Chương 80: Trở về viện số 3.
"Em sẽ quen dần thôi, nhưng nếu em bỏ bữa thì anh sẽ không cho em ăn món tráng miệng đâu."
Vì bữa ăn này mà hắn tốn kha khá đấy, dù sao nguyên liệu bán trong cửa hàng cũng tồn tại một số món cao hơn so với phần còn lại, thứ mà hắn đã mua để chuẩn bị cho bữa tối ngày hôm nay là một con cá hồi.
Hơn cả còn là loại cá hồi ngon nhất khi đúng mùa, tức mùa thu, hiện tại cũng vừa mới sang thu, đây là lúc những con cá hồi trưởng thành tìm về dòng nước cội nguồn của mình để tiến hành sinh sản, chất thịt béo ngậy khi mang thai kèm với lượng dinh dưỡng cao nhất do trưởng thành.
Ngoài ra thì con của hắn mua vẫn còn sống, tức độ tươi ngon vẫn còn đó, tuy hắn không nói rằng bản thân là một đầu bếp tài giỏi hay gì nhưng xử lý con cá hồi này trong khi vẫn giữ được độ ngon của nó thì vẫn rất đơn giản.
Hơn cả nhờ Yếu điểm từ võ nên hắn cũng tìm được đúng cách để gõ nó rồi sau đó tiến hành mổ thịt ra, vì được gõ cũng như xử lý đúng cách nên hoàn toàn không hề có dấu hiệu bị xuất huyết hay hư hại về nội tạng.
Nghe nói ở các nước Đông Á thì việc ăn nội tạng là chuyện bình thường nhưng hắn rõ khẩu vị của Mary nên tốt nhất là nên loại bỏ phần nội tạng đi, sau đó thì mọi chuyện rất đơn giản, lấy phần trứng ra rồi mổ thịt, lọc xương là được.
Đầu cá cũng có thể dùng để làm món canh đầu cá hoặc carry đầu cá cho bữa trưa mai, ngoài ra thì loại hắn mua thuộc hàng 5-6, khoảng 5.2 kg đấy, phần thừa lại có thể cấp đông để giữ độ tươi cho lần sau.
Phương Bắc cũng không kém ăn cá, theo như Lucy nói thì thịt chăn nuôi hoặc từ thú hoang dã thực sự rất ít, chăn nuôi thì môi trường khắc nghiệt còn hoang dã thì vì sống với các loại có trí khôn đủ lâu nên nó cũng thành tinh cả rồi.
Đến gấu tiến hóa thành thỏ nâu, đào hang không khác gì thỏ là bao cả, vậy nên cá trở thành loại thịt chính tại phương Bắc, cũng vì đó mà bọn họ không kén ăn cá, bởi vì nếu không ăn thì chẳng có thứ gì khác để ăn cả.
Vậy nên Lucy có đôi chút sợ cá, đây là phản ứng bình thường mà thôi, trẻ con mà, sợ thịt sợ cá sợ rau là chuyện quá bình thường, huống hồ là do cô bé ăn nhiều quá nên mới phát sợ với nó, nhưng hắn có thể đảm bảo rằng vào tay hắn thì mùi vị sẽ khác.
Lucy cũng đã trải nghiệm qua bát cháo yến mạch thịt bò kia rồi nên cũng phần nào tin vào tay nghề nấu nướng của hắn, rằng hắn có thể nấu cá thành một món ngon, thứ mà cô bé không phải cảm thấy phát ói khi ăn vào nữa.
Và quả đúng là như hắn nói, Lucy đã đặt niềm tin vào đúng người khi hiện tại cô bé đã ăn hơn phân nửa lượng Tacos mà hắn nấu ra rồi, ngoại trừ năm cái Tacos cho mỗi dĩa ra thì vẫn còn khoảng mười cái nữa nếu như ai muốn ăn thêm.
Một mình Lucy đang xơi chỗ đó, hắn thì ăn vào năm cái thôi đã thấy ngang bụng rồi, đúng là trẻ con, khi đã gặp đúng món rồi thì bao nhiêu cũng là không đủ cho cái bụng đói này, đó là chưa kể cô bé trước đó cũng ăn qua một bát cháo đầy ự rồi đấy.
À, còn về món Tacos mà hắn nấu thì hắn đã nấu Tacos cá hồi như đã nói, cá hồi sau khi được hắn cắt ra thành những miếng thịt tươi chắc thì đã được ủ gia vị sơ qua rồi trực tiếp cho lên bếp áp chảo.
