Chương 75: Từ bỏ.
Chương 75:
Lúc này Lucy bắt đầu tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, cụ thể hơn thì cô bé đã ngủ gần cả ngày trời rồi, để mà nói thì cô bé vừa phải trải qua một giấc mơ rất kỳ lạ, cảm giác như gia đình của cô bé đang liên tục hối thúc cô bé phải làm những việc mà cô bé cần phải làm vậy.
Chưa dừng lại ở đó, Lucy đã thấy rõ cảnh c·hết của bọn họ, tuy cô bé hiểu rõ rằng bọn họ khả năng cao đ·ã c·hết rồi nhưng cô bé không có ở đó, ấy vậy mà trong giấc mơ vừa rồi cô bé đã phải đối mặt với c·ái c·hết của từng thành viên trong gia đình.
Người bố bị một con Orge xé nát làm đôi, người mẹ bị bẫy của đám Hobgoblin bẫy lại và kéo vào hang để h·iếp dâm sau đó g·iết c·hết, người chú bị hàng trăm mũi tên tẩm độc xuyên thủng hệt như một tấm bia tập bắn cho đám Hobgoblin Rider, v.v.
Tất cả đều đ·ã c·hết, từ những thành viên trong gia đình cho đến kẻ hầu người hạ, tất cả đều không thể nào tránh thoát được khỏi số phận là phải c·hết trước mắt, nhưng thứ khiến Lucy kinh hãi nhất đó chính là c·ái c·hết của những người đã giúp cô bé cùng August chạy trốn đến thành Ygist này.
Chỉ là đó vẫn chưa phải là nỗi kinh hoàng nhâtd trong tất cả, bởi vì sau tất cả, xác c·hết của những người đó c·hết đó một lần nữa động đậy, bọn họ kéo lê thân xác bị cắt thành miếng dẻ rách của mình tới phía của Lucy đang núp trong góc phòng để ngồi khóc.
Sau đó tất cả giương lên đôi mắt vô hồn của mình nhìn về phía Lucy rồi liên tục nhắc cho cô bé nghĩa vụ của gia đình bọn họ, rằng c·ái c·hết của bọn họ là hoàn toàn xứng đáng, rằng cô bé đã phụ lòng bọn họ khi không thể bảo vệ được chủ của mình.
Dần dà Lucy càng ngày càng chìm vào sâu xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng, cô bé tuyệt vọng là bởi vì bản thân đã phụ lòng những người đã ngã xuống để cô bé được sống, cô bé tuyệt vọng là bởi vì bản thân đã không làm tròn trách nhiệm của bản thân.
Và cuối cùng, Lucy tuyệt vọng vì cô bé biết rõ đây chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng kinh hoàng nhưng ít ra thì cô bé cũng biết tất cả đều là ảo giác do chính cô bé tạo ra mà thôi, cô bé sợ hãi phải đối diện với thực tế khắc nghiệt còn kinh khủng gấp vô số lần thứ mà cô bé đã thấy trong cơn ác mộng này.
Lúc đó Lucy chỉ hy vọng rằng bản thân có thể kéo dài cơn ác mộng này dù chỉ là một chút, tuy chính nó cũng đang dần gặm nhấm lấy toàn bộ tâm trí của cô bé nhưng cô bé càng sợ hãi chuyện thức tỉnh và phải đối mặt với hiện thực ngoài này thêm một lần nữa.
Dù sao Lucy cũng chỉ mới là một cô bé 11 tuổi mà thôi, nếu không có c·hiến t·ranh thì tương lai trước mắt của cô bé căn bản là rất rộng mở, gia đình đều lấy tài năng thiên bẩm về ma thuật của cô bé làm vinh quang cho gia đình.
Tất cả đều yêu quý, coi trọng Lucy vì bọn họ biết rằng cô bé trong tương lai có thể làm được những thứ mà bọn họ chẳng thể nào làm được cho chủ của mình nhưng những khoảnh khắc hạnh phúc đó cũng đã nhanh chóng kết thúc.
