Chương 79: Chuyện đơn đề cử.
"Vậy ra đây là bánh Tacos à? Nó trông hệt một một món ăn sẽ được phục vụ trong các lữ quán, hơn cả còn là bữa nhẹ trước bữa chín, hơn cả còn ăn bốc tay thì đúng là có chút không được quá sang trọng rồi."
Mary cảm thấy như vậy cũng là chuyện thường tình mà thôi, dù sao các quý tộc phương Tây, thậm chí là phương Đông cũng được học rất nhiều lớp lễ nghi trước khi màn ra mắt đầu tiên được diễn ra chứ đừng nói là lễ trưởng thành.
Phương Tây đặc biệt chú trọng những quy tắc đó nhưng cũng chính vì thế nên chỉ nội riêng việc ăn uống thôi đã có rất nhiều thứ cần phải để ý rồi, phương Đông cũng không kém cạnh nhưng trên bàn ăn không được đầu tư đến mức độ như vậy.
Chỉ cần theo các chuẩn mực là được rồi nhưng điều đó không có nghĩa là lễ nghi của phương Đông nhẹ hơn phương Tây, cách ăn uống không phải là vấn đề nhưng thứ tự ăn, cách xới cơm, v.v tức lễ nghi bữa ăn của phương Đông được đặt nặng hơn là cách ăn.
Hơn cả phương Đông cũng có rất nhiều điều để nói như cách bước vào nhà thì nên đi phía bên phải hay bên trái của cổng, hay những buổi cúng giỗ, v.v, về căn bản thì ở đâu cũng có đặc điểm văn hóa riêng của mình, đều là những chuẩn mực chỉ có thể dùng ở tại đó mà thôi.
Ăn bốc thật ra cũng chẳng quá xa lạ gì với một số nơi, thậm chí không chỉ riêng gì tầng lớp thấp kém mà đến cả tầng lớp thống trị cũng sẽ ăn bốc như tại Ấn Độ chẳng hạn, quan niệm của bọn họ rất khác biệt so với phần còn lại của thế giới.
Ấn Độ bị ảnh hưởng bởi Hồi giáo trong những năm đầu thế kỷ thứ VIII cùng với sự xâm lược Baluchistan và Sindh của Muhammad bin Qasim, căn bản thì đó là những ngày tháng c·hiến t·ranh tôn giáo loạn lạc.
Những sự xâm lấn của đạo Hồi từ Trung Á giữa thế kỷ thứ X và XV dẫn đến việc phần lớn Bắc Ấn Độ chịu sự thống trị của Vương quốc Hồi giáo Delhi giai đoạn đầu và sau đó là đế quốc Mogul cũng đã khiến Ấn Độ bị ảnh hưởng quá nghiêm trọng bởi hồi giáo.
Văn hóa bị ảnh hưởng kéo theo đó là rất nhiều chuyện phát sinh, ăn bốc cũng dần trở thành một hành động cao quý, nhiều phép tắc lễ nghi bên trong nó hệt như ngồi trên bàn ăn bằng dao nĩa vậy.
Chỉ là thế giới quan của Mary không rộng lớn đến như vậy, với cô ấy thì đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới, rất khó để tiếp cận vì những lễ nghi phép tắc được học từ nhỏ đã sớm thấm nhuần trong tư tưởng của cô ấy rồi.
Còn về Lucy thì cô bé đang ăn rất ngon lành mà thôi, phương Bắc là một nơi nghèo đói, dân chúng đến cái ăn còn không đủ thì sao mà dám phàn nàn về những chuyện khác được? Mấy cái lễ nghi phép tắc gì đó cũng chẳng khiến bọn họ no lên được.
Chưa kể đến gia đình của Lucy cũng không phải thuộc diện giàu có gì cả, làm việc cho quý tộc không có nghĩa là được sắc phong trở thành quý tộc, thậm chí cùng lắm cũng chỉ có thể xem như người hầu mà thôi, kỵ sĩ còn chưa tới.
Điều này cũng nói lên rằng địa vị của gia đình Lucy trong mắt nhà August thật ra cũng chẳng cao đi đến đâu cả, hoặc cũng có thể là bọn học được nuôi để dành cho những vụ như lần này chẳng hạn.
