian đầu tiên.

Ích lợi mà nó mang tới là khỏi bàn khi nó giúp hắn có thể nhanh chóng hòa nhập vào nội dung trong sách hơn, quá trình đọc sách tuy không quá nhanh nhưng độ hiểu thì cực kỳ vượt trội, đây chính là điểm mạnh của nó.

Chỉ là không phải tự dưng nó lại bị gọi là tật xấu thay vì thói quen tốt, việc tập trung quá mức vào một vấn đề nào đó khiến hắn phản ứng chậm hơn rất nhiều với những chuyện còn lại so với lúc tỉnh táo.

Trong những lúc làm việc nhiều khi cũng sẽ gây khó chịu cho khách còn những lúc đang chiến đấu như thế này thì mới cực độ nguy hiểm, đồng ý là cơ thể của hắn tính tới hiện tại vẫn đủ khả năng để khắc phục những điểm yếu mấu chốt này.

Nhưng bản thân hắn cũng không thể đặt quá nhiều sự kỳ vọng vào khả năng phản ứng từ cơ thể của mình được, thứ nhất là vì hắn không biết nó có thể làm tốt đến ngang đâu, hắn đương nhiên cũng sẽ không đặt mạng sống của mình để đi thử nghiệm chuyện đó.

Thứ hai là vì thế giới này tồn tại khái niệm siêu phàm, thậm chí dù hắn tập trung cao độ để chú ý đến kẻ địch thì đôi khi vẫn sẽ phản ứng không kịp vì năng lực siêu phàm hoặc chỉ đơn giản là đối phương mạnh hơn hắn quá nhiều.

Việc tin vào cơ thể của hắn sẽ phản ứng lại kịp và làm ra được một chuyện gì đó như trong trận đấu với Tip căn bản là quá khó, vậy nên hắn đang cố gắng khắc phục tật xấu chí tử này dần dần, đương nhiên chuyện này rất khó.

Hắn rất ít khi tự nhận thức rằng bản thân đã rơi vào trạng thái chuyên tâm suy nghĩ này, muốn tự khắc phục thì không biết đời nào mới xong được, có Mary thì cũng đỡ phần nào nhưng cái khó ở đây chính là hiện tại cô ấy cũng đã tìm được một công việc ổn định rồi.

Đôi khi muốn ở nhà cả ngày cũng không thể vì nhà hát ở thời đại này rất được yêu thích, không chỉ với tầng lớp quý tộc mà ngay cả phía trung lưu và dân thường đôi khi cũng sẽ tới nhà hát, nó giống như rạp chiếu phim vậy.

Điều này có thể xảy ra, đến mức dân thường cũng sẽ thường vào nhà hát cũng là vì mảng giải trí của thế giới này vẫn chưa phát triển được như bên kia, trong tình thế đó thì những đoàn xiếc, nhà hát cùng một số trò chơi mới hình thành trở thành những hình thức giải trí được nhiều kẻ tìm tới nhiều nhất.

Nhất là nhà hát vì so với những cái còn lại thì nó rõ ràng thể hiện rõ tính trang trọng hơn nhiều, đương nhiên nhà hát cũng là nơi được đầu tư khá nhiều vì những vở kịch, bài hát mà nó truyền tải thường để lại ấn tượng rất sâu sắc.

Rất nhiều thế lực như hoàng gia hay các tôn giáo cũng muốn thông qua nó để thổi phồng bản thân để được nhiều kẻ tôn sùng hơn, hơn cả ở thế giới này thì nhà hát cũng làm rất tốt công việc của nó, ví dụ như nhà hát Yve tại khu trung lưu chẳng hạn.

Rất nhiều tiết mục được thay thế liên tục để khiến các chủ đề không lặp đi lặp lại khiến quan khách cảm thấy nhàm chán, việc này cũng đồng nghĩa với việc cái nghề nghiệp diễn viên tại thế giới này căn bản là rất mệt mỏi.

Giống như rạp chiếu phim vậy, thường thì một tiết mục chỉ được trình diễn trong một khoảng thời gian nhất định và sẽ dần dần biến mất ngay sau đó nên các diễn viên cùng ca sĩ phải liên tục học tập cũng như tham gia vào nhiều dự án nếu như muốn tồn tại được trong cái nghề này.

