Chương 91: Koppou.
"Koppou, một loại võ thuật lâu đời có nguồn gốc từ một hải quốc, ra đời vào khoảng đâu đó 1000 năm trước thời hiện đại, nghe đồn là có cùng nguồn gốc xuất thân với Sumo cổ cùng nhẫn thuật.
Chúng ta có thể coi Koppou là một loại võ thuật nguyên bản vì dù đã trải qua cả ngàn năm lịch sử nhưng căn cơ của nó không bị thay đổi quá nhiều, một phần cũng là vì Koppou càng ngày càng ít được biết tới, thậm chí là truyền nhân cũng giảm đến mức tìm không ra.
Hệt như trường phái nhu thuật cổ hay những môn phái không được thể thao hóa vậy, chúng đều là những loại võ thuật chuyên dụng để đối kháng, nói đúng hơn là g·iết người nên khi nhân quyền đi lên thì những thứ đó càng ngày càng dần bị bỏ lại.
Vũ khí nóng không phải là thứ đã g·iết c·hết những loại võ thuật nguyên bản mà là chính kiến của con người, giờ thời đại đã đổi thay nên bắt buộc võ thuật cũng phải cùng tịnh tiến với nó, nếu không thì sẽ hệt như Koppou vậy, dần bị lãng quên và biến mất hoàn toàn."
Khi hắn đang nói chuyện với Altare ở đầu bên kia thì Mary cũng đang có ở bên cạnh nên cô ấy cũng nghe được ít nhiều thứ trong đó, trên thực tế thì cô ấy gần đây khá là có hứng thú với võ thuật nên hắn cũng tiện thể giảng về Koppou luôn.
Còn về phần Lucy thì hiện tại cô bé đang ở bên cạnh thằng nhóc August kia rồi, đương nhiên là nó đã tỉnh nhưng có vẻ như hắn đã để lại một v·ết t·hương tâm lý rất sâu cho nó nên giờ cứ thấy mặt hắn thì nó sẽ bị sốc phản vệ.
Đây cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi, ngày xưa giai đoạn đầu tên kia cũng y hệt như vậy nhưng ăn hành một hồi thì hắn cũng dần quen nên cũng bình thường trở lại rồi, mà thật ra thì đúng là không thể lấy tên kia ra so sánh được.
Tạm thời thì hiện tại vẫn cần Lucy ở bên cạnh thằng nhóc August kia để nó ổn định lại tinh thần trước, còn chuyện tống cả hai vào học viện thì chắc phải để tới ngày mai mới có thể nói được, hiện tại cứ để nó nghỉ ngơi trước cái đã.
Hắn không hy vọng rằng thằng nhóc August kia có thể kha khá so với lúc trước, nó ngây thơ thật nhưng sự ngây thơ của nó khác hẳn với Mary, cô ấy là kiểu bất cẩn đời rồi còn nó thì không hề biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh cả.
Kể cả việc có thể bản thân August chính là hậu duệ cuối cùng của dòng tộc nó hệt như Lucy vậy, có nhiều kẻ sẽ cố tình che đậy chuyện này với cái cớ là thằng nhóc còn nhỏ, không nên biết những chuyện này thì tốt hơn nhưng hắn thì lại khác.
Hắn tin rằng sự thật là điều cần thiết nhất ở đây, nếu ngay lúc này August vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với sự thật ngay trước mắt và cảm thông được nào cho Lucy thì nó cuối cùng cũng chỉ là một thằng nhóc không hơn không kém.
Ừm, tính về tuổi thì August quả đúng là một thằng nhóc thật nhưng chẳng ai cho nó nhiều thời gian hơn để tận hưởng cái tuổi trẻ ngây thơ, non dại kia nữa rồi vì thế giới này vốn dĩ đã rất tàn khốc ngay từ đầu rồi.
Nếu August chưa sẵn sàng để trưởng thành thì tốt nhất là nên tránh xa Lucy ra, đừng cản đường con bé nữa, con bé đã đưa ra sự lựa chọn của mình nhưng trên thực tế thì nó vẫn chưa sẵn sàng để vứt bỏ hết những tư tưởng mà cha ông để lại.
Đó chính là gánh nặng của trách nhiệm, có thể trong tương lai nào đó Lucy cuối cùng cũng sẽ thực sự được tự do nhưng miễn là vẫn còn thằng nhóc August ở bên cạnh thì nó vẫn sẽ bị đống xiềng xích kia trói buộc lấy.
Vậy nên August có hai sự lựa chọn ở đây, một là chấp nhận sự thật và trưởng thành như một kẻ mà Lucy có thể tin tưởng đến mức đưa lưng về hướng của nó, hai là c·hết tại đây để giải phóng con bé khỏi tất cả mọi xiềng xích.
