Chương 76: Buổi biểu diễn.
"Hahaha, thật sự? Nhóc thực sự trả cho tên hiệp sĩ kia mỗi tháng 1 vàng cho mỗi đứa? Đầu của nhóc bị úng nước à hay gì vậy? Thực sự thì đây là lần đầu tiên ta nghe được một câu chuyện như vậy đấy, thực sự rất thú vị."
Về căn bản thì sau khi tới thành Ygist thì Lucy cùng August đã tá túc lại tại nhà của một tên vệ quân, đương nhiên tên này cũng không tốt lành gì mà chỉ đơn thuần là nhắm tới túi tiền của bọn họ mà thôi.
Đương nhiên chuyện chọc vào quý tộc căn bản là một hành động cực kỳ ngu xuẩn nhưng vàng mà, ai mà không tham được cơ chứ? Đúng hơn thì không tham thì chỉ có ngu mà thôi, nhất là đám vệ quân kia.
Tiền lương không được cao quá đâu, theo như Mary nói thì ai cũng có chỗ khó cả trừ quý tộc ra, cha của cô ấy trả ít tiền lương hơn so với các thành khác nhưng ở thời đại này thì việc biết tiền lương của đội cận vệ thành bên cạnh căn bản là rất khó.
Nhất là với những kẻ ngày ngày chỉ ở trong những bức tường như thế này, đương nhiên các thương đoàn đi lại giữa các thành biết rõ điều đó nhưng chẳng ai ngu lại đi chọc vào lãnh chúa tại nơi mà bọn họ có tuyến thương lộ trên đó cả.
Nhất là lãnh chúa của thành Ygist, dù sao ông ta cũng rất có tiếng nhờ vào vợ cùng con gái của mình, thậm chí gần đây cũng được mang danh gả con gái vào hoàng gia nữa, với một kẻ như ông ta thì không lý gì lại không tận dụng chuyện này để tự thổi phồng bản thân lên cả.
Đồng ý là nhờ đó mà ông ta đã thu được rất nhiều ích lợi và các thương hội gần như đều phải nể mặt ông ta rất nhiều vì nếu mọi chuyện cứ tiếp tục tiến diễn như thế này thì khả năng cao tương lai bọn họ phải đối mặt với một bá tước, thậm chí là hầu tước danh dự.
Vậy nên chuyện bất công như thế này đương nhiên cũng chẳng ai rảnh hơi đâu mà kể lại cho đội cận vệ tại thành Ygist cả, cũng vì đồng lương thấp nên nhiều kẻ cũng có một số tư tưởng không mấy tốt đẹp như bắt chẹt, thu phí tại cổng thành.
Thậm chí là thu phí bảo kê trên các cửa hàng, rạp bán hàng nữa, căn bản là bọn họ làm mọi cách để thu lợi cho bản thân càng nhiều càng tốt, việc làm này đương nhiên chỉ càng khiến dân bên dưới đã khổ nay lại càng thêm khổ mà thôi.
Bởi vì ngoài đóng thuế cho lãnh chúa, thứ vốn đã rất cao ra thì bọn họ còn phải nộp thêm cả phí bảo kê cùng rất nhiều khoảng phí vô lý khác, nhiều khi phí bảo kê này cũng không phải thu theo tháng đơn thuần.
Nhiều tên điên thậm chí còn thu theo tuần hoặc theo ngày, đôi khi chúng kẹt tiền vì một vài lý do như nợ nần các thứ thì buổi sáng thu xong buổi chiều lại giả vờ chưa thu để thu tiếp, lợi dụng chức quyền đến vậy là cùng.
Cũng dễ hiểu khi chúng muốn bắt chẹt hai đứa nhóc tràn ngập mùi tiền mà không có bất cứ ai ở bên cạnh như Lucy và August, hắn đương nhiên không quan tâm đến chuyện chúng làm gì với dân thường.
Bởi vì những chuyện đó chẳng liên quan gì đến lợi ích của hắn cả nhưng thu phí của Lucy thì không được rồi, bởi vì Mary khá có cảm tình với con bé, tuy hai bên chưa nói với nhau một lời nào cả nhưng cô ấy không hiểu sao lại có cảm giác muốn nuông chiều con bé.
Chỉ là hiện tại hắn cũng không thể ra tay đòi lại số tiền mà Lucy đã b·ị b·ắt chẹt kia được, còn lý do tại sao cô bé cùng August lại hướng tới hiệp hội lính đánh thuê thì hắn cũng đã hiểu phần nào rồi, đúng là quá khổ cho cô bé rồi.
