Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Quyển Sách

Chương 87: Lý thuyết về dịch chuyển tức thời.




Chương 87: Lý thuyết về dịch chuyển tức thời.

Ngay lúc này, trên độ cao hơn 12000m so với mặt nước biển, cỗ xe của Setanta vẫn đang được kéo bởi đám Wyvern trong khi lão ta đang dùng bữa trưa của mình vào lúc này, thực sự thì chuyến hành trình này cũng dài hơn lão ta tưởng nhiều.

Với tốc độ của Setanta thì đừng nói là dùng đến lỗ sâu, chỉ tính tốc độ di chuyển của lão ta thôi giờ chắc cũng gần phải tới nơi rồi nhưng đi bằng loại phương tiện này thì chắc phải cả tuần trời mới tới nơi được.

Trong khoảng thời gian đó thì Setanta cũng cảm thấy rất buồn chán, lão ta chỉ có thể lôi quyển sách mà vị kia đưa cho để tiến hành nghiên cứu thêm mà thôi, không thì lôi thanh Gáe Bolg để chùi rửa cùng nói chuyện với thứ kia.

Căn bản là thời gian rảnh thừa ra quá nhiều nên Setanta cũng chẳng biết làm gì cả, nhưng có thể cũng nhờ vậy nên giờ giấc của lão ta đã được cải thiện hơn trước kia kha khá, nhất là về chất lượng của giấc ngủ, lâu rồi lão ta mới có thể ngủ một giấc sảng khoái đến như vậy.

Giờ thì Setanta đang dùng bữa như mọi khi mà thôi, có điều không hiểu tại sao lão ta lại cảm thấy bữa ăn ngày hôm nay ngon hơn bình thường khá nhiều, nó vẫn vậy, vẫn là những món mà lão ta hay ăn nhưng vị lại ngon hơn thấy rõ.

Là do cách ăn hay là vì một lý do nào khác? Setanta không rõ nhưng mọi chuyện từ đầu đến giờ vẫn luôn hệt như vị kia nói, càng rời xa khỏi học viện thì lão ta càng cảm thấy bản thân rơi sâu vào vũng bùn hơn bao giờ hết.

Khả năng cao là do Setanta đã trở nên n·hạy c·ảm hơn với mùi nguy hiểm do lão ta đã thức tỉnh gen siêu phàm nhưng không thể chối cãi chuyện lão ta quả đúng là đang lâm vào tình trạng cực kỳ hỏng bét.

Ban đầu Setanta cứ nghĩ rằng đã mạnh đến mức độ này rồi thì không lý gì bản thân lại gặp phải một thứ gì đó khó chơi trong thế giới này nữa, ai ngờ vẫn có thứ có thể mang lại cho lão ta cảm giác tức tử như thế này.

Hơn cả vì không hiểu rõ thứ đó là gì nên Setanta cũng đã bị đẩy đến trạng thái cực kỳ bị động, tiến thoái lưỡng nan nhưng ít ra thì đây cũng là điều mà đã sớm được dự đoán ra rồi, ngài ấy nói rằng chỉ cần mọi thứ vẫn theo như đúng như dự đoán từ trước thì tới cuối cùng lão ta mới tìm ra đường thắng được.

Nói chung thì tới bây giờ mọi chuyện vẫn đi đúng hướng trừ một việc hiện tại trên cỗ xe ngựa này trừ Setanta ra thì cũng đã có thêm một vị khách khác không mời mà tới nữa, lão ta không biết kẻ này nhưng chắc chắn là rất mạnh.

"Tôi không nhớ là mình có mời khách trong bữa trưa hôm nay đấy."

"Đừng cứng nhắc như vậy, ta chỉ là vị khách qua đường tạm ghé để trú mưa mà thôi."

"Vậy sao? Còn tôi thì cảm thấy bà tới đây với một mục đích hoàn toàn khác đấy."

Câu chuyện càng ngày càng trở nên cảm lạnh hơn kéo theo đó là bầu không khí trong cỗ xe cũng dần trở nên lạnh hơn trông thấy, không phải bởi vì áp suất khí quyển mà là do tâm trạng của hai kẻ mạnh đang trở nên âm trầm hơn.

