Những Vì Sao Trong Vòng Tay Tôi

Những Vì Sao Trong Vòng Tay Tôi - Chương 72





Lòng bàn tay còn lại của Hạ Đình đã đổ mồ hôi.

Khi Lâm Tư Tranh hỏi cô có thích nàng hay không, cô vô thức nắm lấy tay Lâm Tư Tranh, chỉ thấy cô gái nhỏ cũng đang khẩn trương, lòng bàn tay cũng ẩm ướt.

Nhưng đồng thời, nhìn nàng chân thành không gì sánh được.

Tay còn lại của nàng vẫn vòng qua cổ Hạ Đình, muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn.

"Tư Tranh..."

Giờ phút này, toàn bộ tâm lý phòng ngự của Hạ Đình từ lâu đã mất đi khả năng chống đỡ trước ánh mắt như vậy, cô chỉ có thể lẩm bẩm cái tên đã khắc vào xương máu của mình.

Bây giờ là mười hai giờ.

Cảm xúc của Hạ Đình có chút không khống chế được, tay cầm cái hộp cũng không khỏi run lên. Chiếc hộp nhỏ tinh xảo được đưa tới trước mắt Lâm Tư Tranh dưới ánh đèn, Hạ Đình thì thào: "Sinh nhật lần thứ 18 vui vẻ, Tư Tranh."

Chiếc hộp mở ra, đó là một chiếc vòng cổ tuyệt đẹp. Mặt dây chuyền có hình trái tim với một viên ruby tinh khiết nhỏ trên đó.

Nhưng Lâm Tư Tranh vẫn đang chờ câu trả lời của Hạ Đình, nàng được tái sinh và đã đợi giây phút này suốt thời gian qua.

Hạ Đình nhìn chăm chú vào Lâm Tư Tranh, tựa hồ không thấy đủ. Tháo khóa vòng cổ ra đeo vào cổ nàng.

Thoạt nhìn thật khả ái.

Khi Hạ Đình nhìn thấy sợi dây chuyền này, cô biết nó thuộc về Lâm Tư Tranh.

Xương quai xanh của nàng thật đẹp, đeo vòng cổ chắc hẳn cũng rất đẹp.

"Tớ rất thích." Hai tay Lâm Tư Tranh cầm mặt dây chuyền, lật ra mặt sau, chỉ thấy mặt sau có khắc tên viết tắt.

"Vậy bây giờ--" Giọng nói của Hạ Đình mang theo vẻ lo lắng hiếm thấy, "Cậu có nguyện ý làm bạn gái tôi không?"

Trước khi Lâm Tư Tranh trả lời, Hạ Đình nói một lần nữa, "Tôi biết, cậu có thể nghĩ chúng ta vẫn còn nhỏ, lời hứa có thể không có trọng lượng như vậy. Nhưng tôi vẫn phải nói lời hứa của mình."

"Tôi biết đây là con đường khó đi, nên tôi sẽ đối xử tốt với cậu, dùng tất cả những gì tôi có, dùng cả tính mạng để yêu cậu và bảo vệ cuộc sống của cậu. Gia đình cậu là gia đình của tôi, tôi đặt tình cảm của mình lên trên mức tuyệt đối, cậu... là báu vật quý giá của tôi "

Đôi mắt ướt át, Lâm Tư Tranh nghiêm nghị gật đầu nói: "Có, tớ đồng ý."

Nàng cảm thấy như vậy là chưa đủ, lặp đi lặp lại nhiều lần: "Tớ nguyện ý, rất nguyện ý."

Chỉ cần đó là cậu, tớ đều nguyện ý.

Cậu không cần phải hứa với tớ bất kỳ điều gì, bởi vì tớ muốn đi cùng cậu, vì tớ yêu cậu vạn lần.

Nếu cậu hỏi tớ tại sao?

Bởi vì cậu của tớ.

Bởi vì đối với tớ cậu là bảo vật vô giá.

Lâm Tư Tranh lao vào vòng tay của Hạ Đình, cô ôm nàng thật chặt, bất lực được an ủi khi trong lòng cô đang có niềm vui lớn: "Ngốc, sinh nhật là việc hạnh phúc, đừng khóc!"

