Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Quyển Sách

Chương 85: Trở ra.




Chương 85: Trở ra.

"Về căn bản thì tên này là quận trưởng mới còn hai vị đi theo để hộ tống hắn đến đây có phải không?"

Lúc này thì cả ba đã cùng ngồi xuống nói chuyện với nhau, đương nhiên hiện tại hai tên này cảm thấy bản thân đang cực kỳ không ổn nhưng cả hai đều đủ khôn để nhận thức được rằng giờ không còn đường thoát nào nữa rồi.

Hơn cả nếu theo lý nào đó thì quả đúng là bọn họ có nhiệm vụ hộ tống tên quận trưởng mới tới đây thật, dù sao ấn tượng của tên quận trưởng đời trước trong mắt của ngài ấy cũng rất xấu, muốn tiếp tục kinh doanh thì đương nhiên phải vừa mắt ngài ấy trước đã.

Nhưng có vẻ tên này cũng thất bại luôn rồi, đương nhiên nói như vậy cũng không có nghĩa là bọn họ đang cố tình lừa dối ngài ấy hay gì vì chính bọn họ cũng hiểu rất rõ rằng ngài ấy đã sớm biết tất cả mọi chuyện rồi, chẳng qua là đang chơi trò mèo bắt chuột với bọn họ mà thôi.

"Vậy chuyện này là chủ ý của học viện sao?"

Câu này có khá nhiều nghĩa nhưng ý của hắn rất rõ ràng và nó cũng trùng khớp với ý định ban đầu của học viện, đó là đẩy tên quận trưởng mới này tới để ra mắt với hắn tới khi tìm được kẻ phù hợp thì thôi.

Tên quận trưởng mới này thật ra cũng có năng lực, hơn cả cũng biết yên thân yên phận, chẳng qua là tham vọng quá lớn, là dạng bằng mặt nhưng không bằng lòng điển hình, nhất là sau khi hiệp hội lính đánh thuê bị đông cứng bởi hoàng gia.

Với tư cách là một quản lý thì tuy hắn không phải ra trận nhưng chức vụ mà hắn cố gắng cùng rất nhiều thứ khác cũng theo gió mà đi, cũng không phải ngẫu nhiên mà hắn bị đẩy lên cái ghế quận trưởng quận Yakku này trong khi bản thân không hề liên quan gì.

Giảng rộng ra thì ban đầu học viện định điều xuống nhưng giờ lại gặp không ít vấn đề nên phải sử dụng phương pháp bị động là tuyển dụng thông qua đám hội đồng High Table để rồi sàng lọc từ từ.

Chỉ là đám hội đồng bên kia cũng có ý khác, nếu bình thường thì học viện cũng chẳng thèm quản, dù sao khu ổ chuột cũng được biết tới như là con chó mà học viện nuôi, lâu lâu cho nó tự do một chút để đỡ sủa trong những lúc không cần thiết nhưng vụ việc lần này thì lại khác.

Tầm quan trọng là rất lớn, chỉ là tên quận trưởng này lại chủ động liên hệ với học viện ngay khi vừa nhậm chức thay vì với hội đồng High Table, một tên hai mặt điển hình nhưng cũng rất biết thời thế.

Kiểu tham vọng như vậy thường sẽ mang lại rất nhiều giá trị, nhất là khi tên này cũng rất được việc nữa, quận Yakku chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã được hắn tạm thời cho vào trạng thái ổn định lại rồi.

Đương nhiên chủ yếu cũng là vì uy danh của học viện vẫn còn đó nữa nên bên ngoài cũng không dám táy máy quá nhiều, bên trong thì lại sợ bản thân vướng vào rắc rối của quận trưởng đời trước nên cũng cúi đầu xuống đất coi như không thấy gì.

