Chương 73: Kiểu ăn.
Trở lại với bên ngoài, tuy Jesse cùng cô gái kia chưa hiểu vì sao mà cậu chủ nhỏ của bọn họ lại gục xuống đất nhưng nghe đồn nói trên đảo có không ít nguồn bệnh cực kỳ quỷ dị đi kèm với những loài nguồn truyền bệnh cũng không kém phần kỳ dị nên nếu ai đó c·hết vì nhiễm bệnh trên đảo thì cũng bình thường mà thôi.
Đây chính là một trong vô vàn các cách mà đảo bắt ép những kẻ đặt chân lên đây diễn trò cho nó xem, chỉ là nếu nghĩ theo cách đó thì bọn họ cũng quá xui xẻo rồi, vừa đặt chân lên đảo đã làm kinh động đến khu vực xung quanh.
Giờ cậu chủ Altare còn bị nhiễm bệnh, kế hoạch của bọn họ căn bản là thất bại ngay khi chỉ vừa bước chân lên đảo, đương nhiên trong số những kẻ lên đảo thì phe gia đình Kaiser cũng có bác sĩ nhưng hiện tại vẫn chưa xác định được vị trí của bọn họ.
Giờ thì bọn họ chỉ có thể hy vọng rằng cậu chủ Altare có thể tiếp tục kéo dài sinh mệnh của mình ra bằng một cách nào đó cũng như bọn họ thông qua được chốt chặn này rồi tìm đến bác sĩ nhanh nhất có thể không thì nhiệm vụ lần này coi như đi tong.
Đến lúc đó mạng của bọn họ cũng chẳng còn nữa, ngay lúc này thì chủ của cái đầu biết bay kia cũng đã tới nơi, nó là một con rết khổng lồ với cơ thể trông không khác gì được bọc một lớp thép nặng nề bên ngoài cả.
Chỉ là tốc độ của nó vẫn cực kỳ nhanh, những nơi mà nó đi qua thì gần đây, thậm chí là đất đai đều sẽ bị cày bới lên vài chục lần bởi từng cái chân của nó, đây là lần đầu tiên Jesse phải đối mặt với một thứ như thế này.
Jesse ngày trước nằm trong đội trinh sát nên cũng đã không ít lần phải nằm trong lòng địch, thậm chí đến hoang dã cũng đã đi qua rất nhiều lần rồi, có điều nhờ vào thám đạo nên anh ta đã nay mắn tránh né được rất nhiều điềm rủi khác nhau.
Thứ quái dị nhất mà Jesse từng phải đối mặt chắc là cái cây liễu c·hết héo kia, nó không ngừng săn g·iết bất cứ sinh vật nào tới gần nó rồi treo đầu của bọn họ trên những cành cây của mình, vùng đất bên dưới chân nó cũng vì thế nên đã bị máu tươi làm cho đen nghịt lại.
Đó đương nhiên không phải thứ mà Jesse muốn đối đầu rồi, nếu muốn thì đội của anh ta vẫn sẽ xử lý được nhưng thiên nhiên vốn cân bằng, cây liễu c·hết héo kia vốn dĩ là chốt chặn để bảo vệ cho thảm thực vật ở bên dưới trước đám sinh vật ngoại lai.
Nếu như cây liễu kia biến mất thì một khu vực có tiềm lực trở thành một căn cứ mới sẽ biến mất hoàn toàn, phải biết sau khi c·hiến t·ranh h·ạt n·hân kết thúc thì hơn 80% đất đai trên toàn hành tinh đã bị ô nhiễm nghiêm trọng rồi.
Tất cả đều khoanh vùng thành mã vàng trở nên, nếu bọn họ để vụt mất cơ hội để chiếm lại phần đất đai nơi sinh mệnh bình thường có thể sống sót và phát triển được thì không khác gì tự lấy súng bắn vào chân cả.
Chỉ là con rết này rõ ràng nguy hiểm hơn cái cây liễu c·hết héo năm đó gấp nhiều lần, một phần nhỏ của nó nhướng người lên trong rừng cây nhìn xuống bọn họ thôi đã cao trên 30m, chiều dài của nó có khi phải gấp vài lần đến vài chục lần con số này.
Lớp giáp bóng bẩy bên ngoài khiến các đầu đạn chống tăng cũng phải thở dài ngao ngán, chỉ có loại tiêm kích hoặc lôi phá trở lên may ra mới xuyên thủng được, cặp càng khổng lồ của nó có thể dễ dàng xẻ đôi cả sắt thép.