Mary cũng nói rằng ở thủ đô, cụ thể trong hoàng cung thì rủi ro không quá nhiều vì hàng tuần sẽ có một đoàn khác nhau vào thay thế với các chủ đề khác nhau nhưng tại ở các nhà hát cố định, để có thể níu kéo được vị trí của mình trong đoàn nhạc kịch thì không ít kẻ đã phải làm việc đến mức b·ất t·ỉnh.

Thậm chí nhà hát còn được cho là một trong những nơi bóc lột sức lao động nhất từng thấy, có điều đó cũng là cách duy nhất mà nhà hát có thể bám trụ cũng như níu giữ được một lượng khách đông đảo đến như vậy.

Đánh đổi sinh mạng để có thể tiếp tục kiếm ra được lợi nhuận, tuy rủi ro nghề nghiệp là rất cao nhưng hàng tuần vẫn sẽ có mới tới thế vào chỗ trống, thu nhập cũng rất cao nên sẽ không có ai cảm thấy như vậy là bất công cả.

Dù sao ở thời đại này thì làm công ăn lương vẫn suy nghĩ đơn giản hơn nhiều do nếu bọn họ không làm, không kiếm ra được thu nhập thì gia đình của bọn họ sẽ c·hết đói, sẽ bị những thứ thuế vô lý của triều đình đè c·hết, sẽ bị đày đến những khu dân cư nghèo nàn nguy hiểm, v.v.

Vậy nên ai cũng cố gắng hết sức làm tốt công việc của mình vì bọn họ tin rằng bọn họ ít ra vẫn sống tốt hơn rất nhiều kẻ ngoài kia, tin rằng chỉ cần cố gắng thì bọn họ sẽ không rơi vào hoàn cảnh như những kẻ đó.

Ngoài ra thì thế giới này vẫn tồn tại chế độ nô lệ nên nếu không nộp đủ thuế mà cũng vừa không muốn trốn tới những khu vực mà phía triều đình quản không được thì sẽ bị tóm làm nô lệ, trở thành món hàng tại những điểm đấu giá ít vẫn được chút giá.

Trích hoa hồng ra hên xui có thể cứu được con mình ra khỏi danh phận nô lệ chứ mà ở trong chợ nô lệ thì coi như hết cứu, thân phận nô lệ rõ ràng thấp hơn loại được lên sàn đấu giá, đồng nghĩa với việc sự bảo hộ cũng gần như không có.

Nếu thân phận nô lệ đủ cao thì thậm chí có thể sánh ngang với cả thân cận trong nhà, được pháp luật bảo vệ rất chặt chẽ, thậm chí có thể nói là chủ nô cũng chẳng thể làm gì được bọn họ cả chứ đừng nói là kẻ khác.

Trở lại với chủ đề nhà hát, hiện tại Mary với nhà hát đã ký một bản hợp đồng rất có lợi cho cô ấy, đương nhiên nhà hát sẽ không ngu đến mức ký một hợp đồng như vậy với bất cứ ai chứ đừng nói là cô ấy là kẻ mới tới.

Hoàn toàn không quen biết gì với ai trong nhà hát cả, thậm chí đến cả con trai ruột hay cả những diễn viên, ca sĩ nổi tiếng trong giới cũng không có được cái hợp đồng màu mỡ như vậy, tất cả là vì bọn họ bị giọng hát của Mary ảnh hưởng đến.



Còn cụ thể nội dung như thế nào thì tiền lương căn bản là 30% tiền vé bán ra trong tiết mục của cô ấy, hiểu đơn giản thì mỗi đêm sẽ có khoảng từ bốn đến năm tiết mục, đương nhiên khách quan không thể mua vé chỉ để tới xem một tiết mục trong số đó mà phải mua trọn vé.

Tức 30% này là 30% tiền vé bán ra vào đêm đó chứ không phải chỉ riêng gì tiết mục của Mary, theo như hắn biết thì vé bình dân thôi cũng đã 3 đồng cho một vé rồi mà mỗi đêm bán tới hàng ngàn vé như vậy.

Tức chỉ riêng khoảng đó thôi đã thu được một khoảng tới mấy vàng, đó còn chưa nói đến những hạng vé cao hơn như vé hạng bạc, tương đương với khoang thương gia trên máy bay, mỗi vé 1 bạc, tức gấp 4 lần tiền vé của hạng thường.