Nhưng lời này của hắn khi lọt vào tai của hai tên kia thì không được mềm mại như vậy, nhất là khi ngài ấy nhấn mạnh hai chữ học viện đi kèm với đó là chủ ý, rõ ràng vụ này nếu chỉ c·ần s·ai sót dù chỉ một chút thôi cũng đủ để rất nhiều rủi ro xảy đến.

Đen đủi hơn là lúc này cả hai không hề có bất cứ sự trợ giúp nào nữa, bọn họ cũng đã nghe qua chuyện của những kẻ bước vào đây rồi, chỉ cần không hợp mặt ngài ấy đều tiêu tùng cả, đừng xem mặt của ngài ấy mà tưởng là ngài ấy vừa lòng.

Có khi vào được đón tiếp rất nồng nhiệt, được cùng ngài ấy nói chuyện một cách rôm rả nhưng khi đi ra thì đã trở thành một thứ hoàn toàn khác rồi huống hồ thái độ của ngài ấy lúc này còn lộ hết cả ra mặt rồi.



Cả hai đều cảm thấy rất gấp, như thể có hàng triệu con kiến liên tục bò đi bò lại xung quanh và bắt đầu cắn xé lấy cơ thể bọn họ vậy, thời gian trôi cũng càng ngày càng chậm, nỗi đau cũng vì thế mà trở nên dai dẳng gấp vô số lần.

Lúc cả hai định đưa ra lời biện hộ thì mới nhận ra cả cơ thể của bọn họ đều đã tê cứng hoàn toàn rồi, là thật hay là ảo? Bọn họ giờ không còn đủ khả năng để nhận thức chuyện đó nữa rồi, tất cả đều đã quá muộn rồi.

"Chậc, chậc, đừng căng thẳng như vậy ta chỉ nói cho vui mà thôi, nhưng có vẻ như tên quận trưởng mới này có vẻ không được đâu, có điều nếu như học viện nghĩ rằng đã đủ đạt thì đành phải như vậy thôi."

Tên quận trưởng mới này mặt hốc hác lắm, cơ thể cũng bị suy nhược rất nhiều, da cũng trắng bệch, mặt thì xanh loét, lúc này hắn đã dùng Yếu điểm để kiểm tra qua rồi, suy thận, viêm xoang, trĩ thâm niên, v.v.

Nhìn sơ qua thì ở đâu cũng có bệnh, nhưng tên này vẫn còn rất trẻ, mô cơ của hắn nói lên điều đó, vậy thì chỉ có thể là do vốn dĩ cơ thể của hắn đã như vậy ngay từ đầu mà thôi, tuy không biết hắn có thể làm tốt đến mức nào nhưng học viện cũng không nên ép một kẻ như hắn làm một công việc như quận trưởng mới phải.

Nhất là khi tên quận trưởng cũ cũng mới c·hết xong, công tác chuyển giao bình thường phải có tiền nhiệm đứng ra thì mới đỡ phần nào chứ để một tên bệnh tật đầy thân như này phải gánh lấy thì quả đúng là không được rồi.

Theo như hắn vừa kiểm tra sơ qua thì tên kia bị trúng gió mà thôi, khả năng cao là vì quá suy nhược gặp thêm đi giữa trời nắng mà mặt nguyên bộ đồ ba lớp áo choàng thêm khăn quàng cổ cùng áo lạnh bên ngoài nữa.

Kiểu dáng thì nhìn hay đấy, tóc tai cũng rất khá, không khác gì đám Mafia Ý đầu thế kỷ XX là bao nhưng đáng tiếc là không hợp phông với một gã như này, vẫn là nên đưa hắn về rồi tìm kẻ khác lên thay vào thì hơn.

Đây là ý kiến của hắn, hắn vì nghĩ cho tên quận trưởng mới này nên mới hy vọng học viện có thể đổi một tên khác chứ đừng để trong một năm mà đã có tới tận hai quận trưởng c·hết, nhất là khi đây là năm đầu tiên hắn mở hàng nữa.

