Chương 8: Con đường sau này.
Ngay khi hắn vừa rời đi thì cô ta cũng nhân cơ hội đó bật dậy đi tới gần hai cái giường đầu bên kia, đây cũng chính là lý do mà cô ta nói hắn nhanh chóng xuống lầu cũng như làm thêm thức uống, cô ta muốn tiếp cận với hai tên xấu số này.
Đương nhiên là vì hiếu kỳ thôi chứ trên thực tế thì cô ta cũng đã nghĩ thoáng ra rồi, bây giờ về tháp Ẩn Nặc căn bản là một con đường c·hết, vậy nên tốt nhất là cố gắng tranh thủ quyền nói chuyện với học viện.
Chắc hẳn học viện cũng đang cực kỳ ngóng trông kết quả ở bên này, bản thân cô ta thì không cảm nhận mình bị ô nhiễm hay gì cả nên kiểu gì cũng bị học viện chú ý đến, đương nhiên cô ta không nghĩ rằng mình có kháng thể hay gì đó.
Dù sao kháng thể cũng là thứ có ở sau, ngay từ đầu chủ quán chỉ dọa cô ta mà thôi, nếu thực sự muốn thì bất cứ thời khắc nào cô ta cũng có thể bị ô nhiễm thành mộng thú ngay lập tức do trạng thái bất ổn của mình.
Tâm trạng càng bất ổn thì lại càng dễ bị ô nhiễm nhưng cô ta vẫn có thể sống đến hiện tại cũng là minh chứng cho chuyện chủ quán không muốn làm vậy với cô ta, chính vì thế nên cô ta cũng có đôi chút hiếu kỳ với những trường hợp khác.
Và sau khi kiểm tra một hồi thì cô ta nhận ra chuyện hai tên này cũng không hề có bất cứ dấu hiệu ô nhiễm nào, thậm chí là những chỗ v·ết t·hương có từ trước cũng bắt đầu hồi phục đến giai đoạn kết vảy lớp biểu bì rồi.
Đây là một chuyện cực kỳ khó hiểu, chẳng lẽ chủ quán thực sự không gây hại như chúng ta vẫn tưởng và đây là một giáp giới thân thiện? Dù sao cô ta cũng đã ngủ lại đây rồi, chẳng lẽ điều này lại là thật?
Nhưng có đúng thật là học viện phải tốn công tốn sức đến như vậy để che đậy một giáp giới thân thiện như này không? Hay bọn họ đạt được thỏa thuận nào đó với chủ quán? Giáp giới này có tài nguyên nào đặc thù?
Là thực phẩm? Những món đồ uống trên thực đơn? Lời nói của chủ quán hay những quyển sách kia? Thật khó hiểu, cảm giác như có cái gì đó không đúng ở đây, kiểu như cô ta gần với sự thật nhưng không thể chạm tới được nó vậy.
Có điều khi cô ta muốn đi thêm một bước nữa để điều tra sâu hơn thì có một sự thật ngay lập tức đập vào lồng ngực khiến cho cô ta có đôi chút khó thở, đó là phản ứng của máu, nó hoàn toàn trơ một cách khó hiểu.
Đội đặc biệt hay còn gọi là mộng thú nhân tạo, trước khi vào được đội này thì bọn phải phải tiêm vào một số loại huyết mạch đến từ mộng thú và trải qua hơn 6 tháng kỳ kiểm tra thì mới có thể chính thức vào được đây.
Đương nhiên rủi ro là rất lớn, không chỉ bọn họ sau đó không còn được xem là đồng loại với những sinh vật sống nữa mà ngay cả mộng thú cũng có một thái độ đối nghịch nhất định với bọn họ theo bản năng.
Thậm chí đen đủi hơn là bọn họ có tỷ lệ bị ô nhiễm lớn hơn người bình thường nhiều lần, bù lại là sẽ dùng được sức mạnh đến từ loại máu mà bản thân đã hấp thụ, lên càng cao thì vận dụng càng thành thục, nghe nói khi đạt tới cấp 7 thì có thể hóa được thành cả mộng thú.
Chỉ là càng sử dụng đến loại sức mạnh này thì tốc độ ô nhiễm cũng càng bị đẩy mạnh, vậy nên mới nói trong cái nghề này tỷ lệ c·hết trẻ là cực kỳ cao, không c·hết vì làm nhiệm vụ thì cũng c·hết vì hóa thành mộng thú rồi bị chính đồng bọn săn g·iết.
Vậy nên khi sử dụng đến sức mạnh này thì cô ta cũng phải để ý rất nhiều, cụ thể hơn thì cô ta đã cấy huyết mạch của Fallen Dwarf vào người, trong trạng thái vận dụng hết sức mạnh thì cô ta có thể búng ngón tay nổ cả cây.