Căn bản là một con quái vật hoàn hảo, một sinh mệnh đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, là tạo vật hoàn hảo đến nỗi chỉ có thần linh mới có thể nhào nặn ra, Jesse càng suy nghĩ thì cũng càng đánh mất đức tin của mình.
Anh ta sợ hãi và chọn tin vào thứ mà bản thân đang nể sợ, đây là một phản ứng hết sức bình thường mà thôi, bởi vì kiến hôi đi đứng trước thứ mà nó không thể hiểu được thường sẽ cho ra phản ứng như vậy.
Cũng chính vì lẽ đó nên giờ Jesse cũng chẳng còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì ở xung quanh nữa, từ cái nhiệm vụ chó má này đến gia đình vẫn còn ở nhà chờ đợi anh ta trở về hay tất cả những thứ khác như Altare đang gục ngã dưới đất kia.
Tất cả đều nhanh chóng vụt qua đầu của Jesse một cách hết sức nhanh chóng, đó là ký ức từ lúc mới được sinh ra cho đến hiện tại của anh ta, nó như một đoạn băng ghi hình được chiếu lại với một tốc độ cực kỳ nhanh vậy.
Từ những ký ức tốt đẹp khi cha mẹ vẫn còn đó tới khi chỉ còn mỗi mình anh ta cùng đứa em nhỏ rồi sang tới phải sống bằng cách t·rộm c·ắp vặt trên đường, vài năm sau đó được một sĩ quan nhặt về doanh trại vì thấy anh ta có tiềm năng.
Từ đó Jesse cũng có cơ hội để sống một cuộc đời đúng nghĩa, anh ta không cần phải đi t·rộm c·ắp của người khác nữa, cũng chẳng cần ngày nào cũng lê lết tấm thân bầm dập về gặp em trai với một chút đồ ăn trên tay nữa.
Chẳng cần phải lo lắng chuyện gì nữa, bởi vì gia đình của Jesse đã được quân khu Ursarctic bảo hộ rồi, muốn nhà cửa có nhà cửa, muốn thức ăn có thức ăn, em trai của anh ta cũng có thể đi học, coi như là khiến ba mẹ ở trên cao cũng mãn nguyện.
Điều duy nhất mà Jesse cần làm là bán mạng của mình để phục vụ cho quân khu Ursarctic, cho gia đình Kaiser, vì vậy nên anh ta cũng ra sức cố gắng trong ba thắng huấn luyện đầu tiên với thành tích xuất sắc nhất toàn kỳ huấn luyện.
Ngay sau đó Jesse đã được đề cử vào lớp đào tạo trẻ của biệt kích, ở đó anh ta cũng đã gặp lại người đã cứu anh vào ba tháng trước và đó cũng là người đã trở thành đội trưởng của anh ta trong 3 năm kế tiếp.
Cho đến khi nhiệm vụ kia xảy đến, thông tin là giả, hàng vận chuyển cũng là giả, mục tiêu cũng chẳng có, tất cả đều là giả ngay từ đầu, bọn họ đã bị mai phục và đó cũng là lúc mà Jesse nhận ra rằng trên chiến trường thực sự thì chẳng có gì là quá chắc chắn cả.
May mắn là Jesse cùng một số đội viên khác đã trụ được đến khi quân cứu viện tới nhưng hầu hết đồng đội và người đội trưởng kia, người mà anh ta coi như anh của mình, người mà anh ta chưa kịp trả ơn đã nằm lại mãi mãi.
Jesse vẫn nhớ rõ lời hứa của cả hai vì trong quân khu nghiêm cấm uống rượu nên thường thì rất khó để uống được nhưng bởi vì trong đội vừa có một người cũng vừa tròn tuổi trưởng thành là 18 tuổi vào năm nay nên bên trên sẽ đặc cách cho một ngày.
Bọn họ định khi trở về từ nhiệm vụ này sẽ cùng nhau uống chén rượu đầu tiên trong đời của Jesse, dù sao rượu cũng là một dạng tài nguyên quá xa xỉ với dân thường như bọn họ, diện tích đất canh tác giảm đi rất nhiều cũng tức là khu trồng trọt cũng rất nhỏ.