"Bỏ qua chuyện đó đi, vậy chủ nhà không định mời khách hay sao?"

"Bà tự ý đột nhập vào đây, hơn cả tôi cũng chưa bao giờ coi bà là khách cả."



"Cứng nhắc thật đấy, ban đầu ta còn định mang một chút thông tin cho ngươi nhưng giờ thì mất hứng rồi."

"Hahaha, nếu bà nói thì tôi sẽ ngay lập tức tiễn bà đi ngay lập tức, cũng chính vì thế nên tôi sẽ không nghe mấy thông tin đó đâu."

"Chậc chậc chậc, kể cả khi nó liên quan đến mạng sống của ngươi?"

"Thì đã làm sao cơ chứ? Hơn cả đôi khi vô tri mới là cách phù hợp nhất để tiếp tục sống sót, có điều những chuyện đó cũng đâu liên quan gì đến bà có phải không? Nếu bà đến đây chỉ để nói những lời này thì xin về cho."

"Ngươi khiến ta có chút bất ngờ đấy, tuy ta đã sớm biết ngươi sẽ gây khó dễ cho ta nhưng không ngờ là đến mức độ chẳng thèm quan tâm như thế này, nếu là bình thường thì ta cũng sẽ tự chủ động rời đi rồi.

Có điều lần này thì không thể được, ngươi dạo trước có hứng thú với thông tin kia phải không? Ta có thể cho ngươi biết một số thứ, lý do tại sao cái ngày hôm đó Solomon lại tự ý làm ra những hành động như vậy, mặc kệ sự khuyên ngăn của các ngươi."

"Hừm, đúng là tôi từng thắc mắc về chuyện đó thật, dù sao Solomon cũng không phải kiểu sẽ vì kẻ khác mà sẵn sàng hy sinh đến mức độ đó, tôi cũng tương tự như vậy, ấy vậy vào cái ngày hôm đó cậu ta lại hiến tế nhiều sinh mệnh đến khó lòng mà có thể đong đếm được.

Chỉ là bà đến muộn rồi, nếu bà nhìn chằm chằm tôi đủ lâu thì chắc cũng biết chuyện khoảng 70 năm trước tôi đã chống lại t·hảm h·ọa di động về một con mộng thú tự xưng là Vua chuột nhỉ? Thông qua nó thì tôi đã biết được kha khá chuyện rồi đấy.

Nhiều đến ngang đâu thì chắc chắn là hơn bà rồi, chỉ là tôi sau khi biết được sự thật cũng chẳng đặt nặng chuyện này trong lòng nữa rồi, dù sao từ đó đến giờ cũng quá lâu rồi, chuyện gì có thể buông bỏ được thì tốt nhất vẫn là nên buông bỏ nó đi."

Tại sâu bên dưới lòng đất của thủ đô đế quốc Ostco, nơi từng là thủ phủ đầu tiên của tộc Goblin, nơi mà bức tượng gồm ba vị lãnh tụ tối cao vào thời kỳ hỗn mang nhất của toàn tộc vẫn còn đứng vững sau chừng đó năm.

Chỉ là nơi này đã sớm bị lãng quên bởi con cháu đời sau rồi, không còn tế tự cúng tế hay gì nữa, thậm chí số kẻ còn biết về chuyện có một nơi như thế này nằm ngay bên dưới thủ đô của đế quốc cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ngay trong cái không gian tối đen mịt mù đó thì có cái gì đó bắt đầu rung động, là không gian, bản thân không gian đã bị bóp méo và chẳng mấy chốc thì tiếng còi của tàu hỏa cùng tiếng đường ray bắt đầu vọng tới.

Một đoàn tàu hỏa bắt đầu chui ra từ lỗ hổng không gian đó và thành công dừng lại ngay tại một nhà ga nhìn trông cực kỳ thô sơ, chỉ là nó nhìn vẫn khá là mới so với những kiến trúc xung quanh đây nên có thể đoán được phần nào chuyện nhà ga này được xây dựng vào thời đại sau này.

