Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Quyển Sách

Chương 81: Mất khách.




Chương 81: Mất khách.

"Ta không phải dạng hay nổi nóng, các ngươi cũng biết rõ điều đó rồi đấy, chuyện của viện số 3 ta cũng rất ít khi quản vì theo ta thì đã làm nghiên cứu viên rồi thì cần có đủ không gian để có thể phát triển trí óc rồi từ đó làm tốt phần việc của mình.

Vậy nên ta chưa từng nghĩ rằng sẽ phải gò bó bất cứ ai cả, nhưng ta nhớ rất rõ rằng bản thân đã phân công các công việc cụ thể cho các ngươi rồi, ai làm việc gì, quản lý dự án nào, điều hành cơ sở nào, v.v.

Chúng ta là một bộ máy hoàn chỉnh, nơi các bánh răng cần được đặt đúng chỗ để có thể vận hành được bộ máy khổng lồ này, ấy vậy mà giờ các ngươi làm gì đây? Tụ tập hết về đây? Là do các ngươi coi thường lời nói của ta hay là chính chức vụ mà các ngươi đang nắm lấy?

Thật sự thì trong xuyên suốt hơn 400 năm hoạt động và làm việc cho học viện, gần 350 năm với tư cách là viện trưởng của viện nghiên cứu số 3 thì chưa lần nào ta cảm thấy thất vọng với những kẻ làm việc cho ta đến như vậy.

Ta chưa từng nói là các ngươi phải ngồi dí ở một chỗ, làm một công việc y hệt sau xuyên suốt cả phần đời của mình cả, nếu cảm thấy được thì có thể đề lên cấp cao để luân chuyển bộ phận nhưng buồn cười ở chỗ là các ngươi đều là cấp cao cả, đơn luân chuyển của các ngươi đều tới tay ta nhưng ta lại chẳng nhận được bất cứ lá đơn nào thì các ngươi đã ngồi hết ở đây rồi.

Bản thân ta cũng không biết các ngươi nghĩ gì về dự án này nhưng nếu đã bị ta phát hiện rồi thì tự kỷ luật đi, một là các ngươi trong 10 phút trở về bộ phận của mình và làm việc liên tục trong 30 năm, đẩy ra ít nhất 5 dự án lớn có liên quan đến lĩnh vực cùng leo lên đầu bảng công bố luận văn ít nhất một lần.

Đừng nói khó, 6 năm trước có một cô gái nhỏ vào lúc đó thậm chí còn chưa tốt nghiệp, dùng đâu đó 3 năm cho việc nghiên cứu để leo lên ví trị đó, nếu cho cô bé 30 năm thì có khi còn làm tốt hơn gấp nhiều lần dự đoán của ta chứ đừng nói là hạn mức thấp nhất mà ta vừa đề ra này.

Nếu vẫn cảm thấy bất khả thi thì ít ra các ngươi còn có sự lựa chọn thứ hai, nó cũng rất đơn giản thôi, các ngươi nghe về Viktor rồi đúng không? Nếu muốn có thể tới viện số 2 để dưỡng lão tuổi già cả lũ luôn, đừng tưởng là ta không biết các ngươi đang nghĩ gì? Lòng tự trọng của các ngươi to như cái đít nồi vậy.

Nhưng nó cũng cháy đen rồi bởi vì nếu không chịu để các ngươi ra đi thì việc tái cơ cấu cả viện số 3 căn bản là quá viễn vông, chắc các ngươi cũng nghe qua chuyện hiệu trưởng có ý định tái thiết cơ cấu toàn học viện rồi nhỉ?

Tin đồn đó là đúng chứ không sai đâu, chỉ là các ngươi quá ngu để tự nhận thức được rằng bản thân cần phải làm gì để có thể bám trụ được trong thời đại mới của học viện đang dần tới mà thôi, sắp tới sẽ có rất nhiều học viên được học viện rải ra khắp nơi trở về.

Các nghiên cứu viên trẻ tuổi, tài năng nhưng bị các ngươi ép quá lâu cũng sẽ sẵn sàng chứng minh bản thân xứng đáng để ngồi lên những cái ghế trống mà các ngươi bỏ lại, viện số 1 đã bắt đầu tái thiết cơ cấu rồi.