Hy sinh để hộ chủ, những con bài như vậy tốt nhất là không nên lộ ra ngoài cho kẻ khác thấy, nếu là như vậy thật thì cũng dễ hiểu nếu như Lucy tới được đây cũng như gia đình cô bé không được phong tước hiệu, cấp đất nhưng vẫn ăn sung mặc sướng được.
Phải biết chuyện có thể ăn một ngày đủ ba bữa là một chuyện rất khó khăn ở phương Bắc, kể cả với những lãnh chúa, sở hữu lãnh địa đi chăng nữa thì cũng tương tự như vậy thì chưa chắc lãnh địa của bọn họ đã có đất canh tác.
Hơn cả dân phương Bắc cũng rất nghèo, xét về lượng tài nguyên thì bọn họ giàu khoáng sản nhưng quan trọng là bọn họ không biết cách để khai thác, đúng hơn thì là biết nhưng ở những mỏ quặng dùng được thì thường được quân sự hóa ngay từ đầu.
Dù sao phương Bắc cũng là nơi mà bất cứ ai cũng sẽ phải ra trận ít nhất một lần trong đời, gần như toàn bộ dân số đều thuộc cơ cấu q·uân đ·ội cả, việc này cũng dẫn tới các các vùng đất tại phương Bắc thực sự cũng rất nghèo nàn.
Thuế của dân không nhiều đến độ có thể mang lại sự giàu sang cho lãnh chúa khi hàng tháng bọn họ cũng phải chi ra rất nhiều tiền bạc để có thể vận hành trơn tru lãnh địa của mình, vậy nên gia đình của Lucy có thể ăn ba bữa một ngày đã là rất khá rồi.
Tuy là trộn với hạt bo bo vào để ăn cho no dạ nhưng hạt bo bo hay yến mạch cũng là một loại ngũ cốc bổ sung rất nhiều năng lượng, chỉ là không biết nấu thì chúng sẽ rất khó ăn hệt như Lucy miêu tả vậy.
Đây cũng là điều dễ hiểu mà thôi, viễn cảnh này tại thế giới bên kia hắn cũng có biết qua rồi, đó là thời đại bao cấp của các nước xã hội chủ nghĩa sau c·hiến t·ranh Việt Nam kết thúc và c·hiến t·ranh lạnh càng đẩy tất cả đi sâu hơn.
Một loại mô hình như xã hội chủ nghĩa thực sự không vừa mắt với chế độ tư bản kiểu mẫu vậy nên các nước xã hội chủ nghĩa đã bị cô lập lại, có rất nhiều nước đã rơi rụng dọc đường bao gồm cả Liên Xô cũ nhưng ở thời điểm đó thì quả đúng là lệnh c·ấm v·ận kia thực sự quá chí mạng.
Hạt bo bo trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất cho người dân vào thời điểm đó, nhiều khi còn sợ đến già, không dám đụng tới hạt yến mạch nữa, dân phương Bắc cũng tương tự như vậy, chỉ là mấy chuyện đó cũng chẳng quan trọng lắm nữa rồi.
Bởi vì Lucy đã rời khỏi đó, tương lai sắp tới của cô bé vẫn đang rộng mở hơn bao giờ hết, Mary cũng ủng hộ cho quyết định của cô bé nên cô bé lại càng có thêm niềm tin hơn vào bản thân, rằng giờ cô bé đã có thể sống một cuộc đời tự do cùng sung sướng hơn.
Dù sao số tiền mà gia đình của August đưa cho Lucy cũng rất nhiều, lên tới hàng trăm vàng đấy, điều này cũng nói lên được rằng vị thế của bên kia tại phương Bắc là không nhỏ, đương nhiên cũng có thể là vì bọn họ đã vơ vét hết toàn bộ tài sản có thể quy ra thành tiền bạc hiện hữu để giao cho cô bé.
Dù sao August cũng là tương lai, hậu duệ duy nhất mà bọn họ đưa tới đây, việc đưa cho nó một khoảng tiền để có thể tự xoay sở là một điều cần thiết, may mắn là Lucy cũng đủ thông minh để biết cách tận dụng được chỗ tiền này.
Ban đầu dùng một lượng tiền lớn, cụ thể hơn là 2 vàng để hối lộ một tên cận vệ, rằng bọn họ cần vào thành gấp cũng như sẵn sàng trả 1 vàng cho mỗi tháng, điều này khiến tên cận vệ kia nổi lòng tham và để cả hai vào một cách nhanh chóng.