Rồi còn có cả khả năng rèn đúc các thứ, cuồng tửu cũng là một trong những khả năng đó, nó giúp t·ê l·iệt đi một số cảm xúc không cần thiết của cô ta, nhưng đương nhiên chỉ dừng lại ở cơ thể, bị dọa đến tận linh hồn thì chịu hẳn rồi.
Có điều với hai tên này thì rõ ràng là cô ta hoàn toàn không cảm thấy gì cả, nó hoàn toàn trống rỗng, cứ như thể người bình thường vậy, tại sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ bọn họ đã bị rút cạn cả máu ra rồi thay vào bằng thứ khác?
Nghĩ đến đây thì cô ta cũng chẳng dám nghĩ nữa, loại như thế này là loại cô ta chuyên đối phó, chủng Vampire, nhưng theo biểu hiện của chủ quán thì lại chẳng có bất cứ liên hệ nào với chủng nói trên cả.
Mà cứ giả sử là có đi thì tại sao chủ quán lại phải mất công tiếp đãi cô ta? Chẳng lẽ là do cô ta có điểm gì khác thường so với hai tên xấu số này hay sao? Mà thật ra bây giờ dù có biết cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì nữa rồi.
Thậm chí hiện tại cô ta vẫn đang đứng trên giáp giới, mọi hành động của cô ta đương nhiên đã bị chủ quán nhìn chằm chằm vào từ lâu nhưng cô ta vẫn chưa bị gì cũng nói lên được rằng hiện tại cô ta vẫn còn một chút giá trị nhất định.
Sau đó thì cô ta lại đi lòng vòng xung quanh một chút rồi trở lại giường, phải một lúc sau thì hắn mới bưng đồ lên, may mắn là vẫn có một cái bàn nhỏ nên cũng tiện cho việc ăn uống khi vẫn ngồi trên giường như thế này.
Đương nhiên hắn cũng không nói cái gì cả vì hắn tin rằng thứ mà cô gái này cần nhất hiện tại là một khoảng thời gian nghỉ ngơi để thư giãn đầu óc, cố gắng bắt chuyện vào lúc này đôi khi lại vô tình khiến mọi chuyện trở nên càng thêm phản tác dụng mà thôi.
"Ngài nghĩ tôi tới đây là để làm gì?"
"Ai mà biết được, nhưng chắc chắn là có quan tâm đến hai người kia hoặc là do cấp trên phái xuống."
Biết rồi, mà không biết mới là lạ, dù sao đây cũng là giáp giới, là địa bàn của chủ quán, hơn cả một mộng thú có khả năng giao tiếp ở cấp độ này thì chắc chắn không phải là mộng thú thông thường được rồi.
"Vậy ngài nghĩ sao về chuyện này?"
"Nói sao nhỉ? Nó rất phiền phức, dù sao cũng chẳng có ai muốn bản thân vướng phải những rắc rối không cần thiết có phải không?"
Thái độ thù địch nhưng không đến mức trực tiếp ra tay, có vẻ như trong mắt của chủ quán thì cô ta đến cuối cùng cũng chỉ là một con cờ thế thân bị bên trên đẩy ra mà thôi, không xứng để chủ quán có thể ra tay.
"Vậy điểm khác biệt giữa tôi cùng bọn họ là gì?"
Cô ta đang cố ám chỉ hai tên xấu số kia nói riêng và toàn bộ tháp Ẩn Nặc kia nói chung, rõ ràng là chủ quán tỏ ra quá thiên vị với cô ta dù cho cô ta chẳng có bất cứ giá trị nào cả trong khi đó thì lại tỏ ra tương đối thù địch với bên trên.
"Cô là khách hàng của tôi."
"Chỉ đơn giản như vậy thôi?"
"Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy thôi."
"Vậy theo ánh nhìn của ngài thì kiểu như thế nào mới có thể xem là khách hàng?"
"Bước qua cánh cửa ra vào với tâm thái của một khách hàng thì đó chính là khách hàng."
"Nhưng tôi đâu có như vậy?"
"Không, cô chính là như vậy, tâm trạng của cô nói lên tất cả, rằng cô đang không biết mình có thực sự đang sống, có thực sự đang tồn tại trên cõi đời này và có thực sự thể hiện bất cứ giá trị nào hay không.
Khách hàng đôi khi chỉ cần như vậy là đủ, dù sao tuy nhân sinh không liên quan đến cuộc đời nhưng lại chính là cuộc đời, mọi sự lựa chọn, hướng đi đều tổng kết lại thành cuộc đời có đúng không?"