Muốn sản xuất được rượu thì còn cần phải có nguyên liệu nhưng vì thực phẩm trên thị trường thuộc dạng cung không đủ cầu nên muốn tự làm rượu lậu cũng cực kỳ khó khăn, chỉ có mua rượu chính quy hoặc nhận được như quà tặng thì may ra.
Và bởi vì Jesse đủ 18 tuổi nên bên trên cũng đã đưa xuống cho bọn họ một chai rượu trắng, chỉ là chai rượu đó giờ không được dùng để ăn mừng nữa rồi mà được dùng để tiễn đưa những người đồng đội đã ngã xuống để bọn họ có thể tiếp tục sống sót.
Tốc độ của ký ức lướt qua đầu của Jesse là cực nhanh, vui vẻ có, đau buồn có, tất cả đều hình thành nên cuộc đời của anh ta tính tới hiện tại và giờ thì anh ta đã sẵn sàng đón nhận lấy c·ái c·hết của mình.
Nhưng đúng lúc đó thì Altare bắt đầu động đậy, chỉ là Jesse cùng cô gái thám đạo kia đều không rảnh thời gian để chú ý đến cậu ta, lúc này cánh tay phải của cậu ta bắt đầu dài lên đến hơn 2m, trên cánh tay cũng bắt đầu xuất hiện những đốm hoa văn nhỏ cùng màu da chuyển hẳn sang màu trắng ngà.
Cánh tay đó nhanh chóng lục lọi đằng sau túi của Altare ra một số thứ rồi tống thẳng vào mồm của cậu ta, thông qua đó cánh tay cũng dần dần tiếp tục quái trình biến đổi và đến cuối cùng thì tại những vết hoa văn kia bắt đầu mở ra những cái miệng trên đó.
Sau khi đã hoàn tất thì nó bắt đầu tự mình hành động bằng cách kéo bản thân dài ra với một tốc độ cực kỳ nhanh, đủ nhanh để xuyên thủng qua cái đầu đang bay kia trong chưa đầy 1 giây ngắn ngủi và 5 giây sau đó để thông từ phần miệng đến cuối đầu bên kia của con rết kia.
Những cái miệng trên cánh tay cũng nhanh chóng gặm lấy tất cả những thứ trong phạm vi của nó và cũng chẳng cần tới giây thứ 10 thì cánh tay đã ăn xong những thứ mà nó cần phải ăn và một lần nữa quay trở về với Altare trong hình dạng một cánh tay bình thường.
Hiện tại trên bàn ăn, tại dĩa của mỗi kẻ ngồi trên bàn cũng đã xuất hiện hai món, một là cái đầu có cánh biết bay kia, hai là con rết vừa rồi, con Orc kia thấy vậy thì nhanh chóng nhào vào ăn lấy ăn để không hề nể nang ai cả.
Thứ đó cũng chẳng hề quan tâm lắm, nó cầm dao cùng nĩa lên chậm rãi ăn lấy phần thức ăn của mình một cách hết sức từ tốn, chỉ có mình Altare là không hề dám động đậy, một phần là do bầu không khí này quá áp lực nên cậu ta không dám ăn.
Phần còn lại là vì những thứ này nhìn không ngon mắt một chút nào, món đầu tiên là nguyên một cái đầu người khổng lồ to hơn 5m nhưng được đặt lên dĩa thì đâu đó cũng chỉ khoảng 15cm, thứ còn lại là một rết.
Với một kẻ từ trước đến nay chỉ ăn thực phẩm ngon lành như Altare thì việc cảm thấy những thứ trên bàn ăn lúc này hết sức khó ăn cũng là chuyện bình thường mà thôi, đúng hơn thì cậu ta đã sớm ăn nó từ trước rồi.
"Bữa ăn đầu tiên sau từ đó năm, nó thực sự khiến ta một lần nữa cảm nhận được sự hạnh phúc khi được ăn, tiếng vui tai của dao và nĩa cùng âm thanh của ẩm thực quả đúng là rất tuyệt vời như ta vẫn tưởng.
Chỉ là như thế này vẫn chưa đủ, ngươi phải ăn nhiều hơn nữa, loại thực phẩm trên hòn đảo này không phải ở đâu cũng có, tốt nhất là nên ăn trước khi mùi ô thiu bám lấy nó, chúng ta đều rất mong chờ bữa ăn kế tiếp có phải không?"