Theo văn hóa phương Đông thì đây là điềm rủi đấy, hơn cả mỗi quận trưởng đều có một tư tưởng khác nhau, việc thay đổi cơ cấu quá nhiều lần trong một khoảng thời gian ngắn thì thực sự rất khó khăn cho những kẻ làm kinh doanh như hắn.

Chỉ là qua tai của hai tên kia thì câu chuyện lại trở nên cảm lạnh hơn nhiều, ít ra thì ngài ấy cũng đã giúp bọn hắn trở lại trạng thái bình thường rồi nên chắc hẳn ngài ấy cũng không định ép hai quân tốt như bọn họ nữa.

"Chúng tôi sẽ thuật lại lời của ngài với cấp trên ạ, không biết là ngài còn việc gì nữa không ạ?"

Hừm, không ngờ là phía học viện lại chủ động mở miệng trước đấy, hắn cùng Mary đang đau đầu suy nghĩ chuyện nên làm thế nào trong vụ Lucy cùng August, nếu đã mở miệng trước rồi thì cũng nên giữ lại mấy đơn đề cử kia.

"Cả hai thấy cô bé vừa nãy không? Ta muốn đưa nó cùng một đứa bé nữa vào học viện với tư cách học viên thì cả hai thấy như thế nào?"

"Cái này không thuộc trong thẩm quyền của chúng tôi ạ."

Chủ đề này thực sự rất khó nói vì bọn họ là ảnh, danh phận trong học viện còn không có thì sao mà giúp cô bé vừa nãy vào học viện được? Đó còn chưa kể đến chuyện nhìn kiểu gì thì cô bé cũng phải hơn 8 tuổi rồi, quá độ tuổi nhập học rồi.

Đó là tên bên phải nghĩ mà thôi, tên bên trái nghe thấy tên đi cùng mình trả lời một cách thành thật như vậy cũng đổ hết cả mồ hôi lạnh, vừa nãy mới may mắn nhặt về hai mạng nhưng giờ sao lại quăng nó đi một cách ngu ngốc như vậy?



"Chúng tôi không đủ thẩm quyền nhưng có thể vì ngài mà cố gắng ạ, dù sao sếp của bọn tôi cũng có chức vị rất lớn, chắc hẳn ngài ấy sẽ vì ngài mà cố gắng."

Cấp trên của bọn họ đương nhiên là nhắc tới Ui, bóng của học viện cũng là kẻ làm việc cùng với Thomas nhiều nhất, Thomas quản mặt nổi thì Ui quản mặt chìm, cả hai cùng tồn tại và tạo ra một thế cân bằng hoàn hảo giúp học viện tiếp tục được vận hành một cách trơn tru sau chừng đó năm.

Nghe thấy chuyện phải đụng tới hai chữ cấp trên thì hắn cũng cảm thấy bản thân đang làm khó hai tên này, hộ tống thì chắc chỉ điều làm công ăn lương bình thường đi mà thôi, dù sao khu ổ chuột cũng chẳng quá quan trọng trong mắt học viện.

Làm thì đã phải còng lưng ra cho kẻ khác chỉ tay rồi giờ còn bị hắn, kẻ có quan hệ mạnh đè đầu cưỡi cổ nữa, đúng là quá khó rồi, không phải là hắn nghĩ cho họ hay gì nhưng nếu tên cấp trên kia mà không phê duyệt thì sẽ phiền phức lắm nên hắn cũng đẩy ra một số thứ.

"Đừng căng thẳng như vậy, ta biết nỗi khổ của các ngươi nên hãy đưa thứ này cho viện số 8, còn thứ này cho viện số 0, nếu đến tận lúc đó mà vẫn làm khó các ngươi nữa thì coi như là ta đã làm khó các ngươi rồi quên chuyện này đi."

Vừa nói hắn vừa đưa ra một cuốn sổ tay nhỏ cùng với một cái hộp, cuốn sổ tay sẽ đưa cho viện số 8 còn cái hộp là của viện số 0, đương nhiên cả hai đều không táy máy, đúng hơn là không dám có tư tưởng gì với hai thứ này mà trực tiếp tiếp nhận rồi cất đi theo lời của ngài ấy.