Chính xác hơn thì nó được xây dựng ở kỷ thứ III để chở quân lính của tộc Goblin ra chiến trường chính tại lục địa Jaratos, chỉ là giờ đến cả ba vị lãnh tụ tối cao đã từng lãnh đạo cả tộc Goblin bước qua thời kỳ đen tối nhất cũng đã chìm vào quên lãng rồi thì cái nhà ga này cũng khó lòng mà trụ vững được sau chừng đó năm tháng bị phủ bụi.

"Này nhóc, đã tới ga mà nhóc muốn rồi, chặng đường sau này còn nhóc tốt nhất là nên tự chuẩn bị trước tâm lý đi thì hơn vì nó không dễ đi đâu, nhất là dấu ấn kia, thứ này không dễ dùng, nó chỉ dùng tốt với những kẻ biết về sự thật.



Còn với những kẻ cố gắng che đậy sự thật hay những kẻ mù quáng tin vào những sự thật giả dối kia thì dấu ấn lại trở thành thứ đủ để biến nhóc trở thành một tử tù nên hãy thật thông minh khi sử dụng nó hỡi Giant bé nhỏ."

Gallone cũng từ trên chiếc tàu hỏa đó đi xuống và trước khi cậu ta kịp đưa ra lời tạm biệt thì tiếng động cơ của chiếc tàu hỏa lại một lần nữa vang lên kèm với tiếng còi tàu, chiếc tàu hỏa này lại một lần nữa lăn bánh với một mục tiêu vô định.

Và rồi chiếc tàu hỏa một lần nữa biến mất khỏi tầm của mắt Gallone, thế giới này thần kỳ hơn cậu ta đã tưởng gấp nhiều lần, có quá nhiều điều bí ẩn ẩn chứa bên trong nó, nếu là cậu ta ở trước kia thì chắc đã mặc kệ mọi thứ để bắt đầu cuộc hành trình của riêng mình rồi.

Bầu trời ngoài này thực sự rất rộng lớn, lớn hơn cả những câu chuyện mà Gallone đã từng được nghe qua, chỉ là giờ cậu ta đã sớm không còn là cậu ta của trước kia nữa rồi, giờ cậu ta đã phải mang trong mình thứ trách nhiệm vô hình.

Thứ sẽ khiến Gallone càng ngày càng lún sâu hơn vào bên trong nó, có điều đây vẫn là con đường mà chính cậu ta đã chọn, đúng hơn là cậu ta phải chọn mới phải, với tư cách là kẻ sống sót sau cùng của làng Pugu.

Dựa theo như trong tấm bản đồ mà trưởng tàu đưa cho Gallone thì cậu ta hiện tại đang ở tầng thứ 17, là khu vực thánh của tộc Goblin năm xưa, muốn tiếp xúc được với sinh mệnh sống thì ít nhất cậu ta cũng phải bò lên tận tầng 3 nên sắp tới sẽ rất khó khăn đấy.

"Muốn nói về phép dịch chuyển thì nguyên lý của nó cũng rất đơn giản, đầu tiên chúng ta phải hiểu rõ cái gì là dịch chuyển tức thời, giải thích đơn giản ra thì đó chính là biến bản thân thành ánh sáng rồi thông qua đó chạy trong thế giới quang học."

"Vậy về căn bản thì dịch chuyển tức thời không khác gì chạy rất nhanh?"

"Đúng vậy, nhưng là anh học hay là con bé học vậy? Trở về chủ đề lúc nãy, dịch chuyển thức thời là một thuật thức đơn giản được phát triển bởi đệ nhị ma pháp khi ông ta còn trẻ, dựa theo thuyết quang học từ tiền bối đi trước thì ông ta đã đưa ra 4 mốc tốc độ căn bản.

Thứ nhất là cận ánh sáng, hiểu đơn giản thì đó là điểm X bất kỳ trên đồ thị, đại diện cho vận tốc thấp nhất của đồ thị vận tốc ánh sáng, cũng là để chỉ chính những ma thuật sư mới bắt đầu tiếp cận vào chủ đề này.