Làm cách này thì miếng thịt sẽ giữ lại được độ mọng nước cùng hương vị tươi ngon của thịt cá ở bên trong, lớp gia vị sẽ không bị thấm quá sâu vào ảnh hưởng đến mùi vị sau cùng, ngoài ra thì nó còn ăn kèm với quả bơ, cà chua, hành tây, dứa, ngò, hành lá để làm dịp bớt mùi nữa.
Về căn bản thì nếu Mary nhìn nhận món Tacos này thành một món khai vị trước bữa chính cũng không sai, dù sao nó cũng chẳng có chút gì là nhìn giống một bữa chính cả nhưng về bản chất thì nó lại cung cấp chất dinh dưỡng và năng lượng ngang với một bữa chính.
"Món tráng miệng?"
Đương nhiên rồi, thứ duy nhất mà Mary nghe được là món tráng miệng trong lời nói của hắn, cô ấy là một Siren hảo ngọt, nhất là với đồ ngọt của hắn, với tư cách là một kẻ sành ăn thì cô ấy nói rằng hắn nấu ngon hơn cả những đầu bếp chỉ chuyên làm đồ ngọt cho các buổi tiệc Salon của các vị bà danh giá nhất thủ đô.
Kem của hắn mịn và không có mùi tanh như của bọn họ, bánh của hắn xốp, mềm mại hơn, mùi vị cũng êm dịu hơn, phụ họa cho những lớp chủ đề, ví dụ như bánh dâu thì ra vị dâu chứ không bị vị bánh lấn áp mất.
Ngoài những món tráng miệng có đôi phần truyền thống ra thì hắn cũng mang tới cho Mary rất nhiều những cảm giác mới, đủ để khiến một kẻ sành ăn như cô ấy phải quỳ gục xuống, chỉ là cũng vì đó mà hắn biết cô ấy là dạng hảo ngọt.
Thậm chí là bị ám ảnh bởi những món đồ ngọt, hắn cũng nói đùa chuyện Mary là một hải tộc thì đáng lý ra cô ấy phải thích ăn cá cùng một số loại tảo cùng vi sinh mới phải nhưng ngay sau đó nhận lại được một vết cắn ở vai như một chiến tích minh chứng cho sự dũng cảm của hắn trước thủy quái hảo ngọt.
"Bánh Mousse vị xoài chanh leo, nó mềm và nhiều phần nhân hơn phần bánh, nhưng em phải ăn hết phần ăn của mình trước đã."
Ngay sau khi nhận được lời khẳng định của hắn thì Mary cũng bắt đầu mặc kệ sự đời bốc tay ăn một cách ngon lành hệt như một đứa con nít vậy, hơn cả biểu cảm hạnh phúc cũng như kinh ngạc trước món Tacos cũng khiến hắn càng ngày càng cảm thấy bản thân đang nuôi một đứa trẻ hơn là bạn đời.
À, ngoài ra thì cũng thừa lại nước sốt thịt bò đi kèm với cháo yến mạch lúc nãy nên hắn cũng rưới lên phần bánh Tacos nên ăn sẽ cảm thấy mùi vị đa dạng hơn, không cảm thấy bị ngấy bởi một mùi vị duy nhất.
"Mà hôm nay như thế nào? Khán giả có ủng hộ em không?"
"Đương nhiên là có rồi, nếu không thì túi tiền kia sao mà có được?"
Ngay khi vừa mới trở về thì Mary đã đưa cho hắn một túi tiền khá lớn với toàn vàng trong đó theo thống kê sơ sơ qua thì cô ấy nói rằng chừng đó khoảng 40 đến 50 vàng gì đó, vâng, 40 đến 50 vàng.
Tuy hắn đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước rồi nhưng khi tiền tươi thóc thật tới tay thì hắn vẫn có chút không quen, chỉ cần một tiết mục duy nhất mà đã kiếm nhiều đến vậy rồi thì quả đúng là quá đáng sợ.
Phải biết hắn kinh doanh Golden Hours cũng phải cả tuần nay rồi nhưng doanh số mang về cũng chỉ chưa tới được 30 bạc mà thôi, còn đâu toàn là những khoảng thu bên ngoài, ấy vậy mà Mary chỉ mất có một lúc là cầm về một túi đầy vàng bên trong rồi.
"Tiền tới tay trước khi lên sân khấu thì sao mà biết được?"
"Vậy là anh đang khinh thường giọng ca thiên tài của kỷ nguyên mới rồi đấy."
Nghe xong thì hắn cũng có chút không nhịn được cười, hắn cười không phải bởi vì Mary không xứng với danh hiệu đó mà là vì kiểu danh xưng như vậy đôi khi cảm giác quá quảng bá và đại trà, thực sự không hợp với giọng ca có một không hai của cô ấy.
"Mà em không sợ giọng ca đó sẽ mang lại phiền phức cho bản thân hay sao?"
