Chương 71: Mạch ma thuật.
Chương 71:
"Vậy ma thuật không đa năng như anh vẫn tưởng."
"Đúng vậy, ma thuật bị hạn chế bởi những quy luật vốn có của thế giới này, giống như giả kim thuật bị ép vào bên trong khuôn khổ trao đổi đồng giá vậy, ma thuật cũng tương tự, vượt trên những quy luật đó chỉ có thể là ma pháp mà thôi."
"Điểm mấu chốt nhất vẫn nằm ở mạch ma thuật?"
"Gần đúng, mạch ma thuật chỉ là một trong những yếu tố đảm bảo giống nòi mà thôi, quan trọng nhất vẫn là tri thức, nhưng ở kỷ khởi nguyên thì đã có không ít ma thuật sư sử dụng mạch ma thuật của bản thân làm vật dẫn để chứa đựng tri thức của mình vào bên trong đó rồi.
Sau khi bọn họ c·hết thì kẻ kế vị có thể lấy chính mạch ma thuật đó để thừa kế tất cả những thứ còn sót lại bên trong đó, nói chung thì thế giới vẫn đang tiếp tục vận động, ma thuật cũng tương tự nhưng giờ đây nó đã bị hạn chế đi rất nhiều so với trước rồi."
"Thú vị đấy, tức là dù có là ma thuật sư cấp thấp đi chăng nữa nhưng nếu lấy được mạch ma thuật đủ xịn từ tiền bối đi trước thì vẫn sẽ mạnh hơn đồng cấp, thậm chí là có thể nhanh chóng vượt cấp đến chỗ của vị tiền bối kia năm xưa?"
"Phải, dù sao chuyện nghiên cứu ma thuật cũng cần đến rất nhiều thời gian, đến cả các bậc kỳ tài cũng phải mất hàng ngàn năm mới có thể trèo lên được một ngưỡng nhất định, rất ít ai có thể hoàn thành nghiên cứu của mình chỉ trong một đời duy nhất.
Nhưng nếu có thì vẫn có thôi, ví dụ như đệ nhị ma pháp chẳng hạn, ông ta được gọi là phù thủy không gian, trường phái ma thuật hoạt động đa trọng, tức theo ông ta thì có tồn tại khái niệm đa vũ trụ và mỗi lần mỗi cá thể lâm vào lựa chọn nào đó thì từ vũ trụ gốc sẽ tách ra vô số vũ trụ nhánh đại diện cho khả năng vô hạn của các lựa chọn.
Theo như thông tin mà mẹ em để lại thì ông ta thời còn trẻ rất hay nhảy qua nhảy lại giữa các vũ trụ và thông qua đó để học hỏi những tri thức mà những vũ trụ khác không có nhằm hoàn thiện ma pháp của riêng mình.
Đến năm 37 tuổi thì ông ta đã được như ý nguyện, đó là đủ khả năng khai thác nguồn năng lượng vô hạn chảy trong vách ngăn giữa đa trọng, thứ mà ông ta gọi là động lực để sản sinh ra đa vũ trụ, nôm na thì ông ta sở hữu nguồn Erk vô hạn từ đó.
Ngoài đệ nhị ma pháp, phù thủy không gian ra thì đệ lục ma pháp cũng chỉ cần một khoảng thời gian rất ngắn để đạt tới ngưỡng ma pháp, đó chính là 12 năm, 12 năm chẳng là gì so với giới ma thuật sư cả nhưng chỉ cần như vậy thôi kẻ đó cũng đã đưa một thứ ma thuật tồn tại trong giả tưởng lên đến tầm ma pháp."
"Là mẹ em à?"
"Không, mẹ em là con gái của ông ta, ông ta là đệ lục ma pháp, phù thủy vận mệnh, hai chữ thiên tài là không đủ để giải thích hết về con người của ông ta vì từ khi sinh ra thì ông ta chỉ tốn có 12 năm để có thể đạt tới ma pháp.
Mẹ em kể về bố mình cũng rất vắn tắt, 1 tháng tuổi đọc được sách, 3 tuổi đọc xong hết thư viện trong nhà, 4 tuổi hoàn thành chương trình giáo dục 12 năm của giới ma thuật sư lúc đó, 5 tuổi trở thành giáo sư trong chính ngôi trường theo học.