Chiến tranh nổ ra đi kèm với đó là c·ái c·hết của đại tướng Pagius, phương Bắc đã mất đi định hải thần châm của mình và cũng mất đi bức tường kiên cố nhất che chở bọn họ khỏi lòng tham vô tận của hoàng gia.
Đầu tiên chúng c·ướp lấy quân quyền mà thống soái Pagius để lại bằng cách bổ nhiệm đại tướng Brown, một tên cực đoan của phía hoàng gia, sau đó chúng nhắm tới dân thường và gần như chẳng ai có thể trốn thoát được khỏi bàn tay khổng lồ của chúng.
Đại tướng Brown kết hợp với hoàng gia đã đẩy phương Bắc vào thế tận diệt khi phải đối mặt với một kẻ thù mà dù có trong mơ bọn họ cũng chẳng dám đương đầu với, đó chính là tộc Goblin hùng mạnh.
Lực lượng giữa hai bên là không hề tương đồng vì quân số của đế quốc Oscto gấp hàng chục lần so với bọn họ, thậm chí tộc Goblin còn có những cá thể tiến hóa cao hơn, mạnh mẽ hơn gấp hàng trăm lần mà con người có thể làm được.
Chỉ cần một Goblin đạt tới ngưỡng tiến hóa cuối cùng tương đương với hình thái thứ sáu đều có thể dễ dàng diệt cả Clawos chứ đừng nói riêng gì phương Bắc bọn họ, căn bản thì hoàng gia đã chọc phải ổ kiến lửa không nên chọc nhưng bọn họ vẫn chưa hề ngừng lại.
Kẻ thông minh đều sẽ nhanh chóng đánh hơi ra được sự khác thường của cuộc chiến này, rõ ràng Oscto căn bản là có mục đích khác còn Clawos thì đang thông qua đó để triệt tiêu đi những phe phái khác đã phát triển quá lâu dài, ảnh hưởng đến quyền lực của hoàng gia.
Tất cả mọi thế lực như hiệp hội mạo hiểm giả, lính đánh thuê hay thậm chí là phương Bắc đều bị đẩy ra chiến trường đầu tiên, giờ chỉ còn mỗi học viện là chưa thể đụng tới vì thực quyền của nó quá lớn, hoàng gia lớ ngớ đều có thể bị nó cắn ngược lại như chơi.
Tuy không rõ mục đích của Ostco là gì nhưng rõ ràng là bọn chúng đang liên kết với hoàng gia của Clawos để dựng lên một vở kịch nào đó, vậy nên giới quý tộc của phương Bắc đều phải nhanh chóng đưa ra quyết định sau cùng của mình trước khi hoàng gia nhắm tới bọn họ.
Việc đẩy August tới thành Ygist này cũng có rất nhiều mạo hiểm nhưng với sự hy sinh của dòng họ Lucy thì cuối cùng bọn họ cũng đã thành công, chỉ là phần sau đó thì lại rất khó nói, giờ không khác gì ép một cô bé đang tuổi mới lớn phải gánh vác lấy trọng trách hộ chủ lớn lao này cả.
Đúng lúc đó thì hắn cũng bước vào, thật sự thì cuộc trò chuyện với Altare có chút dài nên cũng làm hắn tốn khá nhiều thời gian nhưng đổi lại là 36 bạc thì vẫn cực kỳ đáng giá so với khoảng thời gian vừa bỏ ra kia.
Tạm thời thì hắn cũng chỉ đưa ra một số lời khuyên trong tầm khả năng của mình mà thôi, đó chính là ăn càng nhiều càng tốt vì nó sẽ đẩy nhanh quá trình biến dị của Altare, việc này sẽ trợ giúp cậu ta rất nhiều cho những vòng sau.
Ngoài ra thì sinh lực của Orc cũng có một cách dùng khá thú vị, hắn đương nhiên cũng không keo kiệt mà nói cho Altare, dù sao mấy viên đá đen kia cũng phải nhờ cậu ta cả, nếu cậu ta thành công cầm được chúng về cho hắn thì còn gì ổn áp hơn nữa cơ chứ?