Quả đúng là một khoản thu khổng lồ, nhưng với đám thượng lưu có mức sức cao thì vẫn có thể dễ dàng bỏ ra được, cao nhất là hạng vàng, tương đương với máy bay tư nhân được phục vụ đến tận chân răng rồi.

Mỗi vé 35 bạc, hơn cả đây chỉ là giá niêm yết mà thôi, vì chỗ có giới hạn nên thường sẽ có rất nhiều bên tranh nhau vì hai chữ mặt mũi, đôi khi sẽ đẩy mức giá này lên đến cấp vàng cho chỉ mỗi vé duy nhất.

Thường thì vé hạng này sẽ được khởi bán trước vài ba tuần, nếu chậm chân thì đôi khi phải xuống những vé khác hoặc đợi đến vé cho những lần sau, theo Mary biết thì vào mỗi cuối tuần tức chủ nhật thì lượng vé ở tất cả mọi loại đều sẽ được bán hết.

Thậm chí có thể nói là không đủ vé để bán vì nhiều gia đình có tư tưởng muốn giải trí sau một tuần lao động dài hơi và mệt mỏi, theo lịch trình thì Mary sẽ diễn vào ba ngày cuối tuần tức thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật.

Đây cũng là những ngày thu hút được nhiều khách nhất, những ngày còn lại vẫn phải tới nhà hát để luyện tập cho những tiết mục mới và làm những thứ khác, nhưng 30% tiền vé thì quả đúng là quá kinh khủng thật.

Đương nhiên hắn cũng lo ngại chuyện này của Mary sẽ bị khác nhìn thấu nhưng theo lời của cô ấy thì không hề hấn gì, bởi vì kẻ có thể nhìn thấu vốn dĩ đã sớm không coi món lợi nhuận nhỏ này vào mắt.

Chủ yếu là vì Mary có đủ vốn liếng để tự tin nói ra những lời đó, tuy bản thân hắn không biết cô ấy lấy đâu ra lòng tin để khẳng định chắc nịch nhưng chắc chắn một điều rằng cô ấy tự có suy nghĩ của riêng mình, hắn cũng không tiện nhúng tay vào.

Dù sao thì Mary đi làm một buổi cũng kiếm về nhiều hơn hắn làm cả năm nên biết nói gì bây giờ? Thu nhập của cả nhà đều dựa vào cô ấy cả, mà hắn cũng không phải kiểu người sẽ cảm thấy khó chịu về vấn đề này.

Miễn là Mary không vì chuyện này mà cảm thấy áp lực về cuộc sống là được, còn về chuyện dùng năng lực siêu phàm để kiếm tiền thì thế giới này vốn dĩ là như vậy hay nói đúng hơn thì bất cứ đâu thì cũng sẽ giống nhau mà thôi.

Chỉ là khái niệm về kẻ mạnh bị hoán đổi, ở bên kia thì kẻ mạnh là kẻ nắm trong tay quyền lực, có cả quân sự lẫn kinh tế cùng chính trị còn tại đây thì năng lực siêu phàm lên ngôi, nắm đấm rõ ràng cũng nặng hơn trước rất nhiều.

Một đấm hoàn toàn có thể lật đổ đi tất cả những thứ trên, một đấm thôi cũng đủ nói lên rằng bản thân chính là kẻ mạnh, không cần phải thông qua bất cứ cách nào khác để làm một chuyện mà nắm đấm có thể giải quyết được.

Từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn chìm vào dòng suy nghĩ trầm tư, tuy nhìn thì nội dụng có vẻ rất dài nhưng mọi chuyện cũng chỉ mới trôi qua có vài phút ngắn ngủi, chỉ là đó cũng là khoảng thời gian trống lý tưởng để August có thể hồi phục lại những v·ết t·hương trước đó cũng như thể lực vốn có của mình.

Những năng lực siêu phàm vừa rồi đương nhiên không phải là dạng bị động, tất cả là chủ động cả, August sử dụng nó vì căn bản là cậu ta cảm thấy mạng sống bản thân đang bị đe dọa nhưng cũng vì sử dụng nó nên cậu ta mới cảm thấy hổ thẹn.

Khác với Lucy, xuất thân của August có phần cao hơn so với những kẻ còn lại một đoạn và hệt như Mary và hắn đoán, cả hai đều đến từ phương Bắc nhưng trong cả hai thì chỉ có mình Lucy là được nuôi dưỡng để trở thành một quân binh.