"Nếu trước đây thì có, đúng hơn thì là rất nhiều rắc rối lớn mới phải nhưng giờ thì em cảm thấy biết ơn nó, nhờ nó mà em biết được nhiều thêm về gốc gác của mình, nhờ nó mà em có thể tiếp tục mạnh lên, hơn cả nhờ nó nên em mới gặp được anh có phải không nào?"
"Ehem, chủ đề này nên để lại sau này rồi nói thì hơn."
Tuy Lucy vẫn đang ăn một cách rất ngon lành nhưng hắn cảm thấy nếu phát cơm chó nhiều quá thì lại không hay cho lắm, hơn cả hắn cảm thấy cũng đã đến lúc nên mang phần bánh Mousse kia ra rồi.
Lúc này thì Wally cùng Leonidas đã tới được trước cổng dẫn tới viện số 3, từ trung tâm điều dưỡng tới chỗ này cũng không quá xa, đi bộ tầm gần một giờ đồng hồ gì đó là cùng, dù sao bệnh viện cũng rất rộng mà trung tâm điều dưỡng lại nằm ở hướng ngược lại với cổng.
"Cổng này lạ thật."
Đúng là cái cổng này lạ thật, nó nằm bên trong một cái cây, đúng hơn thì là một phần của cái cây mới phải, hơn cả từ xa thì Leonidas đã thấy cổng được kích hoạt rồi, chẳng lẽ là do Zasx thông báo chuẩn bị cổng cho cả hai?
Nếu vậy thật thì thực sự quá tốn kém rồi, dù sao mỗi lần mở cổng cũng cần tiêu tốn rất nhiều thời gian và tài nguyên, đến cả cấp cao cũng chỉ dám tới rồi mới thông báo mở cổng mà thôi chứ chẳng ai nó mở cổng sẵn rồi tý nữa bản thân mới tới cả.
"Là do Thomas dựng đấy, ăn thứ đó đã giúp gen siêu phàm đạt tới ngưỡng mà không hề có bất cứ nghiên cứu nào có thể đạt tới được, thậm chí là tiến hóa thành một dạng cao hơn, đến dòng Jascta thuần chủng nhất cũng chẳng thể nào đạt tới được ngưỡng kia.
Bọn ta tạm thời gọi nó là Tế bào thức tỉnh thông qua việc ăn uống (Awaken Gen Achieved Through Eating/A.G.A.T.E) hay AGATE, biệt hiệu là mã não, đại diện cho con đường tiến hóa bằng cách thức thô sơ, hoang dã nhất như ăn uống.
Thomas đã đạt tới ngưỡng kia và thông qua thứ sức mạnh mới đó để mô phỏng lại khả năng của cổng rồi từ trên cơ thể mọc ra một loại cây hoàn toàn mới, tạm thời được gọi là cây Biofrost, có chức năng y hệt cổng nhưng bản thân cái cây chính là một cái cổng.
Nó vẫn sẽ duy trì như vậy như một lẽ hiển nhiên, không hề tiêu tốn năng lượng để duy trì cổng, bởi vì bản chất của cái cây này chính là cổng, sau này nếu có nhiều thời gian hơn thì cổng thông dụng sẽ được thay thế hoàn toàn bởi loại cây này.
Điểm bất tiện duy nhất của cây Biofrost là về chuyện nó chỉ có thể cố định với một cây Biofrost khác, tức địa điểm tới không thể thay đổi, nhưng bù lại học viện sẽ đỡ tốn một khoảng chi phí rất lớn để vận hành cổng.
Đương nhiên đó là chuyện của tương lai, muốn trồng được cây Biofrost hiện tại cũng phải dựa vào Thomas, đây là hai cây duy nhất tính tới hiện tại nhưng nếu có thể vượt qua giai đoạn này thì tương lai ở ngay trước mắt."
"Chậc chậc, vậy ra đã có những nghiên cứu đầu tiên rồi hay sao?"
"Hahaha, không phải nghiên cứu mà là đặt tạm cái tên cho thứ vốn dĩ đã có từ trước mới đúng, những thông tin mà vị kia cung cấp cho chúng ta căn bản là quá đủ để chúng ta tạm thời hiểu được cách dùng của những thứ này rồi.
Hơn cả nếu có tiến hành nghiên cứu chuyên sâu thì cũng khó tới lượt viện số 0 lắm, bởi lẽ vụ việc lần này vẫn đang được viện số 3 đảm nhận rồi, chẳng có lý do gì mà nó lại rơi thẳng vào đầu viện số 0 cả."
"Ai biết được, dù sao chúng ta cũng chẳng thể nào nắm trong tay vận mệnh của chính bản thân được, giống như việc một cấp 9 nào đó xuất hiện tại một nhà hát nằm tại một trong ba quận của khu trung lưu chẳng hạn."