Còn nếu các ngươi vẫn nghi ngờ về tính khả năng của chuyện tái thiết một hệ thống quá lớn như học viện là một chuyện quá sức viễn vông thì viện số 7 đã làm xong từ 10 năm trước rồi, nó nhỏ nhưng cũng vì thế nên nó mới dễ tái thiết.

Trong khi các ngươi không nhận ra thì hiệu trưởng đã sớm đạt được câu trả lời mà ngài ấy muốn, lựa chọn trong tay các ngươi thôi, nhưng vẫn như ta đã nói đấy, những kẻ không có phận sự thì trong 10 phút hãy nhanh chóng cút khỏi đây."

Sau khi nghe thấy những lời này của Wally thì nội tâm của các nghiên cứu viên đang có mặt ở đây cũng trầm đi trông thấy, trong trường hợp bình thường thì đương nhiên bọn họ sẽ không dám bỏ vị trí của mình để tới đây.

Nhưng những tin đồn lan truyền ra khiến bọn họ có chút đứng ngồi không yên và càng ngày càng nhiều kẻ làm ra hành động như bỏ công, bỏ việc để tới đây thì áp lực về chuyện bỏ lỡ mất thời cơ của bọn họ lại càng tăng cao trong khi áp lực về chuyện bị trách phạt lại càng giảm bớt.



Sau đó thì bọn họ tự viện cớ rằng viện trưởng hiện tại vẫn đang trong cơn nguy kịch, dự án lớn đến như thế này đáng ký ra không nên để cho một nghiên cứu viên trung cấp đảm nhận mới phải, bọn họ chỉ đứng ra thay ngài ấy làm việc mà thôi.

Càng tự mị hoặc bản thân thì bọn họ càng coi hành động của bản thân là đúng, rằng việc làm của bọn họ là đúng, rằng nó sẽ giúp viện số 3 hướng tới tương lai phía trước, rằng đây là việc mà bọn họ cần phải làm vào lúc này.

Nhưng giờ thì mọi thứ đã khác rồi, nhất là khi viện trưởng đích thân đứng ra khẳng định mong muốn tái thiết cơ cấu của học viện trong khoảng thời gian sắp tới, đương nhiên vẫn có một vài nghi vấn ở đây, có điều bọn họ cũng phần nào cảm thấy vị trí của bản thân bị đe dọa rồi.

"Chuyện đó là thật sao? Chuyện hiệu trưởng muốn tái thiết cơ cấu của cả 10 viện nghiên cứu?"

"Một câu hỏi ngu ngốc, hiệu trưởng làm việc còn cần phải hỏi ý các ngươi hay sao? Hơn cả ngươi là tên nào vậy? Nói chuyện thì phải có chủ ngữ vị ngữ, kẻ mà các ngươi đang nói chuyện là viện trưởng chứ không phải là bảo mẫu cho các ngươi."

Leonidas cắt lời tên kia bằng cách chửi thẳng mặt hắn, không chừa lại bất cứ mặt mũi nào cho hắn cả, đương nhiên với các nghiên cứu viên cao cấp đang có mặt ở đây thì mặt mũi của các viện trưởng của từng viện cũng chẳng xa lạ gì nữa.

Bọn họ đương nhiên biết Leonidas là viện trưởng của viện số 0, tuy vì thân phận viện trưởng nên thường hay có một vài xung đột với thầy của mình nhưng chung quy thì nó cũng là vì tình trạng đấu tranh giữa các viện mà thành thôi.

Chứ thật ra thì giữa bọn họ vẫn tồn tại một mối quan hệ thầy trò, hơn cả câu hỏi của tên lúc nãy đúng là ngu ngốc thật, chuyện này đâu cứ phải muốn là hỏi được? Chỉ có kẻ ngu ngốc mới nói tới chuyện này trong tình thế như hiện tại.

Thật may mắn khi không có tên nào đó đem mấy cái cống hiến của mình ra để gào ngược lại viện trưởng chứ với tính tình của Leonidas thì có khi tên đó khó mà sống qua đêm nay được, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ bị vạ lây.