X thường được gán vào với mốc tốc độ cơ bản là khoảng 400m/s, tức nếu tuân theo đúng những bước cơ bản thì tốc độ thấp nhất mà chúng ta có thể đạt được trong thế giới quang học khi tiếp xúc với thuật thức này là 400m/s.

Thứ hai là tiệm cận tốc độ ánh sáng, hiểu đơn giản thì nó đại diện cho khoảng cách giữa điểm X tới với cực hạn của đường đồ thị biểu diễn trên sơ đồ quang tốc, tiệm cận quang tốc có thể nằm ở bất cứ đâu trên đoạn thẳng đó trừ điểm X cùng tốc độ ánh sáng.

Hầu hết các ma thuật sư hiện tại đều dừng ở điểm này dù có là chủ ma pháp tháp đi chăng nữa, không phải bởi vì bọn họ không đủ tài năng như những ma thuật sư năm xưa mà bởi vì sau trận chiến tại kỷ thứ II với mộng thú thì thế giới quang học đã xảy ra quá nhiều biến đổi.

Để giải thích rõ hơn về thế giới quang học thì hãy tưởng tượng cả thế giới được dựng lên bởi một mô hình ba chiều đơn giản, ngay cả thứ được gọi là vật thể cũng chỉ là thứ có thể phản chiếu không hoàn toàn thứ chiếu tới nó."

"Hiện tượng khúc xạ không hoàn chỉnh? Ý em là hạt photon nhỏ đến mức có thể đi xuyên qua cả kẻ hỡ giữa các hạt cấu nên vật thể? Nếu xét đến chuyện có thể đạt được đến vận tốc ánh sáng thì đây cũng là chuyện khả thi, miễn là hạt photon kia đủ nhỏ."

"Tuy em không rõ anh đang muốn nói gì nhưng theo lý thuyết thì vật thể là thứ không hoàn toàn chắn ánh sáng, kể cả dạng vật thể đặc nhất, vậy nên đối với các ma thuật sư đủ tài năng thì thế giới quang học gần như không tồn tại vật cản.

Nhưng sau khi mộng giới giáng lâm thì đã có rất vật cản xuất hiện trong đó nên chúng ta không thể đạt tới vận tốc lý tưởng như năm xưa bằng cách tiếp tục gia tốc trong khi chạy trên đường thẳng cố định nữa mà phải liên tục tránh né các vật cản.



Cũng vì lý do đó mà các ma thuật sư thời này rất hiếm ai có thể đạt tới được ngưỡng quang tốc, tất cả đều phải liên tục tránh né và chạy trên những con đường gồ ghề với nhiều khúc cua, vật cản khác nhau chứ không phải đường bằng thẳng với không vật thể trên đó như trước nữa."

"Vật chất tối? Đó là thứ duy nhất có thể hấp thụ ánh sáng một cách hoàn toàn, đến cả ánh sáng cũng chẳng thể nào vượt qua được vật chất tối, vật không thể khúc xạ trong khi bản thân lại biến thành ánh sáng, lao đầu vào đó thì không khác gì dùng cơ thể đang chạy với vận tốc hàng trăm đến hàng ngàn mét trên giây v·a c·hạm vào một vật thể bất hoại cả."

"Thì ra anh gọi chúng là vật chất tối, nhưng tạm thời chúng ta đừng quan tâm đến chuyện đó, lý do hiếm ai có thể đạt tới ngưỡng tốc độ ánh sáng là như vậy, ngoài ra thì vận tốc ánh sáng thường duy trì ở ngưỡng khoảng 300 triệu mét trên giây."

"Chính xác hơn thì là 299792458m/s, về căn bản thì dịch chuyển tức thời hay Blink vẫn sẽ được sử dụng ngay cả khi chúng ta không thể đạt tới ngưỡng này được có phải không? Tức khả năng quang hóa vẫn chưa hoàn thiện và trọng lượng cơ thể tuy có giảm đi nhưng chưa hoàn toàn trở thành các photon ánh sáng."

"Đúng nhưng vẫn còn một dạng tốc độ cao cấp hơn cả tốc độ ánh sáng."