7 tuổi du ngoạn khắp thế giới để tìm đến những tri thức mới, 8 tuổi cùng hàng ngàn chân tổ của tộc Vampire đại chiến tại trận Marathon năm xưa, ông ta trong lúc cận tử đã kết tinh được nền tảng của ma thuật mà bản thân đang nghiên cứu và g·iết ngược lại toàn bộ.
Lúc đó ông ta cũng chỉ mới có 8 tuổi nhưng đã làm được những thứ mà ngay cả hội đồng bô lão gồm hàng trăm ma thuật sư gần ngưỡng ma pháp nhất cũng không thể làm được, đến cả giáo hoàng của nhà thờ cũng khó lòng mà có thể đánh tay đôi được với năm chân tổ cùng một lúc nhưng một mình ông ta cũng đã đủ.
Sau đó thì ông ta tiếp tục tìm tới những thần khí thất lạc nhằm tiếp tục quá trình nghiên cứu và đến năm 12 tuổi thì ông ta trở thành đệ lục ma pháp, phù thủy của vận mệnh, khoảng 4 năm sau đó thì ông ta yêu một trực hệ của đệ tam ma pháp.
Cũng vào năm đó thì mẹ em ra đời, sau 5 năm thì cả hai đồng loạt biến mất chỉ để lại mạch ma thuật cho mẹ của em nhưng bà ấy không thể lên tới được đệ lục được, thay vào đó thì bà ấy đi trên con đường thứ hai.
Bà của em là một người hát rất hay nhưng ông thì lại mù nhạc lý, gần như không thể cảm nhạc được nhưng vẫn muốn nghe bà ấy hát nên bà ấy đã phải thông qua các thuật thức ma thuật để giải thích cho ông ta về nhạc ký cơ bản.
Ông ta cũng dựa vào đó để dựng lên một loại ma thuật mới móc nối với đệ lục ma pháp nhằm để có thể hiểu rõ hơn về nhạc lý, đó cũng là con đường mà mẹ của em theo đuổi, năm đó không biết chuyện gì xảy ra nhưng bà ấy cũng thiếu một bước để đạt tới ngưỡng ma pháp.
Tuy về bản chất thì đệ lục ma pháp của ông và của mẹ khác nhau hoàn toàn nhưng vốn dĩ ngay từ đầu ma thuật đã rất rộng lớn rồi, có nhiều phân nhánh khác nhau cũng là chuyện bình thường mà thôi, nên nếu thành công thì mẹ vẫn sẽ trở thành đệ lục ma pháp.
Chỉ là không biết sau đó như thế nào mà con đường của bà ấy, thứ được cho là chính thống nhất vì bà ấy là đứa con duy nhất mà đệ lục sinh ra lại vỡ vụn và từ đó chia thành âm quái cùng trở thành một trong tám nguyên tố như hiện nay."
Rất nhiều thông tin khiến hắn có chút thích ứng không kịp nhưng sau một hồi thì hắn tổng hợp được đại khái là ông của Mary là một quái vật chính hiệu, kết hôn sinh con rồi không hiểu vì sao biến mất.
Trước khi biến mất vẫn để lại mạch ma thuật cho con gái của mình, nhưng mẹ của Mary vì cảm thấy bản thân đi không được con đường mà bố để lại nên quyết định đi tiếp con đường ma thuật mà bố tạo ra để nghe hiểu nhạc mà mẹ bà ấy hay hát.
Đương nhiên với cương vị là con nhà nòi thì mẹ của Mary cũng thành công tới được ngưỡng tiệm cận ma pháp nhưng không hiểu vì sao mà trong phong thần chiến thì bà ấy lại cho p·hát n·ổ con đường này trong khi bản thân thì lâm vào ngủ say(?) cho tới hiện tại.
Hắn có cảm giác bà ấy có toan tính gì đó từ trước, dù sao bà ấy cũng là kẻ tiệm cận đệ lục ma pháp nhất mà biệt danh của đệ lục lại là phù thủy của vận mệnh, chắc bà ấy đã sớm nhìn thấy chuyện gì đó nên mới đưa ra quyết định như vậy.