Thế là bọn họ chủ động bắt đầu thu dọn những thứ gì cần thiết phải mang đi trước tiên để thuận tiện cho việc rời đi, còn những thứ còn lại lần sau tới thu dọn cũng chưa muộn, hơn cả để lại đồ cũng cho bọn họ lý do để tới đây ngắm nghía một chút.

Lý do mà đám này tỏ ra ngoan hiền đến như vậy là vì chúng không có kẻ chống lưng, Wally hiểu rõ điều đó vì những kẻ có đủ tư cách ngồi xuống nói chuyện ngang hàng với ông ta trong viện số 3 thì hầu hết đ·ã c·hết sạch vào hôm trước rồi.

Những tên còn sống như Ikys, Jun hay Kabasky thì đều trong quá trình theo dõi cả, vẫn cần thời gian để bọn họ có thể hồi phục lại, nhưng ít ra cũng đã qua cơn nguy kịch rồi nên chắc mọi chuyện sẽ ổn.

Zasx cũng nói rằng nhờ Wally đã xử lý qua từ trước nên vẫn còn có thể cứu được chứ nếu không được kịp thời sơ cứu từ trước ở viện số 3 thì chắc bọn họ giờ cũng đang khó lòng mà rời khỏi phòng c·ấp c·ứu rồi.

Đương nhiên cũng phải kể công của Thomas nữa, hầu hết các nghiên cứu viên vòng ngoài đều là do anh ta cứu cả, tuy tay nghề không được như Wally nhưng bọn họ cũng thương nhẹ hơn nên chỉ cần như vậy là quá đủ rồi.

Có điều việc thiếu đi sự có mặt của ban lãnh đạo cũng đã khiến viện số 3 trở nên loạn hơn trông thấy, đây là chuyện mà Wally đã sớm tính được từ trước rồi nên ông ta cũng muốn thông qua chuyến đi này để kiểm tra một số thứ.



Ai ngờ không cần Wally phải đích thân đi kiểm tra, tất cả đều lộ rõ mồm một trước mặt ông ta rồi, Setanta nói phải, là do ông ta đã quá tập trung vào những nghiên cứu trong khi ủy quyền lại cho ban lãnh đạo rồi.

Giờ đây cả ban lãnh đạo gồm tổng cộng 12 trụ thì c·hết mất 9, Wally muốn một lần nữa tiếp xúc với những mảng quản lý này cũng cần rất nhiều thời gian, giờ đẩy ai lên cũng không được vì bọn họ chưa có kinh nghiệm quản lý.

Làm tốt thì không sao chứ làm sai dù chỉ một chút thôi cũng sẽ khiến cả bộ máy như viện số 3 bị trì trệ ngay lập tức, đó là còn chưa nói tới chuyện các dự án mà viện số 3 đang phải đảm nhận cũng rất trọng yếu nữa.

Điều quan trọng nhất lúc này là phải kiểm soát tốt từng bộ phận và ép chúng làm đúng phần việc của mình trước cái đã, ngoài ra, đồng ý là Setanta có ý tưởng tái thiết lại cơ cấu của học viện nhưng đó chỉ là với những bộ phận quá vô dụng và mục nát như viện số 1 mà thôi.

Một nơi vẫn đang làm rất tốt như viện số 3 chẳng có lý do gì phải rơi vào trong diện cần phải tái thiết đầu tiên cả, hơn cả chuyện tái thiết cũng không phải nói ngày một ngày hai là xong, tên Viktor kia vẫn đang trong quá trình bàn giao công việc là rõ rồi.

Từ giờ đến khi Viktor chính thức sang viện số 2 cũng phải đâu đó một năm nữa, không có chuyện nhanh chóng đến như vậy, viện số 3 tuy tình thế hiện tại ngặt nghèo thật nhưng vẫn chủ duy trì thôi, làm không tốt mới phải tái thiết.

Wally là muốn thông qua đó để gõ đám táy máy một chút, đương nhiên với lượng cao tầng c·hết nhiều đến như vậy, gần 400 nghiên cứu viên, trong đó có 9 thuộc ban lãnh đạo, hơn 150 nghiên cứu viên cấp cao và thuộc cấp ở phần còn lại.