Nhận được lời khuyên của hắn thì Altare cũng cảm thấy bản thân rất may mắn và cậu ta sẽ thử làm theo hướng dẫn của hắn khi có thể, còn kế hoạch cho ngày mai thì cái đó cậu ta phải tự tính, dù sao đây cũng là một khóa thử thách của cậu ta.
Không chỉ là gia đình Kaiser đang thử thách Altare mà ngay cả hắn cũng tương tự như vậy, dù sao quân cờ này cũng đã được vỗ béo khá nhiều rồi, đương nhiên là hắn sẽ rất coi trọng nó, tích lũy thêm kinh nghiệm chiến đấu cùng khả năng lãnh đạo là thứ cần thiết nhất hiện tại.
Còn về chuyện tìm được thực phẩm phù hợp cho hai cơn thèm ăn kia thì hắn cũng chỉ có thể khuyên Altare rằng rồi cơ hội sẽ tới một cách hết sức qua loa mà thôi, dù sao hiện tại thực phẩm có cấp bậc cao nhất mà hắn có cậu ta cũng đã ăn qua rồi.
Đương nhiên phía học viện còn mấy cái cây Cặp đôi kia nữa nhưng tình hình hiện tại có vẻ hơi cam go, tìm ra được một vị đầu bếp đủ khả năng để nấu được nó cũng là một vấn đề rất lớn đấy, hy vọng là với khả năng của mình thì học viện có thể nhanh chóng tìm được kẻ phù hợp.
Ngoài ra thì hắn đương nhiên đã phát hiện ra chuyện Lucy đã tỉnh rồi, dù cô bé có muốn hay không thì hắn vẫn bưng bát cháo yến mạch cùng ly nước đặt ở đầu giường trong khi thúc dục cô bé dậy ăn chúng.
"Nếu đã tỉnh rồi thì cũng nên ăn cái gì đó, dù sao thì nhóc cũng đã ngủ gần cả ngày rồi, cứ ăn trước cái đã, mọi chuyện sau đó rồi hãy mới tính sau, mà cũng đừng lo, ta không có ý định làm hại nhóc hay gì cả, miễn là nhóc không chủ động muốn g·iết ta trước."
Nghe thấy những lời này thì Lucy cũng không còn nghĩ nhiều nữa, cô bé dần buông lỏng cảnh giác của bản thân vì cô bé hiểu rõ chuyện người đàn ông, không, thứ này vốn dĩ không phải là thứ mà cô bé có thể xử lý được.
Nếu hắn muốn thì dù Lucy có cố gắng giãy dụa đến bao nhiêu thì cũng hoàn toàn bất lực mà thôi, bởi vì thứ mà cô bé thấy vào lúc đó đã sớm vượt qua phạm trù khả năng tưởng tượng của cô bé rồi, may mắn là có một thiên thần hạ phàm xuống kéo cô bé lên lại nên mọi chuyện vẫn ổn.
"Ngài là ông kẹ sao?"
"Ta rất giống một ông kẹ?"
Một câu hỏi rất khó hiểu nhưng cũng làm cho hắn phần nào đó hiểu hơn văn hóa của phương Bắc, có vẻ ở đó cũng có ông kẹ bởi vì theo những quyển sách mà hắn đọc qua thì có vẻ như truyền thuyết dân gian của thế giới này gần như không có điểm giống với bên kia.
Ấy vậy mà ông kẹ vẫn tồn tại, quả đúng là rất bất ngờ, chỉ là hắn làm sao có thể là một ông kẹ được cơ chứ? Đồng ý là Mary nói rằng hắn không biết cách để đối xử với trẻ con nhưng không đến mức bắt chúng vào đêm khuya rồi nhai đầu chúng như ăn vặt.
"Hiện tại không giống nhưng lúc đó rất giống, chẳng lẽ ngài đã ăn thiên thần rồi hay sao?"
