Những Vì Sao Trong Vòng Tay Tôi

Những Vì Sao Trong Vòng Tay Tôi - Chương 18





Đối với ba của Hạ Đình, ở kiếp trước Lâm Tư Tranh chỉ gặp một vài lần. Người đàn ông trung niên xấu tính này rất ấn tượng với nàng.

Không nghi ngờ gì nữa, Hạ Kiệt đã rất thành công trong sự nghiệp của hắn, nhưng hắn lại đặc biệt thất bại trong gia đình của mình.

Thất bại này ám chỉ Hạ Đình.

Lâm Tư Tranh nhớ khi Hạ Đình trưởng thành, lúc cô gặp khó khăn nhất cũng không bao giờ sử dụng một đồng nào của Hạ gia.

Như cô đã nói, cô không liên quan gì đến Hạ gia.

Kể từ khi để cô đi, cô sẽ không bao giờ quay trở lại.

...

Những suy nghĩ lung tung được thu lại, Lâm Tư Tranh nhìn thấy Hạ Đình dừng lại ở đó, vẻ mặt lạnh đi một chút.

Một số bạn học đến và đi giống như nhận ra Hạ Đình và Hạ Kiệt. Lâm Tư Tranh có thể nghe thấy tiếng thì thầm của họ trong gió.

"Hạ gia quả nhiên là giàu có quyền thế, còn có thể lái xe vào trường học."

"Khoe nhà giàu sao? Chẳng lẽ không phải gia đình có mấy đồng bạc sao? Chẳng trách Hạ Đình lại bị lôi kéo như vậy!"

"Suỵt, cậu có thể câm miệng không? Yên lặng đi, bị nghe được sẽ phiền phức."

"Có vẻ như ba cậu ấy đối xử với cậu ấy rất tốt, Hạ Đình quá thiếu tài năng."

"Cậu biết cái gì, ba mẹ cậu ấy đều là..."

Kiếp trước Lâm Tư Tranh hoàn toàn chú tâm tới Cao Thi Ý, lúc này cũng chưa từng để ý tới Hạ Đình.

Khi Lâm Tư Tranh nghe những lời này, trái tim nàng đau nhói. Nàng bàng hoàng tự hỏi, lúc đó Hạ Đình đã phải chịu đựng bao nhiêu ác ý từ người khác rồi mới trở nên u ám như người khác nói?

Lâm Tư Tranh chú ý tới trên xe, thấy Hạ Đình đứng ở một bên.

Trong chốc lát, Hạ Kiệt giống như muốn nói cái gì, Hạ Đình đối với hắn ngoài xe vẻ mặt ủ rũ, rốt cục mở cửa xe ngồi vào.

Buổi chiều vẫn còn lớp học, Lâm Tư Tranh đoán được Hạ Kiệt có chuyện muốn nói với Hạ Đình nên mới đứng bên ngoài chờ.

Thời gian trôi qua, người xem náo nhiệt cũng dần dần biến mất.

"Con học mỹ thuật sao?" Biểu hiện của Hạ Kiệt rất tốt, hắn rũ bỏ vẻ ngoài nghiêm túc kiên định khi làm việc. "Sao con không nói với ba? Ba hỏi hiệu trưởng của con mới biết."

Hạ Đình khẽ cúi đầu, lưng vẫn thẳng, môi mím lại thành một đường, lộ ra vẻ không hài lòng.

Khi nghe thấy lời nói của Hạ Kiệt, cô thậm chí còn không ngẩng đầu lên.

Hạ Kiệt luôn gặp khó khăn khi giao tiếp với Hạ Đình, nhưng dù sao thì hắn cũng biết do hắn đã làm chuyện tồi tệ nên đã dung túng cho hành vi xấu của cô, tự nhủ đó chỉ là tuổi nổi loạn sẽ tốt hơn thôi.

Gần đây, hắn liên lạc với hiệu trưởng của Hạ Đình mới nhận ra gần đây cô thực sự có ý định học tập, trong lòng Hạ Kiệt có hy vọng với Hạ Đình một lần nữa, lần này hắn ghé qua để xem thế nào.

Thấy cô không nói chuyện, Hạ Kiệt vẫn như quen, nói: "Được không? Cuối tuần này con đến nhà ba đi, ba sẽ thu xếp cho con ăn một bữa với một họa sĩ mà ba quen biết từ trước."



Hạ Đình chậm rãi quay đầu lại, khóe môi tràn đầy vẻ châm chọc, giống như vừa nghe thấy một trò đùa nào đó.

Cô chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng vẻ mặt này của cô khiến Hạ Kiệt cảm thấy lạnh sống lưng.

"Nhà của ông?" Hạ Đình chế nhạo "Để tôi xem gia đình ba người của ông đang hưởng thụ như thế nào sao?"