Tuy bọn họ không rõ ngài ấy làm chuyện này là có ý gì khi chỉ cần muốn thì không một ai trong học viện có thể khước từ bất cứ điều kiện gì của ngài ấy nhưng bọn họ dù sao cũng chỉ là lính, giờ là chuyển phát nhanh, chỉ cần làm tốt phần việc của mình là được rồi.

"À quên, tên quận trưởng tiếp theo nói hắn tới chỗ này càng sớm càng tốt, ta có một chút chuyện cần nói với hắn, không cần phải quá gấp nhưng bản thân ta hy vọng là có thể gặp được hắn trong vòng 3 ngày."

Khoảng 30 phút sau, cả hai đã đi ra khỏi khu ổ chuột, tên bên phải thì vách lấy tên quận trưởng mới kia, giờ tên này chính thức hỏng rồi, hết cứu, việc duy nhất mà bọn họ có thể làm cho hắn là hy vọng rằng hắn có thể tiếp tục cống hiến cho thế giới này kể cả sau khi c·hết.

Lúc này thì đội tiếp tế bên ngoài cũng đã đổ ập vào để kiểm tra tình hình, chỉ số các loại của cả hai, đám này có xuất thân từ viện số 7 và kẻ dẫn quân không ai khác trừ Han mập, cũng là kẻ đã cấp quyền sử dụng liều ức chế X-008II.

"Ngài ấy có nhắn nhủ cái gì không?"

Han mập chủ động tiếp xúc với cả hai dù cho bọn họ đang trong giai đoạn c·ách l·y, đây có thể được xem là một hành động cực kỳ mạo hiểm bởi vì chẳng ai rõ bọn họ có ẩn chứa nguồn nhiễm bệnh hay không.

Nếu lỡ l·ây l·an ra bên ngoài thì coi như xong, vậy nên tất cả đều phải cực kỳ cẩn thận, nhất là với ban lãnh đạo như Han mập, ông ta là một trong những thành viên mấu chốt của viện số 7, mạng của ông ta quý hơn bọn họ nhiều.

"Đừng lo lắng, bản thân ta cũng tự có kháng thể rồi, đúng hơn thì trước khi đưa ra sử dụng thì ta chính là một trong những mẫu vật thí nghiệm đầu tiên, cơ thể của ta cho phép tự tổng hợp ra kháng thể thích hợp nhất thông qua việc ăn nguồn bệnh hoặc các loại kháng thể khác.

Đương nhiên ta không tự tin đến mức là bản thân có thể đứng trước mặt vị kia rồi nói ra câu này nhưng ta cảm nhận được các ngươi tuy có nguồn bệnh nhưng đang dần tan biến rồi, đây là hiện tượng chung của những kẻ có thể thành công sống sót trở về sau khi tiếp cận với vị kia.



Cả hai cũng biết đấy, viện số 7 gần đây phải quản lý những trường hợp ô nhiễm chuyển giao từ viện số 1 qua, ta cũng được đích thân tiếp xúc với những mẫu vật thất bại sau khi đi ra nên hiểu rất rõ.

Hơn cả Thomas ngay sau khi trở về mỗi lần đều sẽ ghé qua ta để kiểm tra, lấy mẫu máu với hy vọng là có thể tạo ra được liều ức chế đủ mạnh nhưng như ta vừa nói đấy, mầm bệnh sẽ dần tan biến với kẻ xứng đáng nên dù cố thì cũng chẳng thể nào khai thác vào nó được.

Thậm chí kể cả với máu sau khi thức tỉnh gen siêi phàm kết hợp với khả năng tổng hợp kháng thể của ta để tạo ra liều ức chế X-008II cũng chẳng thể nào mang lại bất cứ kết quả nào khả quan hơn cả.