Sau đó thì Lucy chỉ cần tận dụng khoảng thời gian đó để thăm dò xung quanh rồi sau khi xác định được việc mình cần làm rồi tới hiệp hội lính đánh thuê hoặc hiệp hội mạo hiểm giả để nâng cấp thẻ thân phận lên hạng đặc thù là được.
Nếu thành công thì mọi chuyện đều rất dễ nói, chỉ là như hắn nói đấy, giấu kỹ đến mấy thì chắc chắn cũng sẽ bị tên cận vệ kia nắm thóp được, chỉ cần không phải kẻ ngu thì tên đó sẽ biết được rằng mình không thể một lúc gặm hai con dê béo này một mình được.
Vậy nên chắc chắn hắn sẽ lôi kéo đồng bọn đi kèm nhằm làm bảo hiểm, sau đó thì chỉ cần từ từ khai thác thông tin từ bất cứ nguồn nào như trang phục, cử chỉ, lời nói, giọng điệu hay cụ thể hơn là con báo tên August thì mọi chuyện sau đó sẽ rất đơn giản.
Chỉ là chúng rất đen khi Lucy vừa lúc đó cũng đã hiểu rõ được chức năng của thẻ thân phận khi được đặt dưới sự bảo hộ của hai hiệp hội nói trên nên đã may mắn kéo August rời đi trước khi đám cận vệ kia kịp dùng lượng thông tin đã khai thác để áp lực cả hai.
Đương nhiên Lucy không hề phát giác ra chuyện này, cô bé chỉ đơn thuần là gặp may mà thôi, thực sự quá may mắn, nếu chỉ chậm một chút thôi thì chắc hẳn giờ cả hai đã bị ép đến thế chân tường luôn rồi.
Thật ra hành trình của Lucy có quá nhiều sự may mắn trùng hợp diễn ra, từ thành công tới được thành Ygist qua vụ này, rồi cả chuyện cô bé có thể dẫn August tới khu ổ chuột một cách hết sức ngây thơ mà chẳng hề nhận ra có kẻ đuổi ngay phía sau mình.
Sau khi vào tới khu ổ chuột rồi thì không hiểu vì sao cũng đi vào quận Yakku này rồi may mắn đi vào chỗ của hắn, quá nhiều yếu tố may mắn ở đây, hắn cũng có chút bắt đầu tự hỏi rằng liệu may mắn có thể ập tới liên tục như vậy được hay sao?
Nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt hắn, chỉ là hắn đang nghi ngờ điều đó mà thôi, còn về chuyện học viện thì Mary cũng ủng hộ, có điều cô ấy cũng nói ra một số vấn đề cần phải giải quyết để việc đưa hai đứa nhóc này vào học viện.
Thứ nhất là giờ bọn chúng đã quá tuổi nhập học đầu vào rồi, hệ thống của học viện là hệ thống liên thông kéo dài từ 6 tuổi cho tới tận 18 tuổi, tức quá trình đào tạo kéo dài đến 12 năm liên tục, một khoảng thời gian rất dài.
Đương nhiên nếu chăm một chút thì có thể rút ngắn lại vài ba năm, hầu hết các học viên đều tốt nghiệp trước năm 16 tuổi theo như Mary nói, điều này cũng dễ hiểu mà thôi, dù sao học viện cũng chỉ tuyển chọn những tài năng bên trong tài năng.
Tuy cơ chế nhập học mở cửa rộng rãi với những kẻ có thừa tiền tài nhưng nguồn lực thực sự của học viện lại đến từ chính nội bộ của bọn họ, đó chính là những đơn đề cử, với những dạng học viên theo dạng đó thì đương nhiên không có chuyện tốn tới tận 12 năm để hoàn thành quá trình đào tạo.
Nếu là dạng được chống lưng thì đương nhiên là không rồi, dù sao nếu con cháu trong nhà mà phế đến vậy thì mặt mũi để đi đâu nữa, còn dạng tài năng thực sự thì càng chẳng có lý do gì mà chúng lại tốn nhiều thời gian như vậy.
Hệ thống giáo dục của học viên không phế đến cái mức đó, thậm chí từ trước đến nay chưa từng có bất cứ học viên theo dạng đề cử nào tốn hơn 10 năm để hoàn tất quá trình đào tạo cả, việc này cũng nói lên nền giáo dục của học viện là tốt đến như thế nào.