Lucy không chỉ biết ẩn nhẫn mà còn hiểu rất rõ chuyện bản thân cần phải làm gì trong những tình cảnh như thế này, nhưng nhiệm vụ của con bé là luôn ở bên cạnh August và sẵn sàng c·hết thay cho cậu ta bất cứ lúc nào.

Chuyện hắn sỉ nhục tầm nhìn hạn hẹp của August đương nhiên đã chọc vào một số điểm mấu chốt nhất định mà Lucy coi là quan trọng vì vậy nên cô bé đã vô thức hành động trước với mục đích cảnh báo giới hạn để rồi bị hắn đánh gãy và Golden Hours công kích vào.

August khác với Lucy, cậu ta có xuất thân cao quý, đủ để khiến cô ta sẵn sàng g·iết c·hết một kẻ nào đó nếu như kẻ đó buông lời xúc phạm cậu ta, nhưng cậu ta lại không phải là kiểu phương Bắc thuần chủng.

Cha của August bị hiếm muộn, có được August cũng là vì trao đổi được thông qua một số nghi thức cấm kỵ, đương nhiên ông ta coi đứa con trai này quý hơn cả mạng sống của mình gấp nhiều lần.

Việc bao che, đùm bọc August cũng là điều dễ hiểu, kể cả mẹ của cậu ta cũng như vậy, bà ấy đến chừng đó tuổi mới cho được vị kia một đứa con nên bà ấy cũng cảm thấy bản thân có vài phần trách nhiệm trong chuyện này.

Cả cha lẫn mẹ đều quan tâm chăm sóc thái quá khiến August đi lệch khỏi đường của một phương Bắc chuẩn mực, đương nhiên chuyện này rất ít kẻ biết vì nếu lan ra bên ngoài thì vị thế của gia đình của cậu ta sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Chỉ có những kẻ thân cận như nhánh của Lucy mới được tin tưởng và biết được tin này kèm theo nhiệm vụ bảo vệ August, chính gia đình của cô bé cũng đã hy sinh không ít để có thể đưa cả hai rời khỏi phương Bắc tới được đây.



Độ trung thành là miễn phải bàn nhưng cũng chính vì lẽ đó nên August tới tận bây giờ vẫn thiếu đi sự chín chắn mà một quý tộc phương Bắc phải có, bọn họ có thể cuồng chiến nhưng không phải thuộc dạng vô não.

Bọn họ có thể bẩn thỉu nhưng sẽ không vì lẽ đó mà cảm thấy xấu hổ, bọn họ có thể nghèo đói nhưng tinh thần lại quật cường hơn bất cứ ai, bọn họ có thể bị kẻ khác ghẻ lạnh, coi như dã thú nhưng điều đó cũng chứng minh rõ vị thế của bọn họ trong mắt những kẻ kia.

August thiếu đi những khí chất căn bản nhất của một quý tộc phương Bắc, thậm chí Lucy còn phương Bắc gấp hàng ngàn lần cậu ta, chỉ là quá trung thành nên mới dẫn tới một chút hành động sơ xuất.

Đúng hơn là Lucy cũng quá xui xẻo khi đụng phải một kẻ như hắn ngay trong Golden Hours, nếu được đào tạo đúng cách thì cô bé hoàn toàn có thể trở thành một cỗ máy c·hiến t·ranh trên chiến trường.

Chỉ là giờ lưu lạc đến mức trở thành một kẻ c·hết thay cho một thằng nhóc đến cái khí chất cũng không có, thờ chủ nhưng chủ không xứng, chắc hẳn trong nội tâm của Lucy cũng đang đấu tranh rất kịch liệt về chuyện này.

Dù sao gia đình của Lucy cũng đã hy sinh rất nhiều chỉ để đưa cả hai tới Ygist, hy sinh nhiều như vậy để bảo vệ một chủ như August khiến nội tâm cùng lòng trung thành của cô bé bắt đầu lung lay.

Nhưng đến cuối cùng thì Lucy vẫn làm những chuyện bản thân cần làm, cô bé đã không làm ô nhục đi dòng máu của mình, trái ngược lại hoàn toàn với August, kẻ giờ đã bị một lượng lớn Adrenaline tiết ra làm cho mụ mịt hết cả đầu óc.