"Để ta đoán nhé, nhóc muốn thông qua hiệp hội lính đánh thuê để lấy được giấy tờ thân phận đặc thù để tiến hành tách ra bên ngoài đúng không? Có điều nhóc quá ngây thơ rồi, đám chó săn kia không có chuyện cắn chặt rồi lại dễ buông ra như vậy đâu.
Nhưng có thể vào được quận Yakku này thì bọn chúng cũng sẽ không dám vào đây đâu vì quận trưởng của quận Yakku vừa mới c·hết xong, cơ cấu của cả quận đang được tái thiết lại, đây là lúc mà đến thằng ngu cũng biết là chỉ cần làm gì đó ngu xuẩn cũng sẽ bị bêu đầu thị chúng nhằm củng cố quyền lực cho quận trưởng mới.
Vậy nên nếu muốn tránh thoát khỏi đám kia thì sự lựa chọn duy nhất của nhóc hiện tại chính là định cư tại khu ổ chuột này, chắc nhóc cũng hiểu rõ rằng chúng để cắn chặt không buông con mồi của mình thì đã sớm chuẩn bị những con bài tẩy để lật với nhóc rồi nhỉ?
Giờ trở lại những khu trên thì không khác gì về lại địa bàn của chúng, đến lúc đó muốn trốn thoát đi chăng nữa thì chúng vẫn sẽ có vô vàn cách để đè đầu cưỡi cổ nhóc, đương nhiên nếu được thì ta nghĩ nhóc nên đến học viện."
"Không được, học viện thì không được, nơi đó là nơi lừa gạt, là địa ngục trần gian đấy."
Nghe thấy mấy lời nói này của Lucy thì hắn cũng có chút hoảng hốt, phương Bắc có ác cảm với học viện đến vậy sao? Tại sao Mary lại nói rằng thống soái Pagius ngày trước nợ lão View rất nhiều nhỉ? Cảm giác có cái gì đó sai sai ở đây.
Theo lý bình thường thì thống soái Pagius phải có độ hảo cảm không nhỏ với học viện mới phải, con dân phương Bắc lại lấy ông ta làm định hải thần châm, không lý gì mà bọn họ lại không nghĩ tốt về học viện cả.
Chẳng lẽ có ẩn khúc gì đằng sau chuyện này hay sao? Hắn không biết được mà đương nhiên Lucy cũng chẳng rõ, nhìn vẻ mặt của con bé thì chắc đây là do cha mẹ hoặc nói đúng hơn là phương Bắc dạy cô bé vậy rồi.
Nhưng nếu có ác cảm với học viện thì tại sao bọn họ phải mất nhiều công sức đến như vậy, hy sinh nhiều đến như vậy để đưa hai đứa trẻ này tới tận thành Ygist cơ chứ? Chẳng lẽ có chuyện gì đó ẩn đằng sau tất cả hay sao?
Nghĩ được một lúc thì hắn quyết định không tính toán đến chuyện này nữa, dù sao hắn cũng có quá ít thông tin, nghĩ nữa chẳng có điểm đột phá gì mới nhưng đã đưa hai đứa trẻ này tới tận đây trong khi không có tiếp ứng đầu bên này thì chắc hẳn bọn họ cũng đã toan tính gì đó rất rộng rồi.
Chẳng qua là bọn họ đang ở thế bị động cực kỳ, không chỉ bị đại tướng Brown nhìn chằm chằm vào mà ngay cả hoàng gia cũng ở ngay sau lưng, đưa hai đứa trẻ này tới tận đây cũng đã là cố gắng hết sức rồi.
Chuyện sau đó khả năng cao bọn họ cũng chỉ có thể thuận theo ý trời mà thôi, nhưng theo hắn thì cả hai đều là tài năng hiếm có cả, Mary đã kiểm tra qua mạch ma thuật của cả hai rồi, đều rất thoáng, dù là đi trên con đường hiệp sĩ hay ma thuật sư cũng sẽ có được thành tựu rất cao.
Bỏ chúng ở lại đây căn bản là quá lãng phí vì Mary tuy có truyền thừa nhưng cũng bị giới hạn rất nhiều còn hắn thì chẳng biết gì về mấy thứ này cả, chuyển giao lại cho học viện mới là hợp lý nhất vì chỉ có bọn họ mới có thể đảm bảo được một con đường rộng mở cho chúng.