Bắt các ngươi ở lại chẳng qua cũng là vì bước thủ tục mà thôi, tên Ui kia cũng đã chủ động liên hệ với ta rồi nên chỉ cần lấy xong số liệu đợt một thì các ngươi có thể đi nhưng xác của tên kia thì bắt buộc phải bỏ lại."

Sau khi nhận được sự xác nhận của Han mập thì cả hai cũng nhận thức được tình thế hiện tại, té ra bọn họ đã sớm bị nhìn chằm chằm vào rồi, hèn gì ban đầu ngài ấy có vẻ cảm thấy khó chịu khi nói đến chuyện đây là chủ ý của học viện.

Nhưng ngay sau đó, khi nói về chức vụ quận trưởng thì ngài ấy chỉ nói rằng nên tìm tên phù hợp hơn, thậm chí là còn nói tên đó nhanh tới tìm ngài ấy, tức ngài ấy không cảm thấy khó chịu vì tên quận trưởng kia mà là vì bản thân bị nhìn chằm chằm vào.

Cả hai bọn họ đều không nhận thức được chuyện đó và vô tình đã bị vướng vào đó, tý thì c·hết chỉ vì cấp trên nghịch ngu, đúng là phận con sâu cái kiến, đến lúc c·hết cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại c·hết.

"Ngài ấy cảm thấy khó chịu vì bị ai đó theo dõi, hơn cả ngài ấy còn nói rằng học viện nên thay một tên quận trưởng khác vì ngài ấy cảm thấy tên này thực sự không được, ngoài ra thì ngài ấy muốn gặp tên mới được bổ nhiệm chậm nhất là 3 ngày sau."

"Hừm, tức là ngài ấy không cảm thấy khó chịu về chuyện đó? Tên quận trưởng này là do phía học viện chừa chỗ trống để hội đồng High Table có thể can thiệp rồi nhét vào, thân phận của hắn cũng chẳng có gì không ổn cả.

Tại sao ngài ấy lại cảm thấy không được nhỉ? Là do thói ngạo mạn của hắn hay là vì tính hai mặt? Ngài ấy cảm thấy thất vọng vì sự lựa chọn của hội đồng High Table nên nói chúng ta đích thân chọn hay là vì có chủ đích khác?"

"Chúng tôi không dám đoán ạ, ngoài ra thì ngài ấy còn muốn đưa hai đứa bé vào học viên."

"Theo diện gì? Học viện?"

"Là học viện ạ, nhưng cả hai đều đã 11 tuổi rồi."

"Không hề hấn gì cả, thái độ của ngài ấy như thế nào?"

"Ngài ấy chủ động đưa ra hai thứ coi như là bồi thường cho phía chúng ta."

Sau đó thì tên bên trái đẩy ra cuốn sổ tay nhỏ cùng cái hộp kia, bọn họ không dám táy máy nhưng cấp trên đủ thẩm quyền thì chắc là được phép, chỉ là Han béo cũng không có ý định quan tâm đến thứ ở bên trong.

"Ngài ấy có nói rằng đưa tới tay ai không?"

"Cuốn sổ tay nhỏ tới viện số 8 còn cái hộp qua viện số 0."

"Hừm, đưa tới tay mấy tên điên đó sao? Điểm khác biệt duy nhất giữa hai đám điên này chính là một bên điên có chủ đích nhất định còn một bên thì điên với nhiều chủ đích, chậc chậc, ngay lúc hiệu trưởng đang vắng mặt nữa, Thomas sẽ phải mệt mỏi với chuyện này đây.

Nếu như lần trước thì còn có thể từ chối được vì ngài ấy chỉ thử mà thôi, lần này thậm chí cũng đã đẩy đồ đến tay chúng ta rồi, không thể không nhận được, mà đã nhận rồi thì phải làm cho tốt, mà nghe sơ qua thì nó giống hối lộ nhỉ?"