"Vậy ngài có thể cho tôi lời khuyên về chuyện tiếp đến mình nên làm gì không?"
"Cái đó thì còn phải phụ thuộc vào chính bản thân cô nữa, nếu cảm thấy thực tại tàn khốc thì hãy cố gắng đấu tranh, đương nhiên cái gì cũng kèm theo cái giá của nó vì thứ mà cô phải đối mặt không phải là một cá nhân cụ thể mà là một chế độ mục nát."
Nghe đồn tổng bộ tháp Ẩn Nặc hiện tại đang có dấu hiệu tham gia vào cuộc đua hoàng trữ, không ngờ lại là thật, vậy cũng có nghĩa là trên toàn đế quốc Clawos này lượng thế lực có thể cưu mang được cô ta trong thời điểm hiện tại chỉ tính trên đầu ngón tay.
"Nhưng tôi cũng không khuyên cô tự đâm đầu vào chỗ c·hết, đừng làm chuyện ngu xuẩn như cố gắng phản kháng trực diện mà hãy cố gắng thông qua cách này hay cách khác tìm đường chạy thoát khỏi nơi đó rồi hãy mới làm những điều mà cô phải làm."
Ý này là sao? Chủ quán đang khuyên cô ta nên lật mặt với tháp Ẩn Nặc? Một con kiến hôi vừa mới lên quang vinh như cô ta? Đây chính là mục đích thực sự của chủ quán? Nếu thật vậy thì tương lai của cô ta coi như đi tong.
"Tôi phải làm gì?"
"'Phải'? Đừng dùng từ ngữ nặng nề như vậy, nhưng tôi nghĩ là cô nên đi tìm kiếm đồng minh trước tiên cái đã, trường hợp của cô thật ra tôi thấy cũng không ít, thậm chí còn có một vụ cực kỳ nổi tiếng trong số đó.
Nơi mà các chủ nhà máy hay giai cấp tư bản cùng nhân dân nổi dậy kéo vua cùng gia đình hoàng gia lên máy chém, cách mạng tư sản Pháp, một trong những cuộc cánh mạng được cho là chấm dứt thể chế cũ suy đồi để mở ra một thời đại mới."
Nghe đến ngang đây thì cô ta cực kỳ kinh ngạc, đây cũng là khoảng cách của thời đại, với cô ta thì đế quốc Clawos thực sự quá to lớn, lớn đến mức có thể đứng trong hàng nhất giáo, song tháp, tam hội, tứ đoàn cùng ngũ quốc.
Nhất giáo chính là giáo hội Mặt Trời, song tháp là ám chỉ tháp ma pháp thuộc về ma pháp sư cùng tháp máy móc thuộc về giả kim thuật sư, tam hội là chỉ ba hội lớn nhất lục địa bao gồm thương hội Uranos.
Hội thợ săn Gaia cùng liên minh Jiggusk, tứ đoàn bao gồm mạo hiểm giả đoàn, bạch vu sư đoàn, kỵ sĩ đoàn cùng y sư đoàn, cuối cùng là ngũ quốc với chiến quốc Clawos, vương quốc Goblin, Oscto, đảo quốc Atroloss, vương quốc Dwarf, Pripo cùng t·ử v·ong quốc Ough.
Trong đó bốn vương quốc sau thì miễn bàn, một cái thuộc về tộc Goblin, cũng là đối tượng mà Clawos đang muốn gây chiến với, một cái thuộc về hải tộc như Siren, v.v, một cái cho tộc Dwarf cùng một cái cho chủng Undead.
Để có thể đứng ngang hàng với những chủng tộc tồn tại từ kỷ khởi nguyên đến tận bây giờ thì đương nhiên Clawos cũng có một số chiêu trò và một trong số đó là quốc gia đa chủng tộc, một cách khá hay.
Đương nhiên gọi Clawos là quốc gia đa chủng tộc thật ra có đôi phần quá gượm ép vì cấp cao của quốc gia này đều do nhân loại ngồi vào cả, thậm chí hoàng gia cũng chưa một lần thông hôn với bất cứ chủng tộc nào khác.
Hơn cả tại Clawos, cụ thể hơn là lấy thành Ygist này làm biểu tượng cũng cho thấy được sự phân biệt đối xử với các chủng khác, bình thường thì chỉ có con người mới được sống tại những khu trên còn á nhân đều bị đuổi về khu ổ chuột cả.
Học viện đương nhiên thấy rõ trong mắt nhưng về căn bản thì lười quản, dù sao thàn Ygist được thành lập cũng không phải tự dưng nhiều người tới là được, đương nhiên là có một vài bên nhúng tay vào để cố gắng kiềm hãm học viện.