"Loại cuối cùng? Nếu vậy thì nó đã đánh vỡ các quy luật tại thế giới quang học rồi, theo như em nói thì thế giới quang học có thể hiểu là thế giới nơi ánh sáng chạy qua, nếu bản thân một thứ gì đó còn nhanh hơn cả ánh sáng thì thế giới quang học không đủ khả năng để chứa thứ đó được nữa."

"Đó là lý do mà chỉ có phù thủy mới triển khai thuật thức của siêu quang tốc được, nếu tốc độ của 3 mốc là cận quang tốc, tiệm cận quang tốc cùng quang tốc hình thành nên một đoạn thẳng chạy từ điểm X đến điểm cuối cùng của đồ thị thì siêu quang tốc chính là bên ngoài."

"Phá vỡ giới hạn quang học, đạt tới ngưỡng tốc độ mà đến ánh sáng cũng không thể khúc xạ kịp, thứ mà kẻ khác thấy chính là chúng ta của quá khứ, đúng hơn thì là quá khứ vài giây trước vì theo lý thuyết thì ảnh mà chúng ta nhìn thấy vốn dĩ đã là thứ thuộc về quá khứ rồi."

"Ồ, anh có thể giải thích rõ hơn được không?"

"Hiện tượng khúc xạ ánh sáng gồm 3 giai đoạn cơ bản, thứ nhất ánh sáng chiếu lên vật thể, thứ hai vật thể khúc xạ lại ánh sáng, thứ ba ánh sáng được khúc xạ lọt vào mắt của cá thể đang quan sát.

Thứ mà chúng ta thấy chính là ánh sáng được khúc xạ lại hay nói đúng hơn là ảnh của vài mirco giây trước đó của sự vật, hơn cả khi ảnh được khúc xạ vào mắt ta thì bản thân mắt cũng phải phân tích rồi truyền thông tin lên não.

Khoảng thời gian đó càng kéo dài thêm sự sai lệch của ảnh, càng chứng minh cho việc thứ mà chúng ta thấy luôn luôn là ảnh của quá khứ thay vì chính sự vật trong thời điểm hiện tại, chỉ là với độ sai lệch chỉ vài mirco giây thì căn bản là không đáng kể.

Nhưng với siêu quang tốc lại khác, trên bầu trời có rất nhiều sao nhưng vài trong số đó là các siêu tân tinh, các hành tinh đến giới hạn của nó và p·hát n·ổ tạo ra v·ụ n·ổ năng lượng lan tỏa ánh sáng của bản thân tới khắp nơi trong vũ trụ.

Với tốc độ lan truyền tương đương với ánh sáng thì có khi thứ trên bầu trời kia đã là hình ảnh của hàng triệu đến hàng chục triệu năm về trước còn trên thực tế thì có khi siêu tân tinh kia đã sớm cạn năng lượng và trở thành mớ đá bình thường từ lâu rồi.

Vậy nên mới nói rằng siêu tân tinh chính là cách duy nhất mà một hành tinh chứng minh rằng nó từng tồn tại, nó mất hàng triệu, có khi cả hàng chục triệu năm để lan truyền thông tin này đến các thiên hà xa xôi.

Có điều vậy cũng đã là quá đủ bởi vì so với vũ trụ quá đỗi rộng lớn này thì nó thực sự quá nhỏ bé, sự tồn tại của nó giữa vô vàn các hành tinh ngoài kia thực sự quá tầm thường và siêu tân tinh chính là kết cục mà nó lựa chọn để chứng minh với tất cả rằng bản thân đã từng tồn tại trong cái vũ trụ cô đơn, lạnh lẽo ngoài kia.

Thông tin đó được truyền tới những sinh vật sống như chúng ta, để chúng ta ghi nhận về sự tồn tại của nó rồi cũng lại một lần nữa tan biến hệt như hành tinh kia vì sinh mệnh ngắn ngủi vậy đó, làm điều khác biệt chính là cách duy nhất để có thể được lưu danh trong sử sách và trở thành siêu tân tinh chính là sự lựa chọn của các hành tinh."