Nói rồi thứ đó cầm lên ly rượu được làm từ máu tươi của con rết kia rồi tận hưởng nó, một loại máu rất kỳ lạ khi nó có màu vàng kim, đúng là chưa từng thấy, ngược lại thì con Orc kia đang vừa ăn vừa uống như thể sợ rằng có ai đó sẽ c·ướp đi phần ăn của mình.
Kiểu ăn của con Orc rất giống loại heo còn thứ đó thì lại rất nhẹ nhàng từ tốn, thể hiện rõ chuyện bản thân thứ đó là một kẻ sành ăn, trên bàn lúc này chỉ có mình Altare là vẫn chưa hề có ý định ăn hay uống bất cứ thứ gì cả.
Buổi tối, Mary hiện tại đang ăn một bữa nhẹ trước khi lên đường tới nhà hát, tuy mới ký cái hợp đồng vài giờ trước đó nhưng hôm nay cô ấy đã vào làm rồi, chủ yếu là để kiếm khoảng tiền đầu tiên mà thôi.
Dù sao giờ gia đình này cũng cần tới một khoảng tích trữ kha khá trước đã, mục tiêu 50 vàng vẫn còn đó nên Mary cũng có ý định nhanh chóng đổ đầy nó nhanh nhất có thể, mà có tiền rồi thì mấy vật dụng trong cửa hàng cũng có thể mua nhiều hơn.
Mary cũng đã nhắm tới một số thứ trong đó rồi nên cô ấy cũng có chí hướng cho bản thân chứ không phải là không, nhất là mấy cái đĩa game cùng dàn PC trong đó, thêm dây cáp kết nối đa trọng nữa.
Nếu có nó thì Mary có thể chơi game trực tuyến với các thế giới khác, đúng vậy, chơi game với thế giới khác theo nghĩa đen, có vẻ như cô ấy đã cảm thấy rất thích thú khi nghe được chuyện có thể chơi cùng với những kẻ khác nữa.
Chỉ là hắn có chút lo sợ chuyện Mary sẽ bị dạy hư, đúng hơn thì với tính cách của cô ấy thì chuyện trở thành một dạng toxic player cũng là điều hết sức dễ hiểu, có khi còn lấn sâu hơn nữa nhưng nếu cô ấy đã cảm thấy thích thú rồi thì hắn cũng chịu thôi.
Dù sao Mary cũng đích thân đi kiếm tiền để thỏa mãn thú vui cùng tính tò mò của bản thân nên hắn cũng chẳng thể nói gì cả, miễn là nó không quá mức độc hại là được rồi, chỉ là hy vọng rằng mọi chuyện sẽ ổn.
Về chuyện liệu biểu diễn ngay ngày đầu tiên mà không qua bất cứ buổi tập duyệt nào có phải là chuyện nên làm hay không thì cái này hắn cũng không rõ, dù sao Mary cũng khẳng định rằng mọi chuyện sẽ ổn nên hắn cũng chỉ biết tin vào đó mà thôi.
Mary nói rằng cô ấy định hát chay, tức không cần đệm nhạc hay bất cứ thứ gì cả, chỉ đơn giản là lên sân khấu rồi hát mà thôi, dù sao cô ấy cũng chỉ mới tới, tiết mục của cô ấy căn bản là quá bất ngờ, chẳng ai tập kịp để phụ họa cho cô ấy cả.
Vì vậy nên Mary sẽ lên hát chay, hát chay thật ra cũng là một cách khá hay vì nếu làm tốt thì giọng ca của cô ấy sẽ được biết tới rất rộng rãi, thậm chí hiệu ứng lan truyền của nó còn tốt hơn cả là khi có phụ họa đi kèm.
Còn nếu làm không tốt thì đương nhiên hiệu quả sẽ ngược lại hoàn toàn, chỉ là hắn cũng không nghĩ ra bất cứ lý do gì khiến Mary làm không tốt cả, mối lo ngại duy nhất của hắn là việc cô ấy vô tình hát đúng giọng thật của mình để rồi bị người quen đánh hơi ra mà thôi.
Việc này thực sự rất nguy hiểm khi thông qua đó những kẻ đang truy lùng Mary có thể tìm tới cô ấy nhưng cô ấy thật ra cũng chẳng mấy quan tâm đến chuyện đó vì cô ấy có thể hát được nhiều giọng khác nhau.