Trong đó cũng không ít tài năng được bồi dưỡng trọng điểm, là tương lai sau này của viện số 3 thì tương lai sắp tới nó cần phải tái thiết cũng không phải là sai, chỉ là nội bộ có quyền tự quyết hơn viện số 1 bên kia mà thôi.

Sau khi những tên cần phải rời đi đã mất khuất thì Wally mới tạm thời thu lại vẻ mặt mang đầy tính thất vọng của mình rồi đảo ánh mắt của mình bên trong đám đông còn sót lại để tìm hình bóng của một ai đó, kẻ mà ông ta đã chọn tin tưởng giao phó dự án này.

"Lily! Lên đây, báo cáo những chuyện xảy ra trong kia."

Kẻ bị Wally gọi tên ra là một cô gái trẻ tộc Horn Rabbit, đây là một chủng không quá hiếm, thậm chí có thể nói là có số lượng rất nhiều nhưng không thể vì thế mà coi thường bọn họ được, bởi vì đám này có thể tiến hóa lên thành các chủng tộc rất mạnh nếu như đi đúng hướng.

Một trong số đó là nhánh tiến hóa mà Lily đã chọn để tiến hóa thành, một Cave Rabbit, đương nhiên cô ta đã sớm qua giai đoạn kia rồi, trong những nhánh tiến hóa của Horn Rabbit thì Cave Rabbit chính là hình thái chuyên về phát triển trí tuệ cùng khả năng đào hang.

Ngoài ra thì Horn Rabbit không được tính vào chủng thú nhân hay bất cứ chủng á nhân mà là thuần ma thú, tức dã thú có thể sử dụng ma thuật, phân biệt rõ ràng với các loại dã thú thông thường khác.

Sau khi bị gọi tên bởi Wally thì Lily, kẻ đang cố gắng trốn tránh sau lưng của một tên gấu béo to đùng bắt đầu giật mình, đôi tai đang rủ xuống của cô ta cũng bắt đầu dựng đứng lên, đi kèm với đó là một tiếng hét giật mình nhỏ.

Dựa theo phản ứng này thì chúng ta về căn bản có thể thấy rõ được chuyện Lily là một nàng thỏ rất nhát gan, ngoài ra cô ta cũng chỉ cao có chưa tới 1m mà thôi nên rất dễ để bị che khuất bởi những thành viên cao lớn khác.



Sau đó thì Lily cũng bắt đầu chui qua chui lại giữa đám đông đang tụ tập ở bên dưới, đương nhiên không phải là do bọn họ đang làm khó cô ta mà do chính cô ta đang tự làm khó bản thân mình mà thôi.

Phản ứng, hành động như này Wally đã thấy qua đủ nhiều rồi, thực sự thì ông ta đã có chút hối hận khi muốn Lily có thể tự xoay sở làm được một chuyện gì đó, nếu không phải cô ta gây được ấn tượng đủ mạnh thì chắc ông ta cũng chẳng chọn cô ta trong hàng ngàn ứng cử viên.

"Thầy đúng là đã già rồi."

"Ta đã già từ khi cuộc hành trình kia kết thúc rồi, nhưng phải, không ngờ là ta lại chọn con bé này trong khi có nhiều ứng cử viên tiềm năng hơn cho vị trí đó, đây chắc là do vận mệnh rồi, giờ đã quá muộn để có thể làm gì khác."

Tại Golden Hours, lúc này thì hắn đang cùng với Mary dọn dẹp đống bát dĩa sau bữa ăn trong lúc đó thì Lucy đang nghịch máy chơi game của cô ấy, thật ra cô ấy cũng không cảm thấy phiền, miễn là cô bé vui là được rồi.

Cả hai trong lúc đang ở bên nhau như thế này cũng nói một số chuyện, đôi khi là kể về những chuyện mà hắn biết, đôi khi là kể về một trải nghiệm mà Mary từng trải qua khi còn ở trong thủ đô.

Mary cũng có hứng thú với tri thức về một thế giới mới, nhất là tri thức về các dạng ca nhạc, về căn bản thì cô ấy muốn đạo nhạc bên đó về để kiếm chát, hắn thì không có vấn đề gì, dù sao mấy cái đĩa than mà hắn mua cho con máy phát nhạc cổ lổ xỉ dưới tầng mới đắt đỏ.