Nghe đến ngang đây thì hắn cũng đến chịu khả năng tưởng tượng của Lucy rồi đấy, gọi hắn là ông kẹ thì đã đành, đây còn có thêm thiên thần nữa? Chẳng lẽ cô bé nhắc tới Mary sao? Hắn từ ông kẹ tiến hóa thành dạng gì mà ăn cả thiên thần vậy?
"Cô ấy là vợ của ta, hơn cả ta không phải là ông kẹ, đồng ý là ta có phần hơi quá nhưng không đến mức ăn thịt nhóc đâu mà lo, mà ăn trước đã rồi tính sau, cháo sắp nguội rồi, đừng lo, ta không vỗ béo nhóc để kiếm thêm chút thịt đâu mà lo."
Nói rồi hắn cũng mở quyển sách trong tay ra để tiếp tục nghiền ngẫm những câu chuyện tri thức trong đó, về căn bản thì hắn muốn cho Lucy thấy mặt mất cảnh giác của mình để khiến cô bé cảm thấy dễ chịu hơn phần nào khi ở cạnh hắn.
Sau một lúc thấy hắn không hề phản ứng lại thì cuối cùng Lucy cũng bắt đầu nghe theo lời hắn và ăn lấy bát cháo yến mạch được đặt ở trên kệ tủ ở bên đầu giường, mùi vị cùng hương vị của nó có đôi chút khiến cô bé muốn khóc lên.
Bởi vì bát cháo này thực sự chứa đựng rất nhiều mùi vị của phương Bắc, nhưng thứ mà cô bé hay ăn cứng hơn nhiều, hơn cả nó cũng là loại rẻ tiền nhất dùng để trộn lẫn với các loại ngũ cốc khác để ăn cho no bụng mà thôi.
Về căn bản thì phương Bắc là một khu vực rất ít chất béo, đất có thể canh tác cũng chiếm chưa tới 1% diện tích toàn lãnh thổ nên nhu cầu lương thực vẫn luôn rất lớn, có thể nói rằng chỉ có quý tộc mới có thể ăn uống đầy đủ mà thôi.
Còn những kẻ bên dưới thì một ngày một bữa là đã hạnh phúc lắm rồi, năm xưa ông nội của Lucy cũng là một đứa trẻ mồ côi sắp c·hết đói như bao đứa trẻ mồ côi khác, chỉ khác ở chỗ là quản gia lúc đó của gia đình August đã nhìn trúng ông ấy nên nhặt về nuôi.
Thậm chí là sau này còn nhận làm con nuôi nên gia đình đến tận thời của Lucy vẫn luôn biết ơn ông ấy dù vị quản gia kia đã sớm c·hết từ lâu rồi, cũng vì thế nên bọn họ tiếp tục phục vụ cho gia đình quý tộc theo ước nguyện của vị quản gia kia.
Mà cũng vì làm cho quý tộc nên gia đình của Lucy cũng không đến nỗi nào, tuy không đến mức ăn uống đầy đủ nhưng trộn một số loại ngũ cốc không ai cần như loại làm nên bát cháo trên tay cô bé này vào thì vẫn có thể đủ ăn, thậm chí là trữ được một lượng kha khá.
Chỉ là Lucy không thể nào ngờ được loại ngũ cốc cứng ngắc và khó nuốt đó lại có thể làm nên một bát cháo ngon lành đến như thế này, cô bé cũng bắt đầu tự hỏi là nếu ngày trước biết cách nấu loại ngũ cốc kia thì liệu gia đình của cô bé có phải là đã được ăn ngon lành hơn rồi không?
Lucy cũng không suy nghĩ quá lâu về chuyện đó mà chỉ nhanh chóng ăn hết bát cháo trong tay rồi uống vào một ngụm nước nuốt trôi đi hết tất cả những buồn phiền còn đọng lại trong bát cháo yến mạch vừa rồi.
Không chỉ để làm giảm độ nóng của bát cháo đang chảy xuống dạ dày mà còn là để quên đi những buồn phiền mà nó mang lại, sau đó thì Lucy cảm tạ, cảm tạ cho chính bữa ăn này, rằng nó đã nuôi sống cô bé, cho cô bé thêm một ngày để sống.