Hơn cả được đặt dưới sự bảo hộ của học viện thì hoàng gia cũng chẳng thể làm gì được, nếu chuyến đi này mà lão View bình an vô sự trở về thì địa vị của học viện lại càng chắc chắn hơn nữa, bọn họ thừa sức bảo hộ được cho hai đứa nhóc này.
Tuy bản thân hắn cũng phải thừa nhận rằng thằng nhóc August kia chẳng ra gì cả nhưng nó còn trẻ, vẫn có đủ thời gian cùng không gian để rèn lại được, hơn cả chắc sau lần này thì nó cũng vâng lời hơn đôi chút rồi đấy.
"Vậy nhóc định đi đâu bây giờ? Thân phận của nhóc đều bị ta tra ra rồi một cách hết sức nhanh chóng, nhóc tưởng đám cận vệ kia không ngửi được mùi gì à? Cử chỉ của phương Bắc rất khác biệt so với các vùng khác.
Nếu hai nhóc bị tố cáo là có dính dáng đến phương Bắc thôi khả năng cũng sẽ bị lùng bắt rồi, đến lúc đó thì phiền phức sẽ kéo tới tận đây, mấy chuyện như vậy ta tránh được bao nhiêu thì tránh nên vẫn là nên tìm tới một chỗ dựa vững chắc hơn đi.
Hơn cả còn việc trả thù thì sao? Đừng nói với ta là nhóc chưa từng nghĩ đến chuyện đó đấy nhé? Nhóc có tự tin g·iết được một hiệp sĩ cấp 7 như Brown không? Nếu muốn trả thù thì nhóc nên tìm đến nơi có thể cung cấp cho nhóc cả tài nguyên lẫn tri thức.
Tháp ma pháp là sự lựa chọn phù hợp nhất cho các ma thuật sư như nhóc nhưng từ đây tới đó ít nhất cũng phải đi qua sáu eo biển, một lục địa, vậy nên học viện căn bản chính là nơi lý tưởng nhất mà nhóc có thể tới vào lúc này rồi."
"Nói dối, ông kẹ chỉ muốn đuổi con đi mà thôi."
Đây là những lời nói thật lòng của Lucy, tình cảm của cô bé dành cho hắn giống như gia đình vậy, đúng vậy, cô bé tin rằng hắn chính là gia đình của cô bé, là ông kẹ, là người thực sự quan tâm đến cô bé giống như thiên thần vậy.
Lucy hiểu rõ ngay từ đầu hắn hay ông kẹ đã hoàn toàn không hề có chút ít xấu nào với cô bé cùng August cả, khác hoàn toàn so với đám người mà cô bé đã gặp phải xuyên suốt dọc đường cũng như tại thành Ygist này.
Lý do mọi chuyện thành ra như thế này là vì Lucy vô lễ trong khi bản thân cô bé lại là khách, đây là sự trừng phạt mà cô bé xứng đáng được nhận và cô bé hiểu rõ điều đó nhưng thật lòng thì cô bé vẫn muốn có một gia đình.
Bởi vì mới không lâu trước đó thì Lucy đã mất tất cả rồi, đến cuối cùng thì cô bé cũng chỉ mới có 11 tuổi, khao khát tình cảm gia đình là một chuyện hết sức dễ hiểu mà thôi nhưng chính cái thái độ bộc trực này lại khiến hắn không thích ứng kịp.
Trẻ con đúng là rất thật thà, đúng hơn thì đây là đứa trẻ thật thà nhất mà hắn từng thấy, chỉ tiếc là hắn không thể cho Lucy một gia đình như nguyện vọng của cô bé được vì chính cô bé phải hiểu rằng đây là thứ mà cô bé phải tự mình trải qua.
Là vận mệnh của chính Lucy, không phải là hắn không muốn mà là vì cô bé phải sống như vậy vì chỉ có như vậy thì cô bé mới có thể tự đi trên con đường của chính mình được, một con đường đầy chông gai và chỉ có kẻ thực sự sẵn sàng mới có thể hoàn thành được nó.
"Đừng nghĩ sâu xa vậy nhóc, bọn ta không đi đâu cả đâu, hơn cả vợ ta còn là cựu học viên của học viện đấy, cô ấy được đặc cách tốt nghiệp sớm so với lứa của mình mấy năm cùng là học viên danh dự của học viện đấy."
"Thiên thần thực sự từng theo học tại học viện ư?"