Dù sao hắn cũng đã thiếu vài bộ xác có mạch ma thuật, tuy hồi chiều nên học viện đã phản hồi cho hắn một câu trả lời chính xác rồi nhưng nhiều hơn một bộ thì tại sao lại không nhận cơ chứ? Có ngu mới không nhận.
Như hắn đã nói đấy, hắn chưa từng thích thằng nhóc August kia, đến Mary cũng không có cảm tình với nó, nhưng ngược lại, cả hai đều yêu quý Lucy cả nên nếu được thì cả hai đều muốn dọn sẵn đường cho con bé.
Giữ cái mạng của August đến hiện tại cũng là vì trong mắt Lucy nó vẫn rất quan trọng, nhưng nếu được thì hắn vẫn thà để con bé hận mình hơn là để con bé phải gánh lấy mấy cái trách nhiệm vớ vẩn gì gì đó.
Kể ra thì hắn cũng thiên vị thấy rõ thật, với Lucy thì hắn hy vọng rằng con bé có thể sống thật với độ tuổi của mình và làm những điều mà mình muốn kể cả vứt bỏ trách nhiệm đi kèm với danh dự của gia đình.
Còn với August thì lại ngược lại hoàn toàn khi hắn ép nó phải nhanh chóng trưởng thành để thực sự có giá trị với Lucy, có thể trở thành tấm khiên bảo vệ lấy con bé trong môi trường học viện mà cả hai phải đối mặt sắp tới.
"Võ thuật nguyên bản tức là nó vẫn giữ được bản sắc vốn có của mình là dùng với mục đích để g·iết chóc chứ không phải bị thể thao hóa?"
"Đúng nhưng chưa đủ, tức là nó cũng đồng thời không học gì từ môn võ khác và gần như không phát triển sau chừng đó thời gian, võ thuật nguyên bản tưởng chừng rất mạnh nhưng trên thực tế thì không học hỏi cũng đồng nghĩa với không tiến bộ."
"Tức là nó rất đơn giản?"
"Phải, bộ chiêu của Koppou gồm hai đòn duy nhất là bước di chuyển cùng chưởng pháp, bước di chuyển thì gồm hai bộ pháp là tiến lùi cùng dạc ngang, còn chưởng pháp thì phụ thuộc rất nhiều vào kỹ thuật.
Nhưng tối quan trọng vẫn là trọng tâm trong thế đứng của Koppou, tất cả mọi kỹ thuật của môn võ này đều lấy trọng tâm đó làm gốc nên có thể nói rằng linh hồn của Koppou chính là trọng tâm của chính nó."
"Vậy tại sao nó lại nguy hiểm? Không phải cách di chuyển của nó rất đơn giản và dễ bắt bài hay sao?"
"Nhìn là em sẽ hiểu."
Hắn ngay sau đó cũng biểu diễn thử cho Mary xem cách di chuyển trong bộ pháp của Koppou bao gồm tiến lùi cùng dạc ngang, thế đứng của hắn thật ra cũng không sai lệch quá nhiều nhưng cô ấy vẫn thấy được đôi chút điểm khác biệt.
Đó chính là hướng của phần thân trên, nó hơi chếch về phía trước nhưng điểm đặc biệt nhất của bộ pháp này chính là khoảng cách giữa hai chân, nó luôn đều nhau, tức ngay cả trong di chuyển thì Koppou vẫn luôn duy trì trọng tâm hoàn hảo của nó.
Hơn cả bước di chuyển rất kỳ quặc, chân không nhấc lên để bước, cũng không lướt trên sàn theo một đường thẳng mà là di chuyển theo nửa vòng cung, dù là để tiến tới hay là để dạc sang hai bên, tức bản chất của cách di chuyển này cần nhiều kỹ thuật hơn bước tới hay lướt nhiều.
"Anh từng học Koppou sao?"
"Tên kia học nhưng cũng tính là anh học, mà thật ra cũng chỉ là học chơi chơi để hiểu sơ bộ về nó nhằm tìm kiếm tri thức về môn võ được ghi trong quyển sách kia mà thôi."
Mary nhìn hắn với một ánh mặt cực kỳ nghi hoặc vì bộ pháp lúc nãy của hắn thực sự quá hoàn hảo, không hề có chút loạng choạng nào, rất nhanh và mượt, hơn cả trọng tâm của hắn vẫn được duy trì một cách rất hoàn hảo.
Đặc biệt nhất là gần như không có âm thanh trong bộ pháp của hắn, tức nếu chỉ tính về mặt bộ pháp thôi thì chắc chắn hắn đã đạt tới ngưỡng bậc thầy của môn võ Koppou này rồi, chỉ là Mary không muốn nói về chuyện này vì cô ấy tin rằng hắn thực sự chỉ học chơi chơi với môn võ này mà thôi.