Chứ mấy thứ như mp3 hay gì đó thì rẻ bèo ấy mà, thậm chí trên mấy thiết bị điện tử sau khi kết nối với mạng với các thế giới khác nhau cũng sẽ rất dễ dàng để đạo nhạc bên đó về, ngoài ra thì cô ấy cũng muốn đưa một số trò giải trí về đây phổ cập nữa.

Chỉ là cái gì cũng cần thời gian, hắn biết là Mary chẳng quan tâm lắm đến mấy thứ như danh tiếng gì đó, thứ mà cô ấy quan tâm chẳng qua là kiếm tiền cho hắn mà thôi, chỉ là hắn muốn cô ấy nên chậm lại.

Hắn không cảm thấy nhục nhã hay gì về chuyện Mary nuôi hắn nhưng không vì thế mà hắn muốn cô ấy gắng hết sức vì hắn mà sống, trước khi yêu ai đó thì phải yêu bản thân mình trước đã, cô ấy nên nghĩ cho bản thân trước đã rồi mới tới hắn.

Trong khi tình cảm của cả hai ngày càng được đẩy nhanh đến giai đoạn khác thì đột nhiên hắn nhận được một tin tức khá thú vị, Zoe c·hết rồi, đáng tiếc thật, có vẻ như cô ta vẫn không thể vượt qua được hết những thứ đó.

Kẻ đã cứu Zoe với tư cách hộ chủ kia thật ra là có ý định khác, đương nhiên hắn sẽ không hùng hồn đến mức hộ chủ đến mức độ sẵn sàng c·hết vì cô ta, dù sao kẻ mà hắn thề trung thành cũng chỉ là trấn nam vương.

Giờ ông ta c·hết rồi, danh phận của hắn cũng mất sạch, lý do mà hắn tiếp cận Zoe cũng là vì nhắm tới bảo tàng của trấn nam vương, đương nhiên chỉ cần vài lời nói hợp lý như muốn mang theo một số của cải để hỗ trợ cho quá trình đi lại dọc đường thì cô ta đã tin tưởng hắn một cách hết sức ngây thơ rồi.

Sau khi phát hiện ra thì Zoe đã giam hắn cùng bản thân mình lại trong bảo tàng của trấn nam vương, đúng là một cô bé xui xẻo, c·hết coi như cũng là một cách thức để giải thoát cho chính cô ta vậy, dù sao sống tiếp chưa chắc đã được cái gì.

Lúc này thì những thứ mà hắn đã chuyển giao cho Zoe đã một lần nữa trở về lại trong tay hắn, thậm chí đi kèm với đó là một số thứ khác nữa coi như bồi thường cho khoản đầu tư của hắn, chỉ là giờ phòng hội nhóm đã trống ra một chỗ.

Cũng nên tìm kẻ thích hợp để thế chỗ nào rồi, với giá 1 bạc thì chiếc đồng hồ bên trên bầu trời của phòng hội nhóm bắt đầu xoay vòng vòng và cuối cùng nó dừng lại ở cột mốc 5 giờ 27 phút 19 giây, sau đó thì thời gian như dừng lại.

Tất cả mọi thứ đều đông cứng lại và mãi một lúc sau thì thời gian mới tiếp tục quay nhưng lần này thì đồng hồ lại quay ngược về mốc 12 giờ 0 phút 0 giây, sự vật trong đó cũng bị quay ngược lại chừng đó thời gian rồi một lần nữa, thời gian bắt đầu quay một cách hết sức bình thường.

"Tiếp tục là một thế giới cấp thấp sao? Không quá chênh lệch so với bên kia là bao nhỉ? Trái Đất thế kỷ 21, nền khoa học cũng y hệt, cũng không tồn tại siêu nhiên, không, ý tưởng đã đổi khác rồi, hơn cả thứ này là? Hahaha, thật thú vị, một vị khách thú vị hơn Zoe gấp nhiều lần, hy vọng có thể nói chuyện với vị khách này lâu hơn một chút."