Chỉ là nếu thật vậy thì toan tính của bà ấy cũng quá sâu rồi, tính ngược về phong thần chiến như hắn được biết thì cũng phải cả trăm triệu năm về trước, bà ấy nhìn thấy được viễn cảnh nào đó ở hiện tại nên mới quyết định làm như vậy thật sao hay là vì có mục đích khác?
Thực sự quá khó hiểu, phạm trù như này hắn muốn hiểu được cũng khó vì tầm nhìn của hai bên thực sự quá chênh lệch, hơn cả bà ấy trước khi biến mất thêm một lần nữa cũng nói rằng Mary hãy tiếp tục phần việc còn lại của bà ấy.
Chẳng lẽ bà ấy cảm thấy bản thân không thể so bằng được với bố của mình năm xưa nên quyết định từ bỏ con đường này để đưa lại cho Mary hay sao? Bởi vì mỗi nhánh ma pháp thì cũng chỉ có duy nhất một phù thủy mà thôi.
Trước c·hết thì sau mới lên thay được hoặc là bước lên phạm trù cao hơn, theo như hắn đoán thì ông của Mary là thuộc vế sau, thiên tài kiểu đó thì chắc ông ta đã sớm nhìn ra con đường kế tiếp phải đi rồi nhảy thoát ra ngoài kia rồi cũng nên.
Có thể mẹ của Mary cũng như vậy hoặc đơn giản hơn là bà ấy đã tìm thấy một con đường dễ đi hơn cái mà cha mình đi năm xưa, vậy con đường của bà ấy sụp đổ rồi chia thành âm quái cùng nguyên tố âm thanh cũng không phải là ngẫu nhiên mà là do bà ấy đã sớm chuẩn bị từ trước rồi.
Có điều tất cả những điều trên chỉ dừng lại ở phạm trù đoán bởi vì như hắn nói rồi đấy, tầm nhìn của cả hai quá chênh lệch, hơn cả kế hoạch của mẹ vợ cũng đã sớm bắt đầu từ hàng trăm triệu năm về trước rồi, hắn hiện tại không đủ tư cách để xen vào.
"Mà khoan, ông của em cũng là con người?"
"Hàng thật giá thật nhưng về căn bản thì ông ta chẳng có gì giống con người cả, quái vật như vậy sớm vượt trên luân lý bình thường rồi."
"Vậy mẹ em thì sao? Bà ấy cũng là con người sao?"
"Bà của em là một Homunculus, người nhân tạo nên phải, mẹ là một con người."
"Nếu xét theo phương diện di truyền học thì nó thật kỳ lạ nhưng nếu tính thêm việc mẹ em đẻ ra em với nhận dạng là một Siren thì có thể chấp nhận phần nào, mà anh bắt đầu mường tượng ra được khái niệm mạch ma thuật trong lời nói của em rồi."
Hắn có chút nhớ lại khung cảnh lúc nãy khi bẻ gãy tay của August ra thành bốn đoạn, hắn biết thằng bé đã thông qua năng lực siêu phàm để dựng lên một lớp màn chắn nào đó bao bọc ở xung quanh nên hắn đã dùng võ để cường hóa nhằm phá vỡ nó trước tiên.
Đúng lúc đó thì hắn cũng cảm nhận được phần nào thứ đứng đằng sau duy trì khả năng vận hành cho lớp màn chắn kia, ngẫm lại thì chắc nó là mạch ma thuật, nó giống như khái niệm dòng chảy của khí vậy.
"Anh cảm nhận được thông qua cá chép phải không?"
Võ được ghi chép trên quyển sách có bốn mặt chính là tứ linh phiên bản thời niên thiếu, rắn của mềm dẻo đại diện cho thuộc tính mộc, chim sáo của uyển chuyển đại diện cho thuộc tính hỏa, mèo rừng của phòng thủ đại diện cho thuộc tính kim và cuối cùng là cá chép của luân chuyển đại diện cho thuộc tính thủy.
Đương nhiên tứ linh này rất khác, không hề giống phiên bản tứ linh gồm thanh long, bạch hổ, huyền vũ và chu tước, tứ linh này khả năng cao là xuất nguồn từ một dạng văn hóa khác, nơi là môn võ này được ra đời.