Trong đầu của August vào lúc này chỉ còn thừa lại những suy nghĩ về sự đau đớn mà nó vừa phải trải qua, những suy nghĩ về chuyện nó chưa bao giờ phải chịu những nỗi đau như này trước đây, những suy nghĩ rằng bản thân thật ô thẹn khi sử dụng đến năng lực siêu phàm.

Trong tâm trí của August thì nó là một quý tộc, một quý tộc phương Bắc, lý do mà nó tìm đến hiệp hội lính đánh thuê cũng là vì nó tin rằng bản thân là một phương Bắc và đây là chuyện mà một phương Bắc sẽ làm.

August không chỉ cảm thấy ô thẹn về điều đó mà còn cảm thấy bản thân rất phương Bắc, nhưng trên thực tế thì lại khác, phương Bắc chưa bao giờ là lính đánh thuê cả, bọn họ là q·uân đ·ội chính quy hẳn hoi, thứ bọn họ coi thường nhất chính là kẻ sợ hãi c·ái c·hết như đám lính đánh thuê và kẻ coi lính đánh thuê với bọn họ là một.

Bản thân August không hiểu rõ điều đó nên hiểu sai cũng là chuyện bình thường vì trong mắt của nó thì phương Bắc của nó và phương Bắc trong mắt đám quý tộc không sai biệt là mấy, cũng vì suy nghĩ như vậy nên nó đã mắc phải những sai lầm cơ bản nhất.

Hay nói đúng hơn thì August trông giống với một quý tộc từ thủ đô hơn là một quý tộc từ phương Bắc và chính lý do đó nên nó đang cảm thấy hổ thẹn, hổ thẹn về chuyện nó, với tư cách là một quý tộc phương Bắc lại bị một dân thường đánh cho bò trườn, hít thở mùi đất, ăn vào gió cát như này.

Căn bản thì đây cũng chính là suy nghĩ của đám quý tộc khác, còn với phương Bắc thì lại khác, bọn họ chưa từng khinh thường kẻ yếu vì nếu kẻ yếu nhưng lại sẵn sàng c·hết thì rõ ràng là xứng đáng nhận được sự tôn trọng hơn kẻ mạnh mà lại cong đuôi bỏ chạy trong khi bỏ quân lính của mình ở lại để câu thêm thời gian.

Đó không phải là quân lính thông thường mà là những kẻ đạt trọn niềm tin vào chỉ huy của mình, rằng chỉ huy sẽ giúp bọn họ sống sót thêm một ngày nữa, mang bọn họ tới chiến thắng sau cùng, được đặt trọn niềm tin như vậy mà vẫn dám quay đầu bỏ chạy thì quả đúng là đáng c·hết ngàn lần.

Hơn cả quý tộc phương Bắc cũng sẽ không cảm thấy sỉ nhục khi b·ị đ·ánh cho lăn lộn trên đất vì đây chính là phương Bắc, nơi sức mạnh là tất cả, đánh không lại cả một thường dân thì ngươi xứng làm quý tộc hay sao?

Đánh thì không lại, đừng nói rằng bản thân nhường hay không dùng đến năng lực siêu phàm gì gì đó, thua thì còn gì để nói nữa? Thay vì cảm thấy bản thân bị sỉ nhục thì bọn họ cảm thấy phần nhiều hơn là sự phế vật của bản thân.

Danh dự bị tổn thất không phải là thứ mà có thể chiến thắng được kẻ từng thắng mình là có thể lấy lại vì đó chỉ là một việc làm ngu xuẩn, cho thấy rõ tầm nhìn ngắn hạn của bản thân, chỉ có lập những chiến công hiển hách, lấy được nhiều công trạng về cho gia đình mới là cách để chuộc lại sự ô nhục này.

Còn với kẻ mà hở tý đã nghĩ tới dùng cách bẩn thỉu để g·iết đối phương rồi rêu rao chuyện đó như một cách thức để thị uy thì tổ tiên hắn chưa đội mồ xuống dậy để cho hắn một bạt tai lăn quay ra c·hết đã là may mắn làm rồi.

August hiện tại cũng đang trong trạng thái như vậy, thằng bé sử dụng đến năng lực siêu phàm thứ ba giúp tăng cường thể chất và lao thẳng về phía hắn trong khi cầm trên tay thanh đoản kiếm nhỏ đó.

Nó là một ma cụ khác, thứ được khắc trên nó cũng là năng lực siêu phàm thứ tư mà August sở hữu khiến thanh kiếm bắt đầu b·ốc c·háy cũng như thể chất của thằng bé được bổ trợ thêm một lần nữa và mục tiêu đương nhiên là hắn.