"Đương nhiên rồi, cô ấy nổi tiếng đến mức hiệu trưởng còn tiếc hận khi không giữ cô ấy ở lại trường được đấy, cứ đi học cho giỏi đi, nhớ một chuyện là ở đâu đi chăng nữa thì sức mạnh của bản thân mới là thật, còn lại đều là hư ảo cả.
Ta nói nhóc đi học không phải bởi vì nhóc phiền phức hay gì mà là vì lo cho tương lai của nhóc mà thôi, mà từ khoảng cách từ học viên tới đây cũng không quá xa đâu nên sau này rảnh rỗi thì có thể về đây thăm bọn ta cũng được."
"Thật sao? Ông kẹ không nói dối chứ? Rằng ông kẹ và thiên thần sẽ mãi mãi ở đây?"
"Chẳng có lý do gì để ta phải rời đi cả, hơn cả ta có nhiều mối quan hệ hơn nhóc tưởng đấy."
Khoảng hai giờ sau, tại nhà hát Yve nằm tại ngã sáu Yuji của khu trung lưu, đặt tại phía đông của quận Tavis, một trong ba quận của khu trung lưu, ngoài ra thì nó cũng nằm khá gần với cánh cổng đá dẫn vào khu thượng nên lượng xe ngựa qua lại hàng ngày thôi đã là một con số khổng lồ rồi chứ đừng nói là người.
Quận Tavis cũng được biết tới là quận của những ngôi sao nơi mà nhiều địa điểm tuyệt đẹp được đặt tên theo các ngôi sao nổi tiếng như đồi Visu của ngôi sao Visu, một trong những ngôi sao gần cực Bắc nhất.
Hay là nhà hát Yve này chẳng hạn, ngôi sao mà nó được đặt tên theo là tên gọi của một vị nữ anh hùng tồn tại vào thời lập quốc của đế quốc Clawos, bà ta cũng là hoàng thái hậu của hoàng đế đầu tiên.
Chỉ là trong đêm nay đã có một ngôi sao mới rực sáng giữa bầu trời của quận Tavis, nó sáng đến mức che đi tất cả những ngôi sao khác, khiến bọn chúng phải e thẹn nhường lui, thậm chí cả đến Mặt Trăng cũng chẳng thể nào phát ra được một loại ánh sáng đẹp nhưng cũng đồng thời chói lóa đến như vậy.
Cái đẹp là thứ mà ai cũng muốn có được nó nhưng đến mức chói lóa thì đến cả kẻ tham lam nhất trong tất cả cũng phải thu liễu lòng tham vô đáy của mình lại để quỳ rạp bên dưới thứ ánh sáng tuyệt mỹ kia.
Thứ ánh sáng đó là một tiết mục, là một ca khúc được hát bởi một cô gái, nội dung là về thứ cảm xúc kỳ lạ mang tên tình yêu, rằng cô gái trong câu chuyện, người chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ dành tình yêu cho một ai đó lại ngưỡng vọng một gã đàn ông thậm chí chẳng thèm chú tâm đến bản thân cô ta.
Thứ tình yêu thật đẹp nhưng cũng thật u buồn, bởi vì gã đàn ông kia cuối cùng đã yêu nhưng lại không muốn nói ra bởi vì hắn hiểu rõ cô gái mà hắn yêu là một tân tinh đang chiếu rói khắp cả bầu trời đêm còn hắn chỉ là một là chủ một quán đồ uống thông thường được mở ở một nơi vắng khách.
Nhưng đến cuối cùng thì tiết tấu lại nhanh đến lạ thường, cô gái kia đã dùng chính cảm xúc mạnh mẽ của mình để đập vỡ bức tường ngăn cách giữa cả hai, thứ mà gã đàn ông kia đã vô tình dựng lên để che đậy đi tình yêu với cô gái ấy.
Đến cuối cùng thì bọn họ đã đạt được hạnh phúc nhưng đó cũng là hồi kết cho câu chuyện này, cho chính bài hát này, đi kèm với kết thúc là mở màn cho một thứ hoàn toàn mới chưa rõ ở phía trước nhưng ít ra thì chúng ta đều biết rõ cả hai lần này sẽ cùng nhau băng qua tất cả.
Sau khi tấm màn được kéo xuống để tiết mục tiếp theo bước vào giai đoạn chuẩn bị cho lượt của mình thì các khán giả ở bên dưới vốn đã rất bùng nổ nay càng bùng nổ hơn, nhất là các nữ khán giả, bọn họ đều bị câu chuyện kia kéo từ trải nghiệm này đến trải nghiệm khác.