Về căn bản thì chim sẻ hay hỏa chính là mảng phương thức di chuyển trong chiến đấu, cá chép hay thủy chính là mảng liên quan đến dòng chảy của khí như đã nói, cũng nhờ nó nên hắn mới cảm nhận được mạch ma thuật bên trong August.
Mèo rừng hay kim là mảng phòng thủ, đương nhiên phòng thủ này cũng có thể chuyển thành t·ấn c·ông bất cứ lúc nào và rắn hay mộc là mảng vật, nó bao gồm rất nhiều kỹ thuật khóa, vật khác nhau, mạnh ở chỗ khai thác trọng tâm của đối phương.
Đây chính là khái quái sơ bộ về bốn mảng lớn của loại võ này, đương nhiên vẫn còn phần sau nữa bởi vì đây chỉ mới là quyển một mà thôi, nó chỉ đơn thuần là hướng dẫn nhập môn tức phần mạnh mẽ hơn vẫn nằm trong những quyển phía sau.
Đương nhiên cũng không thể vì thế mà khinh thường quyển một này được vì nhập môn tương đương với cơ sở, chỉ có cơ sở đủ vững chắc thì mới có thể sẵn sàng cho những nội dung đến từ những quyển phía trên được.
Nhưng về căn bản thì quyển một này sẽ khai thác hết cái hình thoi tứ linh kia, bên trong tứ linh có rất nhiều kỹ thuật khác nhau nhưng mỗi cái đều có một cực, tức là kỹ thuật đạt tới khi phát triển tối đa một nhánh cụ thể.
Khi hoàn thành được bốn cực sẽ mở khóa được áo nghĩa chung cực, tức dùng tứ linh làm vật dẫn để triển khai ra những đòn được triển khai bởi cả tứ linh, áo nghĩa gồm có hai đòn, sau khi nắm hoàn toàn được áo nghĩa thì cũng là lúc mà quyển một này hết tác dụng.
Trong màn tay đôi với August vừa nãy hắn đã dùng đến hai kỹ thuật cơ bản nhất của kim và một cái của thủy, thứ nhất đó chính là Cương chỉ, hắn đã dùng nó để bắt lấy phần lưỡi kiếm đang b·ốc c·háy kia.
Đương nhiên Cương chỉ của hắn chỉ mới ở dạng gà mờ mà thôi, muốn áp dụng vào thực tế thì có khi mất vài ngón tay như chơi nên hắn mới thông qua tơ nhện để làm đệm giảm tốc từ trước nhằm hạn chế tối đa lực đâm tới của lưỡi kiếm.
Hơn cả hắn còn khóa chặt August lại trên không trung nhằm đảm bảo không có bất cứ biến số nào như tăng tốc, giảm tốc đột ngột hay chém ra một hướng khác để Cương chỉ có thể thành công một cách mỹ mãn nhất.
Từ đó hắn cũng thu hoạch được cảm giác cũng như kinh nghiệm để nhận thức rõ hơn về Cương chỉ, tiếp đến hắn sử dụng Nham thiết để cường hóa cơ thể lên, nguyên lý của nó hệt như Cương chỉ vậy.
Đều là thắt chặt cơ bắp lại nhưng Cương chỉ rõ ràng là một kỹ thuật cấp cao hơn vì nhóm cơ tại phần ngón tay ít hơn nhiều so với tay và chân, về căn bản thì hắn thành thạo Nham thiết hơn thấy rõ so với Cương chỉ.
Còn về đòn của thủy thì hắn đã dùng Yếu điểm để tra ra những chỗ yếu hại trên lớp phòng thủ có thể dễ dàng chắn được một viên đá có thể bắn nát cả sàn gạch của August rồi sử dụng Nham thiết để khai thác vào.
Nguyên lý của Yếu điểm liên quan đến việc khai thác dòng chảy của khí, nó là cơ sở của thủy nhưng cũng là trọng yếu nhất vì chỉ có nắm bắt được Yếu điểm thì mới có thể sử dụng đến những đòn khác của thủy.
Yếu điểm cũng là thứ mà hắn dùng để cảm nhận được mạch ma thuật trên người của August, hắn cảm nhận được rất rõ chuyện mạch ma thuật tràn ngập khí nhưng khác với một cổ thụ có thể chống đỡ lấy bầu trời.