Bọn họ không chỉ đào tạo ra những tài năng vượt bậc mà còn rèn chúng ngay từ khi nhỏ, để chúng có thể phát triển một cách toàn diện nhất những thế mạnh của bản thân, đó chính là mục đích sau cùng của học viện.
Thật ra thì nếu nói đúng, Mary không tốn đến 8 năm để hoàn thành quá trình đào tạo đâu, bởi vì từ năm 9 tuổi cô ấy đã gặp Igis rồi, Igis không phải là dạng giáo sư có thân phận giảng viên, chuyên dạy các học viên trên giảng đường.
Igis thuộc vào nhóm giáo sư hỗ trợ cho các học viên trong quá trình làm đề tài tốt nghiệp của mình, phải, không khác gì cấp đại học trở lên bên thế giới kia là bao, học viên muốn tốt nghiệp thì phải làm một đề tài tốt nghiệp.
Các giáo sư hướng dẫn như Igis cũng tồn tại vì mục đích đó, thường thì các học viên tốt nghiệp sớm sẽ dùng từ một đến hai năm cho đề tài tốt nghiệp để cố gắng tốt nghiệp với hạng mức cao nhất có thể.
Còn Mary thì vì hoàn tất quá trình đào tạo từ quá sớm nên cô ấy giai đoạn đầu chẳng biết bản thân nên làm gì cả nên ngày nào cũng đi theo Igis với tư cách là một trợ lý nhỏ để học hỏi một số thứ bao gồm cả những thứ xấu nữa.
Về căn bản thì Mary không khác gì học trò riêng của Igis là bao, xét về thân phận thì cô ấy còn cao hơn cả những học viên chọn ở lại trường và được đẩy vào lớp nâng cao để tiếp tục đào tạo, thậm chí các nghiên cứu viên dưới trướng Hỏa long cũng chẳng thể nào bằng được cô ấy.
Quả đúng là học trò cưng, hơn cả Mary cũng không phụ lòng Igis khi vào năm 14 tuổi đã tốt nghiệp với một bài luận văn nghiên cứu được đánh giá là ngang hàng với nghiên cứu viên cao cấp.
Đây là tiền lệ trước nay chưa từng có, cũng là lý do mà Mary lấy được cái mác kia đi kèm với rất nhiều thứ khác như đặc cách là một ba cành dù không thuộc trong cơ cấu của học viện chẳng hạn, đây là một danh dự rất lớn đấy.
Trở về chuyện độ tuổi thì quả đúng là có một vài tiền lệ quá tuổi vẫn nhập học được, dù sao luật lệ cũng là thứ c·hết còn những kẻ dùng luật mới là sống, đương nhiên là sẽ có một vài trường hợp đủ tính đặc thù sẽ được đặc cách thông chốt.
Điều này cũng dẫn tới chuyện thứ hai là kỳ tuyển sinh hàng năm đã sớm qua rồi, mỗi năm học viện sẽ tuyển hồ sơ vào mỗi dịp xuân sang, khi băng tuyết vừa mới tan và mầm sống bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
Dấu hiệu cũng rất đơn giản, mỗi năm một lần, tại ngày cuối cùng trong năm thì học viện sẽ tổ chức một lễ hội nhỏ để kỷ niệm một năm vừa qua đi, sau khi kết thúc lễ hội đó thì hiệu trưởng sẽ kích hoạt một thứ.
Một thứ v·ũ k·hí không rõ nhưng hiệu quả của nó lại rất rõ rệt khi sinh mệnh trên toàn thế giơi sẽ bắt đầu nở rộ vì nó, Mary cũng đã trải qua lễ hội kia vài lần rồi, dù sao nhà cô ấy cũng ngay bên cạnh học viện.
Theo Igis giải thích thì thứ đứng đằng sau lễ hội này chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là một dạng v·ũ k·hí năm xưa được đám Elf dùng để trở thành thống trị giả của kỷ thứ II mà thôi, giờ nó lại rơi vào tay của hiệu trưởng.
Igis không giải thích quá nhiều về thứ v·ũ k·hí đó nên Mary cũng không rõ nhưng cứ mỗi khi lễ hội kia kết thúc thì cũng là lúc mà kỳ tuyển sinh hàng năm được bắt đầu và nó sẽ kéo dài trong vòng một quý.