Sau khi đạt được một ngưỡng sức mạnh lớn hơn thì nó đã được bổ trợ lên một tầm cao mới rồi, giờ dù đám hoàng gia hay quý tộc thủ đô, những kẻ nghe Mary hát xuyên suốt những năm qua có tới đây để nghe đi nữa cũng chẳng thể nào nhận ra cô ấy được.
"Giờ em đi đây, tạm thời thì tình hình của thằng nhóc kia đã ổn định lại rồi, em cũng đã hát ru để nó ổn định lại tinh thần và tiếp tục chìm vào giấc ngủ hồi phục, nhưng vì anh ra tay quá nặng nên chưa chắc đã lành ngay được đâu.
Mà đừng động dao trong khi nó đang ngủ đấy, đừng tưởng em không biết anh đang nghĩ gì, còn con bé tên Lucy kia thì cũng sắp tỉnh rồi, em nghe thấy âm thanh của nó đang vang lên nên anh cứ chuẩn bị trước đi là vừa."
"Anh hiểu rồi, mà em nghĩ anh giống một tên biến thái hay mổ xẻ xác của kẻ khác lắm hay sao?"
"Không, không phải là hay mà chắc chắn sẽ làm, anh đừng tưởng em không biết cái xác của con Tip kia đang ở đâu, em không có ác cảm nhưng anh cũng nên biết kiềm chế đi."
Hắn không mấy bất ngờ lắm khi Mary lôi chuyện cái xác của con Tip kia ra nói, đương nhiên là hắn biết chuyện cô ấy đã sớm biết hắn làm trò gì với cái xác kia rồi, nếu không phải da của hai con Lap kia quá cứng cũng như đã tự hủy hoại quá nhiều thì hắn cũng đã chẳng để lại ngoài kia cho cục khắc phục thiên tài của học viện xử lý.
May mắn là bọn họ vẫn để lại cho hắn hai đặc tính siêu phàm là phần tủy của hai con Lap kia, giờ tạm thời chưa có chỗ để dùng nhưng chắc là hắn sẽ chế tạo thành siêu phàm dược để bán lại cho các thành viên trong phòng hội nhóm.
Đương nhiên trước tiên phải tìm ra đặc tính siêu phàm của Hur trước cái đã vì dược phẩm siêu phàm này phải uống theo đúng trình tự, nếu không thì phát điên là nhẹ, bạo thể cũng không biết chừng.
Còn về công thức chế tạo siêu phàm dược thì đã có Mary rồi, dù sao để làm ra cái luận văn về đám này thì cô ấy cũng đã nghiên cứu rất kỹ về chúng, thậm chí luận văn đó còn đứng được vào hàng ngũ của các nghiên cứu viên cao cấp của học viện.
"Anh sẽ cố gắng, mà tối nay em muốn ăn gì?"
"Phụ thuộc vào tay nghề của anh thôi, nhưng trong game có một món tên pizza gì gì đó nên em muốn ăn thử nó."
"Pizza à? Ủ bột lâu lắm nên chắc phải chờ đến tầm trưa mai nên nếu được thì chắc tối nay anh sẽ làm bánh Tacos thì như thế nào? Nó cũng ngon không kém gì Pizza đâu."
"Tùy ý anh thôi, dù sao anh nấu gì thì em cũng sẽ ăn cả, mà anh không định làm gì cả à?"
"Ý em là sao?"
"Một nụ hôn tạm biệt ấy."
"Em đừng trẻ con như vậy."
"Sao? Anh ngại à?"
Mira nhìn hắn với một nét mặt tràn ngập ý giễu cợt, cô ấy đương nhiên hiểu rõ rằng hắn sẽ không dám làm nên cô ấy chỉ đang trêu đùa hắn mà thôi nhưng hắn lại không nghĩ như vậy nên đã chủ động bước tới và trở thành kẻ chủ động trong lần này.
Đương nhiên Mira hoàn toàn có thể phản ứng lại kịp nhưng cô ấy lại đang tận hưởng lấy nụ hôn này của hắn, đúng hơn thì cô ấy cũng có chút bất ngờ chứ không phải là không khi hắn chủ động đến như vậy.
Một lúc sau thì cả hai mới lần nữa buông nhau ra, lúc này thì Mira mới là bên cực kỳ hỗn loạn vì cô ấy bắt đầu suy nghĩ đến những chuyện không đâu vào đâu rồi, thấy vậy thì hắn cũng chỉ cười thầm rồi thủ thỉ vào tai của cô ấy một câu chúc may mắn rồi tiễn cô ấy đi.