Nó giống như một thanh gỗ mục nát vì ngâm nước lâu ngày vậy, August sử dụng năng lực siêu phàm nhưng không biết cách để tận dụng nó một cách triệt để khiến quá nhiều Erk đổ về trên tay trái khiến nó trở nên quá tải.
Tức không chỉ mất đi tác dụng vốn có của năng lực siêu phàm mà còn khiến những yếu điểm bắt đầu lộ hẳn ra do mật độ phân bổ Erk trong mạch ma thuật trên khắp tay trái không đồng đều, nắm bắt được điểm đó nên hắn ngay lập tức giáng xuống hai đòn Nham thiết khiến tay của August biến dạng.
"Đúng vậy nhưng anh chỉ cảm nhận được một phần mà thôi, nếu được thì anh vẫn muốn thử mổ xẻ và cơ thể ra để có thể hiểu rõ hơn về cách vận hành của nó, tiếc là lúc này thực sự không quá tiện."
Mổ xẻ không phải là chuyện lạ thường gì với cả hai, Mary ngày trước để có thể viết được cái luận văn kia thì cô ấy cũng đã mổ xẻ không ít Ought, Lap, Tip thậm chí là các dạng cao hơn của chúng rồi.
Về căn bản thì Mary đã sớm quen, hơn cả hắn cũng không nói đùa, hắn thực sự muốn mổ xẻ vài cái xác có chứa mạch ma thuật ra để nghiên cứu sâu hơn về chúng nhằm khai thác nếu như trong tương lai phải đụng độ.
"Phòng hội nhóm thì sao?"
"Một tuần mở một lần, mỗi lần chỉ có một tiếng, nếu đủ nhanh thì anh có thể tranh thủ mổ xẻ được một vài bộ phận rồi thông qua nó để tiến hành ghi chép chuyên sâu hơn nhưng như vậy thực sự quá tốn thời gian, vẫn là nên kiếm vài bộ ngoài này thì hơn, dù sao sắp tới anh cũng đang định bán một số thứ cho học viện nên chắc có thể lấy đó làm mốc trao đổi."
Hắn vừa nói vừa khâu lại mớ sợi cơ trên tay trái của August, phải, hắn là bác sĩ phẫu thuật trong vụ lần này, ngay từ đầu Mary cũng đã nói rồi đấy, ma thuật không toàn năng như hắn vẫn tưởng, nó vẫn cần phải tuân thủ những nguyên lý cần thiết.
Tức muốn khôi phục tức thời thì đánh đổi lại đó chính là một lượng lớn năng lượng, hiểu về căn bản thì ma thuật hồi phục chỉ giúp đẩy nhanh quá trình tự hồi phục của cơ thể mà thôi, đồng ý là nó vẫn sẽ giúp mọc lại cả tay chân nếu các tế bào sản sinh đủ nhanh nhưng cũng vẫn sẽ yêu cầu nhiều thứ hơn.
Ví dụ như vụ này chẳng hạn, nếu bây giờ sử dụng ma thuật hồi phục lên August này những phần xương đã gãy cũng sẽ không tự uốn nắn về vị trí cũ được mà chính vì hồi phục quá nhanh nên mới khiến những đoạn xương gãy vụn này phát triển sai chỗ khiến tạo ra nhiều rủi ro hơn nữa.
Bó cơ cũng tương tự như vậy, nó không thể tự tìm về để hồi phục lại như trước được, phải có kẻ đứng ra để chỉnh nó lại, đương nhiên với sự đa dạng của ma thuật thì mấy vụ nắn xương hay khâu lại mấy bó cơ, dây thần kinh này thật ra vẫn tồn tại nhưng Mary không biết về chúng.
Dù sao trong giới Mary cũng chỉ là tay mơ mà thôi, những tri thức mà cô ấy có được cũng chỉ đủ để giúp cô ấy đi đúng theo con đường mà cô ấy cần phải đi mà thôi, mảng bên ngoài thì cô ấy bó tay toàn tập nên hắn mới phải làm.
May mắn là tên kia ngày xưa cũng học đủ thứ, làm qua đủ nghề nên hắn cũng có thể dựa vào đó, kết hợp với những tri thức từng học qua để tiến hành phẫu thuật tức thời, đương nhiên có thành công hay không thì còn phải đợi đến cuối cùng mới biết được.