Cô bị tổn thương khắp người, cũng như lời nói. Hạ Kiệt chỉ cảm thấy đau đầu thở dài: "Ba chỉ là muốn giúp con, Hạ Đình, con không phải lúc nào cũng đối với ta thái độ này."

Giọng Hạ Đình càng ngày càng lạnh: "Tôi cầu xin ông giúp tôi sao?" Cô ghét Hạ Kiệt lúc nào cũng như thế này, chỉ cần giúp đỡ cô một chúc liền tỏ ra tâm lý của một người cha yêu thương con cái.

Cô chạm vào cửa xe, vừa định mở cửa rời đi thì Hạ Kiệt nói sau lưng cô: "Tề Tề nói muốn gặp chị gái, con về nhà, được không?"

Hóa ra là vậy.

Ngón tay Hạ Đình cứng lại, cô hiểu ý đồ lần này của Hạ Kiệt. Cô mím khóe miệng cứng đờ không chút cảm xúc "Ông chỉ vì tên khốn đó sao?"

Mở cửa vỗ nhẹ vào cửa xe một lần nữa. Quả nhiên, Hạ Đình nghe thấy giọng nói không còn bình tĩnh của Hạ Kiệt: "Nó là con trai ta, dù sao cũng là em trai của con!"

Hạ Đình đứng ở nơi đó không quay đầu lại: "Đi đi."

Cho đến khi nghe thấy tiếng xe chạy xa, Hạ Đình chậm rãi siết chặt hai tay buông thõng xuống, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng. Có một hàng dấu răng nông trên môi dưới, lúc này khí chất của Hạ Đình rất đáng sợ, giống như cô trở thành một con thú bị mắc bẫy đáng thương.

Không biết đã qua bao lâu, Hạ Đình vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy đôi mắt trong veo ẩm ướt.

Là nàng, Lâm Tư Tranh.

Cô không biết nàng đã đứng sau lưng cô bao lâu.

Tại sao cậu ấy ở đây? Cậu ấy đã ở đây bao lâu rồi?

Cậu ấy hẳn đã thấy mình như thế này.

Cậu ấy chỉ đến để xem trò cười của mình sao?

Và cả.

Rất nhiều lời bàn tán từ các bạn học.

Cậu ấy đã nghe thấy, bây giờ sẽ chán ghét mình, đúng không?

Vẻ mặt Hạ Đình lạnh lùng, quay đầu rời đi, sau lưng có tiếng bước chân. Cô không có đi về phía khu dạy học, mà là định bước qua tường rời khỏi trường học. Cô đi được một đoạn ngắn, sau đó lại là tiếng bước chân.

Hạ Đình bước nhanh, Lâm Tư Tranh một chút cũng không theo kịp, cũng xen lẫn bước nhanh. Nàng biết Hạ Đình đang có tâm trạng không tốt, nàng không dám hấp tấp đến gần cô.

--Cậu ấy thấy thương hại mình sao?

Trong lòng Hạ Đình có suy nghĩ như vậy.

Ánh mắt Hạ Đình nhìn chiếc vòng trên cổ tay trái của cô, trong mắt cô càng thêm lạnh.


Cô không cần ai thương hại.

"Cậu đi theo tôi làm gì?" Hạ Đình không chịu được quay đầu lại, đôi mắt đen lạnh lùng còn có tia tức giận.

Nếu những người bạn học bình thường nhìn thấy Hạ Đình thế này, họ đã phải chuồn đi từ lâu, nhưng Lâm Tư Tranh không hề sợ hãi.

"Tớ có thứ cho cậu." Lâm Tư Tranh đưa sữa và bánh mỳ cho Hạ Đình mà nàng đã bảo vệ cẩn thận. "Cậu vẫn chưa ăn trưa đúng không?"

Hạ Đình nhíu mày: "Cậu không cần quan tâm!"

Trước khi đi, góc áo của cô đã trót lọt nằm trong tay Lâm Tư Tranh. Lâm Tư Tranh thở hổn hển nhìn Hạ Đình dưới ánh mặt trời thiêu đốt "Hạ Đình, không đói sao?"

"Tức giận cũng đừng bỏ đói cơ thể." Lâm Tư Tranh kéo cổ tay Hạ Đình, tay nàng vừa mới cầm sữa nên vẫn còn lạnh.

Không ai quan tâm Hạ Đình đã ăn trưa hay chưa, thành thật mà nói, ngay cả bản thân cô cũng quên mất. Nhưng tên mọt sách này lại nhớ, nàng chạy rất xa chỉ để đưa sữa và bánh mì cho cô?

Chết tiệt.

Trong lòng Hạ Đình mắng thầm.

Lâm Tư Tranh giống như không nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của cô "Hạ Đình, cậu sẽ không trở lại lớp sao?"

Sau đó Hạ Đình mới định thần lại, lùi lại hai bước, cách xa Lâm Tư Tranh, giật tay cô lại.