Cứ như thể bọn họ chính là người con gái kia vậy, từ "tò mò về một chàng trai kỳ lạ trong một cuộc gặp gỡ đầy tính bất ngờ" tới "thán phục chàng ta về trí thông minh" sang "ngó trông chàng ấy chú ý đến mình".
Qua "thấy được mặt yếu đuối trong quá khứ buồn bã của chàng ấy" đỉnh cao nhất chính là "thân phận thật của chàng bắt đầu được hé lộ" rồi cả hai bị kéo vào một mối nguy nơi mà chàng ta sử dụng những đồ vật chưa từng thấy cùng những kỹ thuật rất thông dụng nhưng lại có thể g·iết c·hết kẻ địch mạnh mẽ gấp vài lần chàng ta.
Cuối cùng là "tâm tư bộc lộ và sự bày tỏ trong uất ức" chàng ta rất hoàn hảo, đó là điều mà mọi cô gái ở đây đều phải công nhận nhưng chàng trai hoàn hảo như vậy lại thật ra là một khúc gỗ đặc ruột đến khó tin.
Đến cuối cùng thì cô gái phải bộc lộ ra sự chủ động của mình và ép chàng ta phải trải lời thật lòng mình, tất cả mọi cô gái ở đây đều vì lời hát ở phân đoạn đó mà thở dốc, độ hồi hộp pha lẫn với mong chờ khiến cảm xúc của bọn họ bị dồn nén đến cực độ.
Kết hợp thêm tiết tấu ngắt quãng cùng cú chốt nhấn mạnh lời đồng ý trong bất lực của chàng ta đã mở ra một cái nhìn, thú vui mới cho tất cả mọi cô gái đang có mặt ở đây, tất cả đều thật sự quá hoàn hảo.
Bọn họ hệt như thể đang ở trong chính câu chuyện này và trải qua nó, ban đầu bọn họ bị giọng hát hớp hồn đến bao nhiêu thì đến cuối cùng bọn họ lại bị câu chuyên ẩn chứa trong bài hát này làm rung cảm đến bấy nhiêu.
Thậm chí có không ít các khán giả, thậm chí là các khán giả ngồi trên các khu phòng vé vàng cũng mất đi sự kiên nhẫn của mình và liên tục bảo kẻ hầu đi liên hệ với nhà hát để nhằm xác nhận danh tính của cô gái biễu diễn tiết mục vừa rồi.
Quá quắt hơn nữa là có không ít còn đích thân đi tìm vị chủ đằng sau nhà hát để yêu cầu được gặp mặt cô gái kia nhưng tất cả đều thất vọng tràn trề vì cô ta đã sớm biến mất ngay sau khi tấm màn vừa hạ xuống rồi.
Đương nhiên có nhiều khán giả sẽ nghĩ đây là chiêu trò của nhà hát nhằm kích thích sự tò mò của bọn họ nhưng đến cuối cùng lại có không có khán giả, thậm chí là những quý tộc có chức vị lớn ở khu thượng đứng lên để bảo hộ cho danh tính của cô gái kia.
Đôi khi bí mật lại chính là thứ khiến bọn họ muốn tìm tòi hơn, hệt như bài hát vừa rồi vậy, cô gái kia tuy hoàn toàn hát chay nhưng lại khơi dậy cho bọn họ những phần cảm xúc mà bọn họ đã sớm quên từ lâu.
Cho bọn họ những trải nghiệm mà bọn họ chưa từng được trải qua, đó mới chính là giá trị thực sự của nghệ thuật, nó đẹp đẽ và cho những kẻ thưởng thức nhiều cách nhìn nhận nhưng tất cả đều hướng về nó mà tới.
Nghệ thuật không nhất thiết phải màu mè, cô gái kia hoàn toàn hát chay nhưng thứ mà cô ta trình diễn trước tất cả mọi khán giả ở đây là một bức tranh toàn cảnh của một câu chuyện nơi mà mỗi một kẻ bên trong bọn họ đều được đích thân trải nghiệm qua nó.
Trong khi bên trong nhà hát Yve hay thậm chí là cả quận Tavis đều đang phát hỏa chỉ vì một tiết mục duy nhất thì cô gái được nhắc tới nhiều nhất kia hay Mary đang hí hửng sải bước trên con đường dẫn cô ấy về nhà, nơi có chàng trai ấy sau một ngày làm việc hết mình.