"Hừm, tại sao phải di chuyển như vậy? Không phải lướt đi sẽ nhanh hơn mà cũng vừa vận dụng ít sức lực hơn khi không phải xoay cả chân để thực hiện một bước di chuyển hay sao?"
"Em hỏi hay lắm, là vì để duy trì trạng thái chiến đấu."
"Duy trì trạng thái chiến đấu?"
"Khi nãy anh có nói Koppou là một môn võ phụ thuộc rất nhiều vào trọng tâm cùng kỹ thuật liên quan đến nó có phải không? Duy trì trọng tâm chính là để cân bằng cơ thể, chống lại những đòn t·ấn c·ông của đối phương.
Còn bộ pháp kỳ quặc này chính là để hóa giải phần nào lực t·ấn c·ông của đối phương, thậm chí là truyền thẳng xuống đất, ngoài ra thì bộ pháp cũng hỗ trợ rất nhiều cho khả năng t·ấn c·ông của Koppou, không có nó thì đòn t·ấn c·ông của Koppou cũng chỉ là một cú đẩy tay thông thường.
Bộ pháp này giúp người sử dụng vận dụng đồng thời cả lực bàn chân, cổ chân, đùi và cả hông, thông qua đó thì cú đẩy tay thông thường của Koppou cũng sẽ trở thành một đòn Fa Jin đủ mạnh để đánh choáng một người.
Đương nhiên đây chỉ là trong trường hợp khi người bình thường sử dụng nó mà thôi, em cũng thấy hình dáng của lão già kia rồi nhỉ? Với tốc độ đi cùng với lực xoắn được bổ trợ từ bộ phận chân có tới cả trăm khớp xương cùng cấu trúc bó cơ quỷ dị kia thì cú đẩy tay nhẹ thôi cũng hoàn toàn có thể đập bất cứ ai thành thịt vụn ngay lập tức."
Hắn nói phải, với cái cấu trúc cơ thể kia thì quả đúng là chuyện đó có thể xảy ra thật, Mary hiểu rõ điều đó vì bản thân cô ấy cũng đã tự tay giải phẫu qua không ít xác c·hết cũng như nghiên cứu cặn kẽ về chúng rồi.
Thậm chí thể xác của sinh vật siêu phàm cũng không, nói sao nhỉ? Phải rồi, ƯU VIỆT đến mức đó được, đây chính là biến dị sao? Chỉ trong vài trăm năm ngắn ngủi con người có thể tiến hóa đến mức độ đó chỉ với yếu tố biến dị?
Thật khó hiểu, đúng hơn là gần như không thể hiểu được, Mary cũng có chút hứng thú với thứ đầu nguồn dẫn tới sự biến dị rồi nhưng cô ấy cũng cảm thấy bản thân nên bớt bớt mấy thứ đó lại rồi, dù sao trong gia đình này cũng chỉ nên có một k·ẻ b·iến t·hái thích mổ xẻ xác c·hết là quá đủ rồi.
"Vậy ra đó là lý do mà vị khách kia của anh lại rất may mắn, nếu đó là một trận sinh tử chiến thì anh ta có khi đ·ã c·hết trước khi kịp nhận thức được mọi chuyện rồi? Nhưng một kẻ sinh ra trên đỉnh của chuỗi thức ăn lại sẵn sàng vì kẻ khác như vậy thì quả thật là rất hiếm có."
"Cũng vì thế nên anh mới trông chờ vào hành trình sắp tới của cậu ta, tuy vẫn còn tới tận 3 ngày trên đảo cũng như có rất nhiều bên đang nhắm tới cậu ta nhưng nếu vượt qua được thì cậu ta mới có thể thoát khỏi vũng nước đọng này được."
"Anh cũng đầu tư vào tên này không ít nhỉ?"
"Chuyện phải làm mà thôi, dù sao thứ bảy tuần trước chúng ta cũng đã kiếm được một khoảng tương đối khá rồi, cũng nên đầu tư một chút để đảm bảo thu hoạch về lâu về dài trong tương lai về sau nữa."
"Nhưng một trong số đó đã thất bại?"
"Rủi ro đầu tư mà thôi, dù sao đây chung quy cũng là một hình thức đánh cược, ít ra kênh đầu tư này còn rất quan tâm đến kẻ sử dụng khi sẵn sàng bồi thường một khoảng nếu như xảy ra rủi ro hoặc thất bại.
Mà em cũng nên lo cho bản thân trước đi, dù sao mấy chuyện ở nhà hát lớn cũng tương đối phiền phức đấy, tuy không lớn đến mức đe dọa đến mạng sống nhưng đời tư bị ảnh hưởng thì cũng rất mệt mỏi."