"Cấp 9 sao?"
"Hoàn toàn không thể phản kháng lại được giọng hát của cô ta, tất cả đều bị thứ âm thanh đó kéo vào bên trong bài hát kia, tuy chức năng chỉ dành đến như vậy, chủ yếu là để trợ giúp khán giả dễ hòa nhập hơn nhưng đến cấp 8 cũng không thể phản kháng được thì chỉ có là một cấp 9."
"Hừm, lộ liễu vậy thì ta biết là ai rồi, tốt nhất đừng nên đào sâu vào."
"Thầy nói úp úp mở mở như vậy chỉ càng khiến trò cảm thấy tò mò hơn mà thôi, dù sao cấp 9 cũng không phải muốn là gặp được, việc một cấp 9 xuất hiện tại địa bàn của học viện trong khi chúng ta không nắm được cũng như hiệu trưởng không ở tại thì không phải là quá nguy hiểm rồi hay sao?"
"Ta nói rồi, đừng táy máy, không đến lúc đó c·hết còn chẳng hiểu tại sao mình lại c·hết thì đừng có trách ta là chưa nhắc trước, đương nhiên nếu trò cảm thấy bản thân sống quá lâu rồi thì có thể thử nghịch ngu xem sao."
"Hahaha, thầy đừng nói vậy, lời hứa kia vẫn còn thì sao trò dám c·hết được cơ chứ?"
"Trò có còn nhớ về nội dụng của lời hứa đó hay không?"
"Không, dù sao thầy cũng biết đấy, đầu óc của trò vốn dĩ đã không được tốt rồi, huống hồ chuyện đó cũng qua lâu vậy rồi, nhưng trò vẫn cảm thấy bản thân đang đi đúng hướng nên cảm ơn nếu như thầy đã quan tâm."
Lúc này thì cả hai đã tới được đầu bên kia của cổng, là một cây Biofrost khác được trồng cách cây Không khí khổng lồ không quá 200km, căn bản thì nó có thể tính vào vùng ngoại ô bên ngoài khu ươm mầm cũ rồi.
Đương nhiên bởi vì điểm tới của bọn họ là một cây Biofrost, cổng liên kết giữa hai đầu là viện số 3 cùng bệnh viện nên cơ sở hạ tầng được thiết lập ở đây là rất hiện đại, tuy chỉ mới qua một khoảng thời gian rất ngắn nhưng chuyện khẩn cấp nên làm cũng nhanh.
Mà đúng ra thì đây cũng là một nơi chắp vá từ những nơi khác mà thôi, bởi vì trong khu ươm mầm đã được khoanh vùng rồi nên có rất ít nghiên cứu viên có thể vào được, hầu hết tất cả đều ở lại đây.
Nơi này cũng trở thành cứ điểm nghiên cứu tạm thời, cũng vì thế nên lượng thành viên của viện số 3 tụ tập tại đây không phải nhỏ, thậm chí hầu hết trong số đó đều là những cấp cao cả vì bọn họ mới đủ quyền hạn tiến vào khu vực bên trong.
Đi kèm với bọn họ là những học trò, có thể là nghiên cứu viên vẫn còn non trẻ hoặc cạo cội được các cấp cao tin tưởng và giữ lại bên mình như trợ lý, nhưng với sự có mặt của bọn họ thì khu vực xung quanh đây cũng đã được mở rộng lên trông thấy.
Với sự xuất hiện đầy tính bất ngờ của Wally cùng Leonidas thì tất cả mọi thành viên gần đó đều nhanh chóng phản ứng lại và tập kết lại, đương nhiên bọn họ tỏ ra giật mình đến như vậy cũng là vì vẻ mặt của viện trưởng không được tốt cho lắm.
"Viện trưởng! Tại sao ngài lại có mặt ở đây cơ chứ? Không phải ngài vẫn được khuyến cáo rằng phải tiếp tục nghỉ ngơi thêm trong vài tuần sắp tới hay sao?"
Kẻ lên tiếng đương nhiên cũng là kẻ có địa vị, hắn là một trong những nghiên cứu viên cấp cao của khu vực cuối cùng trong cơ cấu ba lớp trước đó của viện số 3, chỉ là hắn đáng lý ra không nên xuất hiện tại đây vào lúc này mới phải.
"Chưa c·hết được, mà có vẻ như phải để trò đợi một lúc với lão già này tại đây trước cái đã, ta đang muốn xem xem liệu đám ô hợp đang muốn biến viện số 3 của ta thành khu vực mà ai thích tới thì tới, muốn đi thì đi này sẽ đưa ra cho ta lời giải thích nào đây."