Lâm Tư Tranh sửng sốt trước hành động của cô, nhìn thấy Hạ Đình giống như đang cố gắng vạch ra đường ngăn cách với nàng, nàng đau lòng, hơi cúi đầu xuống, nàng không biết nàng đã làm sai chuyện gì.

Lúc này Hạ Đình thực sự rất cáu kỉnh, nhưng cô không muốn Lâm Tư Tranh nhìn thấy, cho nên cô tàn nhẫn muốn thoát khỏi nàng. Quay người lại, tiếng chuông vào lớp vang lên.

Đi thôi, tên mọt sách này không theo kịp đâu.

Tiếng bước chân lại theo sau.

Lần này Hạ Đình trực tiếp công kích nàng, giọng nói có chút cứng rắn: "Đi!"

Vẻ mặt của Lâm Tư Tranh giống như sắp khóc, nhưng nàng đau lòng nhớ ra Hạ Đình vẫn chưa ăn, khuôn mặt nàng hơi đỏ lên. Nàng biết bây giờ Hạ Đình không thích lại gần nàng, cho nên cẩn thận ngăn cách một ít.

Hạ Đình sửng sốt trước bộ dạng đó, trong lòng thầm mắng một tiếng mẹ.

Tên mọt sách chết tiệt này bị cái quái gì vậy? Hạ Đình sẽ phải tự dập đầu rồi tự đánh mình nếu cứ tiếp tục như thế này.

Nhưng lời nói vừa nói ra như không nghe theo mệnh lệnh của cô, cứng ngắc vô cùng.

"Sao, học sinh giỏi cũng muốn trốn tiết với tôi?"

Xong rồi. Hạ Đình nghĩ, lần này Lâm Tư Tranh nhất định sẽ khóc.

Đã năm phút kể từ khi vào lớp.

Lâm Tư Tranh nói với Trương Chu nếu nàng không trở lại sau giờ học, thì cô sẽ nói với giáo viên nàng vào nhà vệ sinh, giúp nàng trì hoãn mười phút.


Trương Chu cảm thấy mất hứng, cuối cùng quay trở lại chỗ ngồi.

Lâm Tư Tranh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cầm lấy bánh mì và sữa trong tay, quay người rời đi trong ánh mắt của Hạ Đình.

Vào lúc này, đột nhiên có một âm thanh kỳ lạ.

"Guru-"

Hạ Đình: "???"

Lâm Tư Tranh: "!!!"

Hạ Đình: "Không phải tôi, cậu nghe nhầm rồi."

Giống như đã phát hiện ra cái gì, Lâm Tư Tranh nhảy đến bên cạnh Hạ Đình, liếc nhìn bụng cô cười, không cần biết mặt cô thế nào, nàng nhét bánh mì vào tay Hạ Đình. "Bụng cậu đang kêu kìa, ăn đi."

Mặt Hạ Đình đỏ bừng, ai biết lúc này sẽ kêu lên!

Chết tiệt, thật là xấu hổ.

Bánh mì nằm trong tay cô, hơi nóng từ tay của Lâm Tư Tranh vẫn còn.

Lâm Tư Tranh xé giấy bọc ống hút, lấy ống hút đặt lên môi Hạ Đình cười "Uống đi."

Hạ Đình cứng ngắc nhét bánh mì vào miệng nhai, uống cạn sữa trong tay Lâm Tư Tranh. Nắng như thiêu đốt mà sữa vẫn còn đá.

Lâm Tư Tranh cười nói: "Từ từ ăn."

Hạ Đình ăn nhanh hơn.

Bánh mì khô, Hạ Đình chưa bao giờ ăn một cái bánh mì khủng khiếp như vậy bao giờ, làm má cô đau, đây là thứ khốn kiếp gì thế này. Đau chết đi được.

Lâm Tư Tranh: "Ăn ngon không?"

Hạ Đình: "Rất ngon."

Lâm Tư Tranh thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Đình như nhận ra điều gì, uống cạn sữa một hơi, sau đó giật lấy chiếc hộp rỗng trong tay Lâm Tư Tranh, sốt ruột nói: "Bây giờ về lớp sao?"

Cô nói xong cảm thấy giọng điệu của mình không được tốt lắm nên dừng lại, cúi đầu nói: "Đừng bỏ tiết như tôi, về lớp đi."

Giọng nói trầm thấp lướt qua tai của Lâm Tư Tranh, nàng run lên, đỏ mặt gật đầu, nhanh chóng chạy đi như chạy trốn.

Còn Hạ Đình đứng ở chỗ cũ không ngừng nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, tia thù địch trong mắt cô đã vơi đi một nửa, mãi đến khi Lâm Tư Tranh bước vào tòa nhà dạy học, cô mới lạnh lùng bước qua bức tường rời đi.

Tác giả có chuyện muốn nói: Lâm Tư Tranh: Hạ Đình thật đáng yêu! ! !

Đêm đó, Hạ Đình bị tiêu chảy.