Cảm tạ những người đ·ã c·hết vì nhờ có sự hy sinh của bọn họ nên Lucy mới có thể tiếp tục sống sót được, cô bé đã quyết định rồi, hiện thực ở ngay trước mắt, cô bé đã chấp nhận số phận của mình và cũng đồng thời từ bỏ vận mệnh của gia đình mình.
Cơn ác mộng kia đã cho Lucy một cái nhìn rõ hơn về mọi chuyện, cho một cô bé 11 tuổi thấy được gánh nặng của hai chữ trách nhiệm, nhưng cô bé không vì thế mà ràng buộc với thứ trách nhiệm gì gì đó.
Trong một khoảng thời gian ngắn Lucy đã phải đối mặt với khoảnh khắc cận tử từ ông kẹ và ngay sau đó được cứu lại bởi thiên thần, cô bé cũng từ đó mà đã nhận ra rất nhiều chuyện và cũng đồng thời thấy rõ được rất nhiều chuyện.
Giờ Lucy cuối cùng cũng đã có đủ quyết tâm để đưa ra quyết định của riêng mình thay vì bị những người ở xung quanh áp đặt phần trọng trách nặng nề lên đôi vai bé nhỏ này, cô bé đã lựa chọn từ bỏ bởi vì đến cuối cùng thì cô bé vẫn chỉ có 11 tuổi, vẫn còn có cơ hội để quyết định bản thân nên làm gì và trở thành một kẻ như thế nào trong tương lai.
"Thiên thần thực sự là vợ của ông kẹ sao?"
Hắn cũng hết muốn nói với Lucy nhưng vấn đề này thì hắn không muốn tiếp tục nhắc lại quá nhiều lần nữa nên cứ mặc định hắn là ông kẹ đi, dù sao miễn là cô bé cảm thấy thỏa mái khi trò chuyện với hắn là được rồi.
"Đúng vậy, hơn cả thiên thần là bên chủ động hơn đấy."
"Vậy thiên thần đã dẫn dắt ông kẹ ra khỏi bóng tối hay sao?"
Nghe được câu hỏi hết sức ngây thơ này khiến hắn cũng phải ngớ cả người ra, đúng vậy, nếu hắn cứ tiếp tục sống như vậy một mình thì có vẻ đến bản thân hắn cũng không coi mình là một phần tử của thế giới này mà chỉ là một vị khách qua đường đi tìm thứ bản thân muốn tìm kiếm đơn thuần.
Nhờ có Mary nên hắn mới thực sự là hắn, mới thực sự được sinh ra chứ không phải là tiếp tục sống như tên kia nữa, nhờ cô ấy mà hắn của hiện tại mới được sinh ra, quả đúng là trẻ con thường có những câu hỏi chí mạng thật.
"Đúng vậy, vậy còn nhóc thì sao? Sau này định thế nào? Tính vứt bỏ thằng nhóc kia hay gì?"
"Ông kẹ đọc được suy nghĩ sao?"
"Chữ ghi trên mặt nhóc rồi kia, ta có thể dựa trên phản ứng của nhóc để đoán được một số chuyện, rõ ràng sắc mặt ban đầu của nhóc rất buồn bã, ở một độ tuổi như vậy thì khả năng cao là nhớ về gia đình, hành động trước đó cũng nói lên rằng nhóc là bề tôi của thằng nhóc vô lễ kia.
Nhưng từ khi tỉnh lại đến giờ nhóc vẫn chưa hề muốn tìm nó có đúng không? Nếu là một bề tôi trung thành thì chắc chắn nhóc sẽ ưu tiên việc hộ chủ đầu tiên, giờ thì nhóc lại bình tĩnh đối đáp với ta tức là nhóc đã đưa ra quyết định của mình rồi.
Hơn cả nhóc cũng chú tâm vào bát cháo kia đủ lâu, khả năng cao nó cũng một lần nữa gợi nhớ nhóc về khoảng thời gian ở bên cạnh gia đình, nhưng nhóc lại không khóc tức một là nhóc đã xác định là bọn họ vẫn sống rất tốt, hai là đều đã hy sinh cả rồi.