Vào đúng lúc đó thì hắn cũng kịp hoàn hồn lại để đối mặt với một thằng bé đang cầm dao lao thẳng đến chỗ của mình, tốc độ của August thật ra cũng không quá nhanh, đủ để hắn có thể kịp phản ứng lại được.

Và ngay khi August đột phá vào tầm 5m thì cũng là lúc mà hắn hành động, tay phải hắn bắt đầu công tới trong tư thế ngón trỏ và ngón giữa gấp khúc lại để hở ra một khe ở giữa còn những ngón khác thì được nắm chặt lại.

Phần khe hở đó đã kẹp thẳng vào phần lưỡi kiếm trên đoản kiếm, hắn mặc kệ sức nóng phát ra từ ngọn lửa trên cây kiếm trực tiếp lên gối thẳng vào phần cẳng tay cầm kiếm của August đi kèm với tay trái cũng đánh thật mạnh xuống phần xương ống tay sau.

Việc này khiến tay trái của August trực tiếp gãy ra thành bốn đoạn với một góc độ xảy hình chữ Z cực kỳ quái dị, thằng bé trực tiếp gục xuống kêu thảm nhưng người của nó đã sớm bị tơ nhện của hắn cố định lại.



Đây cũng là lý do mà hắn không ngần ngại kẹp lấy phần lưỡi kiếm cũng như đủ tốc độ để đánh nát tay của August, tất cả là vì thằng bé đã bước vào Zone của hắn, đây chính là tầm t·ấn c·ông tuyệt đối, mọi thứ trong này hắn đều đã sớm chuẩn bị từ trước.

"Này nhóc, sát khí lộ liễu như vậy nếu để kẻ khác bắt được là rất tệ đấy, nếu có lần sau thì nên biết kiềm chế bản thân mình lại."

Sau khi đưa ra lời khuyên cuối cùng này với tư cách là một huấn luyện viên thì hắn cũng tung ra một cú đấm vào thẳng mặt August khiến răng của thằng bé bắt đầu văng ra tung tóe, nó cũng trực tiếp ngất đi ngay sau đó.

Cũng vì thế nên cả cơ thể của August như mất đi khả năng chống cự với trọng lực, trực tiếp mềm nhũng ra trong tình trạng bị treo trên tơ nhện, máu từ miệng cùng mũi đi kèm với nước dãi cũng từ đó bắt đầu chảy thẳng xuống đất.

Cánh tay gãy cũng bắt đầu sưng vù lên và tím ngắt lại, Mary nghe thấy tiếng hét kinh trời thì cũng từ trong nhà đi ra, cô ấy có chút hoảng hốt vì đây chính là tiếng của trẻ con, cô ấy sợ rằng tên đầu gỗ kia sẽ làm gì đó quá đáng.

Và giống như cô ấy đoán, cả cơ thể vô lực của August bị treo trên không trung, máu thì không ngừng rơi thẳng xuống đất hoặc theo tơ nhện bắt đầu chảy dọc ra khắp nơi, cánh tay trái thì vỡ vụn ra thành bốn đoạn.

Giờ nếu không cẩn thận thì có khi còn lầm tưởng rằng August là một cái xác vô hồn rồi vì tình cảnh thực sự rất thảm, phần mặt cũng bị đấm cho biến dạng, may mắn là âm thanh của sự sống vẫn còn ở đó nên Mary vẫn có thể khẳng định rằng sinh mạng này chưa trôi đi hoàn toàn.

Còn về phần hắn thì lúc này đang thu dọn hiện trường mà thôi, hiện tại giống như cảnh nhân chứng Mary phát hiện ra cảnh g·iết người của hắn vậy, trông thực sự rất bối rối nhưng hắn cũng không biết làm gì hơn ngoại trừ tiếp tục dọn dẹp.

"Đưa thằng bé xuống! Anh định để nó mất máu đến c·hết à?"

Thấy vẻ mặt hết sức bình tĩnh của hắn thì Mary cũng cảm thấy chuyện của August không còn quá quan trọng nữa, dù sao quan trọng đến như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng quan tâm đến cả hai.