Hắn đang ám chỉ đến chuyện Mary để lại ảnh hưởng quá lớn khiến có quá nhiều kẻ bắt đầu để mắt đến cô ấy, thân phận thì đương nhiên khó lòng mà có thể bị lộ được nhưng bị quấy rầy thì lại là một chuyện rất phiền phức.
Đương nhiên là Mary cũng có cách xử lý của riêng mình rồi, cụ thể hơn đó là không làm gì cả, đúng vậy, cô ấy sẽ không làm gì cả, thay vào đó thì cô ấy muốn tăng tầm ảnh hưởng của bản thân lên, đến mức độ nó trở thành truyền thuyết.
Rằng một nữ ca sĩ xuất hiện và rời đi bất cứ khi nào cô ấy muốn, rằng những tiết mục mà cô ấy biểu diễn có thể để lại ấn tượng sâu đậm đến mức các khán giả trở nên cuồng nhiệt quá mức để rồi tôn cô ấy lên thành huyền thoại.
Tất cả mọi buổi biểu diễn của cô ấy sẽ được đặt trước và chẳng ai có thể biết được danh tính thật sự của cô ấy, hệt như một truyền thuyết vậy, cô ấy chỉ xuất hiện khi tới lượt của mình cũng như sẽ biến mất ngay sau đó.
Về chuyện này thì hắn không cảm thấy có bất cứ vấn đề nào cả, dù sao đây cũng là đặc quyền của kẻ mạnh, miễn là Mary vẫn có thể tự mình xoay sở tất cả thì hắn đương nhiên chẳng cảm thấy cái gì quá to tát cả.
Chỉ là hắn cũng hy vọng rằng Mary biết chừa lại một đường lui cho riêng mình, dù sao càng nổi tiếng thì sẽ chỉ càng có những kẻ tai to mặt lớn hơn chú ý đến cô ấy, đến lúc đó rồi kiểu gì cũng sẽ vượt quá tầm xử lý của cô ấy.
"Em biết rồi, giờ em qua phòng hai đứa nhỏ đây, còn anh thì nên học cách đối xử với trẻ con đi."
"Cái đó thì còn tùy nữa, nhưng anh sẽ cố, mà theo như thông tin hồi chiều thì có vẻ như sáng mai đại diện của học viện sẽ tới đây đấy nên em cũng nói hai đứa ngủ sớm đi, đừng để tới tận khi bên kia tới rồi mà chúng vẫn còn ngái ngủ."
"Đấy, đây là điều em muốn nói đấy, anh đừng nên ép tụi nhỏ quá mức, dù sao chúng vẫn còn nhỏ."
"Không một đứa trẻ nào nên thức quá 10 giờ tối cả và càng không nên có một giám hộ đi lại giữa một con hẻm u tối của khu ổ chuột trong khi vừa nhảy qua nhảy lại giữa các vũng nước mưa vừa ngâm nga mấy bài hát mang đậm tính chất màu hường."
"Cái này gọi là lạc quan yêu đời, mà không phải anh bị hút hồn bởi điểm đó của em sao?"
"Đúng vậy, còn em thì bị một kẻ vừa mới gặp mặt dụ dỗ, cưng chiều đến mức theo vào nhà rồi đổ cái rạp luôn."
"Nói như thể tất cả là do em vậy? Là do anh cuốn hút quá thôi."
Mary chủ động công kích ngược lại bằng cách hạ bản thân xuống, việc này khiến hắn có chút mất cảnh giác, quả đúng là cuộc sống đôi khi cũng có rất nhiều điều bất ngờ, nhất là khi bản thân tìm được đúng nửa còn lại.
"Ehem, coi như anh thua được chưa? Em đi kể chuyện cho hai đứa nhỏ đi, anh chuẩn bị thêm một số thứ để làm bữa sáng ngày mai trước cái đã."
"Được rồi, à mà rốt cuộc thì anh biết được bao nhiêu loại võ vậy?"
Đây chỉ đơn thuần là một câu hỏi mang đầy tính tò mò của Mary mà thôi, cô ấy thực sự rất tò mò về chuyện tên kia đã thông thạo được bao nhiêu loại võ mà khi chỉ mới ở độ tuổi 27 như thế này thì hắn đã đặt tới ngưỡng tri thức đầy mình đến như vậy.
"Nhiều lắm, anh cũng không rõ nữa, anh chỉ nhớ là bản thân thường dùng một đến hai loại trong mớ đó, hầu hết đều là kỹ năng chiến đấu trong q·uân đ·ội hoặc tự tích hợp lại mà thôi, phong cách chiến đấu của anh chính là tổ hợp lại từ những thứ đã có từ trước đó mà ra cả."