Cho chúng một vài thứ được gọi là mặt mũi cũng chẳng sao, dù sao với đám đó thì chỉ cần được học viện cho mặt mũi vài lần là triệt để phế luôn rồi, còn về phần nội bộ trong học viện nghĩ gì hay dân chúng nghĩ gì thì cũng rất đơn giản.
Bọn họ đều coi học viện là tương lai lật mình duy nhất của bản thân cả, dù sao học bổng cũng còn đó, nếu dành được thì dù không một xu dính tới vẫn đi học được bình thường, thậm chí có thể tích lũy củng cố đời sau để cho con cháu mình đi học.
Chính vì thế mà các trùm ở khu ổ chuột đều giữ một mối quan hệ rất thân thiết với học viện, đó cũng là lý do mà học viện có thể dùng vài ba nhân lực ít ỏi để kiểm soát cả khu vực gần quán Golden Hour này.
Dù sao phép vua cũng thua lệ làng, các ông trùm không khác gì thổ hoàng đế tại dưới khu ổ chuột là mấy nên trừ khi học viện thực sự có ý không thì muốn diệt trừ cũng sẽ phải bỏ ra rất nhiều thứ, vậy nên thay vì tự tiêu hao lẫn nhau thì cả hai bên đều vui vẻ bắt tay lại với nhau.
Trở lại chủ đề của đế quốc Clawos, nó lớn đến như vậy nên cô ta hoặc nói đúng hơn là hầu như tất cả dân chúng của nó khó mà có thể tưởng tượng được viễn cảnh lụi tàn của nó, căn bản là gần như không thể và cũng chẳng bao giờ nghĩ tới.
"Pháp trong lời ngài nói có lớn không?"
"Một trong những quốc gia hùng mạnh nhất thế giới vào thời điểm đó, sức mạnh của nó trải dài qua các thời kỳ, giai đoạn lịch sử và cũng có một thời điểm nó đã gần như nhất thống được cả một châu lục."
"Thực sự? Một đế quốc hùng mạnh như vậy mà thống trị giả của nó cũng có ngày bị kéo lê lên máy chém?"
"Đúng vậy, trên đời này không có gì là không thể, chỉ có trí tưởng tượng tự hạn chế chúng ta, hệt như giấc mơ vậy, hoài bão có thể chỉ tồn tại trong một giai đoạn của cuộc đời nhưng giấc mơ lại là thứ mãi mãi trường tồn về sau.
Thậm chí nó đôi khi còn sáng rực như ngọn đuốc làm rực lên cả một vùng trời, bảo vệ chúng ta khỏi vực sâu của sự tuyệt vọng để rồi được kế thừa từ đời này sang đời khác, đó là lý do mà nó mang tên giấc mơ, là hy vọng tối thượng bên trong mỗi chúng ta."
"Ngài nghĩ rằng giờ tôi phải tin ai bây giờ?"
"Một câu hỏi hay và cô cũng sẽ biết khi bước ra ngoài kia."
Ý của hắn rất rõ ràng, đó là giờ tâm của cô ta đã đủ vững, ai là người tin được thì còn phải dựa vào cách nhìn người và cách thức chọn của cô ta, đây không phải phạm trù mà hắn có thể can thiệp vào được.
"Thật ra thì hai tên ngái ngủ kia cũng được đấy, bọn họ giống như cô vậy, đều là nô lệ của những kẻ khác, chỉ khác ở chỗ là bọn họ quá yếu để phản kháng nên cần phải có một chút tác động vào, còn kết quả ra sao thì còn phải tự xem chính cô nữa."
Hắn vừa nói vừa chỉ đến hai cái xác đầu bên kia, theo cảm quan của hắn thì rõ ràng là hai tên kia cấp thấp hơn cô gái này ít nhất phải một bậc, dù sao đến cả súng cũng không có mà dám ngạo mạng làm lớn chuyện để rồi bị ăn đạn thì đúng là đần thật.
Đương nhiên đần thật ra cũng có cái lợi, đó chính là mang lại cảm giác an toàn và đáng tin cậy hơn, chỉ là cần phải đào tạo một chút về mặt tư tưởng, hắn không ám hiểu những chuyện như vậy nên cô ta cũng chỉ có thể tự xem chính mình mà thôi.
Đó là những thứ mà hắn muốn truyền tải còn thực chất thì với cô ta lại khác hoàn toàn, cũng vì thế mà đã có rất nhiều sự hiểu lầm xảy ra kéo dài cho đến tận hiện tại, chỉ là không hiểu vì một lý do nào đó mà chúng đều sẽ trở thành hiện thực trong một tương lai gần.