Chỉ là tên đầu gỗ này thực sự rất buồn cười, đúng hơn thì Mary cũng cảm thấy buồn cười nhưng là cười trong cay đắng vì nếu cách đó không lâu cô ấy mới quay lưng chăm sóc cô bé kia là thằng bé đi cùng cũng b·ị đ·ánh cho tý thì lên bàn thờ ngồi rồi.

"Không c·hết được đâu, tên kia ngày trước cũng vậy, bị hành cho ra bã xong bị treo lên cây không cho ăn, đêm nào đó may mắn thì tìm được vài con côn trùng nhỏ lót dạ, hơn cả thằng nhóc này cũng là siêu phàm, càng không c·hết được."

Đương nhiên hắn vẫn chưa nhận ra mức độ hệ trọng của vấn đề theo quan điểm của hắn thì cách huấn luyện của hắn chẳng có điểm gì sai ở đây cả, hơn cả August đã dám nổi sát khí thì đương nhiên cũng nói lên rằng nó chấp nhận chút trừng phạt nhỏ này.

"Cứ đặt thằng bé xuống trước đã, mà anh có cần phải làm đến mức như vậy không? Dù sao cánh tay này cũng không dễ chữa đâu."

Mary muốn thông qua tình trạng của August để thăm dò thái độ, phản ứng của hắn, cô ấy biết rằng hắn là một tên đầu gỗ nhưng đến cái mức độ như này thì chắc chắn là do bị ký ức của tên kia dạy hư rồi.

"Nó dám g·iết anh thì cũng nên tự nhận thức được chuyện bản thân có thể bị g·iết ngược bất cứ lúc nào rồi."

Hắn coi đây là một chuyện sức hết bình thường, đã nổi lên sát tâm, tụ lại thành sát khí rồi cũng có nghĩa là đã sẵn sàng để g·iết mục tiêu, nếu ở ngoài thực tế mà gặp phải trường hợp này thì chưa bị g·iết ngay lập tức đã là quá may mắn rồi.

"Em bắt đầu lo lắng cho con của chúng ta rồi đấy."

Đây mới là suy nghĩ thực tế của Mary, cô ấy bắt đầu lo sợ rằng tên đầu gỗ này sẽ hành con của cả hai ra bã, đương nhiên cả hai lúc này vẫn chưa suy nghĩ xa đến như vậy, nhất là khi vẫn còn quá nhiều vấn đề phải lo liệu.

Nhưng không sớm thì muộn cũng sẽ có mà thôi, nếu hắn không muốn thì tự cô ấy sẽ đè hắn ra, đương nhiên là sau khi tích lũy được một chút kinh nghiệm trước cái đã, lúc này đè xuống cô ấy cũng không biết làm thế nào cho phải thì đúng là không biết phải nói gì.

"Về chuyện đó thì anh sẽ cố gắng thay đổi."

Đương nhiên hắn cũng tự nhận thức được rằng không thể hành con mình ra như này được, hắn vẫn cảm thấy sót từ đó hắn cũng bắt đầu nghi ngờ về khóa huấn luyện của mình nhưng ngay sau đó thì hắn lại tiếp tục phủ nhận.

Nương tay trong quá trình luyện tập chính là đẩy kẻ đó vào chỗ c·hết trên chiến trường, hắn không nói rằng khóa học của bản thân đủ tốt để ai đi theo cũng sẽ sống nhưng thứ mà hắn dạy lại chính là nền tảng hình thành nên một kẻ có thể tồn tại đến cuối cùng.

Nhưng đó là chiến binh mà thôi, tên kia và kẻ hắn đều g·iết quá nhiều rồi, g·iết thêm vài mạng nữa cũng chẳng sao nhưng chẳng ai muốn con của mình phải sống một cuộc đời máu tanh như vậy cả nên hắn không nghĩ rằng thứ mà hắn đang dạy phù hợp với chuyện đó.

Hắn hứa với Mary rằng hắn sẽ cố gắng thay đổi là vì hắn muốn con mình đủ khả năng tự vệ và xử lý vấn đề khi những chuyện không may ập tới, tức chỉ cần đủ để xử lý là được rồi, không cần phải tới độ là kẻ sống sót trong một biển xác c·hết nằm ngỗ ngang trên đất.

Những chuyện đời thường thì như nào là đủ, hắn cần phải tiếp thu những thứ đó còn những kẻ như thằng nhóc này, sẵn sàng cầm kiếm lên để g·iết một kẻ nào đó thì kiểu dạy như này chính là lý tưởng nhất.