Giờ đã vụ thu rồi nên đương nhiên kỳ tuyển sinh hàng năm đã sớm qua từ nửa năm trước, nhưng như đã nói, với một số trường hợp đặc thù thì học viện sẽ nhận vào một cách vô điều kiện chứ nói gì đến thời gian tuyển sinh hay tuổi chênh lệch các thứ.
Đó chính là thứ ba, đơn đề cử, đơn đề cử của một số kẻ trong học viện thực sự có tính thực quyền rất lớn như hiệu trưởng, ba vị hiệu phó, thư ký của hiệu trưởng, các viện trưởng, quan chấp hành của bộ tư pháp, v.v.
Chỉ là vì kỳ tuyển sinh đã sớm qua nên chắc hẳn đơn đề cử bình thường đã hết sạch từ lâu rồi, còn với đơn đề cử loại vừa nói ở trên thì chúng sẽ không thường xuất hiện vì những kẻ đó chẳng quan tâm lắm đến mấy chuyện tuyển sinh này.
Nhưng còn không có nghĩa là dễ lấy, trừ khi học viên đó thực sự đủ tài năng để khơi dậy sự hứng thú của bọn họ, khiến bọn họ phải đạp lên đầu nhau để tranh dành không thì chuyện bọn họ chủ động vì một học viên nào đó mà viết đơn đề cử căn bản là quá viễn vông.
Bất ngờ hơn cả bọn họ không cần phải tiếp cận đến mấy kẻ đó, đương nhiên nếu hắn xuất hiện thì chỉ cần đưa ra một số thứ thì đơn đề cử của viện số 0 cùng viện số 8 sẽ phải nôn ra thôi nhưng vấn đề ở đây là Mary có năm đơn đề cử của Igis.
Đây là thứ mà Igis đã ủy quyền lại cho Mary khi cô ấy tròn 16 tuổi, điều này cũng cho thấy rõ tình cô trò giữa cả hai là sâu nặng đến như thế nào, dù cô ấy đã tốt nghiệp 2 năm rồi nhưng vẫn được nhớ tới, thậm chí là còn được tặng quà.
Đơn đề cử của Igis thực sự rất có trọng lượng dù trong cơ cấu học viện thì bà ta không sở hữu quá nhiều tính thực quyền, tất cả là vì bà ta là con gái nuôi của Setanta, hiệu trưởng đầu tiên và cũng là duy nhất của học viện.
Đương nhiên Mary sẵn sàng vì Lucy mà viết đơn đề cử, tên nhóc August kia thì coi như là một món quà đính kèm nhưng quan trọng ở đây là danh tiếng của cô ấy tại học viện thực sự chẳng ra làm sao cả.
Hắn cũng đề nghị là nên kiếm đơn đề cử của các viện nghiên cứu, Mary cũng đồng ý giải pháp đó nhưng Lucy thì lại không, tuy cô bé không hiểu ý nghĩa của cuộc nói chuyện này nhưng cô bé biết chắc rằng hắn sẽ phải hy sinh thứ gì đó thì mới lấy mấy cái đơn đề cử kia tới tay được.
Đây là thứ mà Lucy không muốn thấy vì cô bé đã nhận được quá nhiều thứ từ cả hai rồi, thậm chí trước đó gia đình cũng đã hy sinh chỉ để cô bé cùng August tới được đây, giờ thì cô bé có chút sợ hãi chuyện này rồi.
Theo như Lucy thì nếu thứ gì sẵn có thì nên tận dụng tốt nó, đương nhiên hắn chọn nghe hoặc không nhưng đến cuối cùng thì hắn vẫn chọn nghe theo lựa chọn của cô bé, không phải là vì hắn sợ đụng phải phiền phức.
Mà là vì hắn tin rằng Lucy cần phải đối mặt với những chuyện như vậy để thực sự trưởng thành, để nhận thức được rằng xã hội rất phức tạp và chỉ dựa vào may mắn đơn thuần thì mọi chuyện không thể nào như ý muốn mãi được.
Hơn cả chắc hẳn cao tầng của học viện cũng sẽ thay hắn chăm lo cho Lucy mà thôi, chỉ cần không phải chuyện gì cũng quan tâm chú ý đến một cách hết sức lộ liễu là được rồi, dù sao cô bé cũng cần có những trải nghiệm để tự nhận thức về xã hội.