Tức nhóc hiện tại chẳng còn nơi nào để về cả, động tác ăn cũng nói lên rằng nhóc đang cố gắng quên đi để tiếp tục sống tiếp cuộc sống của riêng mình và giờ thì chúng ta đang ngồi nói mấy chuyện này đây.
Chỉ là với tư cách là một kẻ đi trước thì đôi khi có nhiều chuyện gì nhóc có muốn cũng chẳng thể nào quên được đâu, chỉ là ít ra nhóc đã đủ can đảm để tự đưa ra quyết định của mình, nhóc nên tự hào về nó."
Nhìn vẻ mặt của Lucy thì có vẻ như hắn đã đoán được hơn 80% câu chuyện rồi, khả năng tâm lý học của hắn vẫn còn tốt lắm, chỉ là để đưa ra được một quyết định như vậy thì cô bé cũng rất đáng khen ngợi, quả đúng là một cô bé mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài của mình rất nhiều.
"Đúng như ông kẹ nói, bọn họ đều đ·ã c·hết hết rồi, hơn cả còn là c·hết vì tin vào trọng trách to lớn mà bản thân bọn họ phải gánh vác, ông kẹ có nghĩ con là một đứa trẻ tốt hay không khi muốn trốn tránh phần trọng trách này?"
Quả là một cô bé đáng thương, Lucy đang nghi hoặc về chính quyết định của mình, giống như hắn đã nói trước đó vậy, cố quên không có nghĩa là sẽ quên, có những thứ sẽ luôn đeo bám bản thân xuyên suốt phần đời còn lại trừ khi bản thân thực sự chấp nhận buông tay nó.
Lucy chưa sẵn sàng cho thời khắc đó, cô bé đến cuối cùng vẫn chỉ là một cố bé 11 tuổi, gia đình vẫn giữ một vị trí rất quan trọng trong trái tim bé nhỏ của cô bé, cũng chính vì chưa thể quên nên cô bé vẫn bị hai chữ trọng trách của đời trước để lại đè nặng lên bản thân.
Nếu xét rộng ra thì Lucy có vài phần giống với Altare nhưng một bên thì có mối quan hệ gắn kết rất sâu với gia đình từ đó trọng trách cũng vô tình chuyển giao lại còn một bên thì muốn đập tan tất cả để đạt được tự do chân chính.
Cả hai đã trải qua hai chặng đường quá khác nhau vì vậy cũng dẫn tới quyết tâm khác nhau, Altare đã sẵn sàng từ rất lâu nhưng lại thiếu đi sức mạnh để thực hiện còn Lucy thì đã có thể làm được nhưng lại thiếu đi quyết tâm.
"Đừng suy nghĩ nhiều đến vậy, nhóc chung quy cũng chỉ là một đứa trẻ 11 tuổi, thay vì gánh lấy trọng trách gì gì đó thì thứ nhóc nên làm hiện tại là cố gắng tận hưởng tuổi trẻ của mình đi, mà hai nhóc vì sao lại muốn hướng tới hiệp hội lính đánh thuê?"
Hắn vừa xoay đầu Lucy vừa nói ra những lời này nhằm ngụ ý rằng cô bé chỉ mới là trẻ con mà thôi, không nên lo nhiều chuyện đến vậy, những chuyện to lớn nên được những kẻ đã trưởng thành như hắn gánh vác lấy.
Có điều hình như Lucy cũng rất tận hưởng việc được xoay đầu bởi hắn, cô bé liên tục lấy đầu cạ cạ vào tay của hắn nhằm ám chỉ hắn tiếp tục, không hiểu vì sao mà hắn lại có chút nhớ về con chó của tên kia.
Có vẻ như sau khi trải qua quá nhiều chuyện thì Lucy cũng đã quá mệt mỏi rồi, thứ cô bé cần nhất hiện tại là một nơi để nghỉ ngơi lại, một nơi mà cô bé có thể dựa vào và giải tỏa đi những áp lực nặng nề trước đó.