Ngữ khí Lâm Tư Tranh đầy nức nở: "Tớ vui nên khóc, thế này khác."

"Được, cái này khác." Hạ Đình vỗ vỗ lưng Lâm Tư Tranh, "Nhưng đừng khóc nữa, tôi sẽ đau lòng".



Trên lông mi của Lâm Tư Tranh vẫn còn vươn nước mắt. Hạ Đình ôm mặt nàng đối diện trước mặt mình một chút, hôn lên những giọt nước mắt, "Bây giờ đi ngủ, được không? Ngày mai phải dậy sớm, dì nhìn thấy mắt của cậu sưng lên lại nghĩ tôi bắt nạt cậu."

Lâm Tư Tranh thì thào nói: "Cái này, đây là bắt nạt kiểu gì..."

Hạ Đình khó hiểu: "Hả?"

"Ngủ đi!" Lâm Tư Tranh không biết đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt đỏ bừng, nhanh chóng nằm xuống giường.

Hạ Đình bật cười, đắp chăn bông lên, lại hôn lên trán Lâm Tư Tranh.

"Chúc cậu ngủ ngon."

Buổi sáng, Lâm Tư Tranh và Hạ Đình bị tiếng gõ cửa của Tô Dư đánh thức, cả hai người đêm qua đều ngủ rất sâu, thậm chí còn không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức.

Vừa ngủ dậy đầu bù tóc rối, nhìn nhau cười khúc khích.

Sau trận cười, cả hai cùng che miệng đi vào phòng tắm đánh răng.

Lúc hai người mở cửa đi ra ngoài ăn sáng, đã hai mươi phút sau.

Tô Dư nhìn Lâm Tư Tranh, cười nói, "Trông Tiểu Tranh rất tràn đầy năng lượng cho ngày sinh nhật hôm nay nhỉ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia thật hồng hào a."

Lâm Tư Tranh và Hạ Đình nhìn nhau, ngầm cúi đầu xuống bắt đầu ăn sáng.

Không lâu sau bữa sáng là mười giờ rưỡi, những người khác đã đến.

Tất cả đều hẹn gặp nhau ở trạm xe buýt rồi cùng nhau đến. Nhân tiện, cũng trao đổi một số quà sinh nhật cho Lâm Tư Tranh.

Đoàn người hùng hổ đi vào, dĩ nhiên lời chào mang tính biểu tượng của Lâm Yến: "Tiểu hoa khôi, tiểu hoa khôi! Chúc mừng sinh nhật !!"

Hạ Đình vẫn đang giúp Tô Dư trong bếp, vừa nghe liền biết là Lâm Yến. Khi cô đang rửa tay chuẩn bị đi ra ngoài, Lâm Tư Tranh đã mở cửa cho mọi người.

Dép bông đã được chuẩn bị từ lâu, một nhóm người mang theo quà đến, đều chúc Lâm Tư Tranh sinh nhật vui vẻ, rất lễ phép chào hỏi Tô Dư và Lâm Hải Chính.

Tô Dư và Lâm Hải Chính rất vui vẻ, căn nhà bỗng náo nhiệt hẳn lên.

Hạ Đình mặc tạp dề chạy ra ngoài, một đám đàn em chưa bao giờ thấy Hạ Đình ở nhà như thế này, có chút bối rối.

Lâm Tư Tranh mỉm cười chào đón mọi người. Trà và đồ ăn nhẹ đã được bày sẵn trên bàn. "Lại đây ngồi đi!"

Lâm Yến nhìn thấy bức tường ảnh sau TV, gần như thốt ra một dòng.

Hai trưởng bối vẫn ở bên.

Tấm ảnh ở giữa không phải là ảnh đại tỷ và Tiểu hoa khôi hôn nhau sao? Cứ lộ liễu như vậy?

Lợi hại.

Đương nhiên, đại tỷ vẫn là đại tỷ, không việc gì đại tỷ của chúng ta không thể làm được.

Hứa Diệc Hàm thở dài: "Lâm Tư Tranh, nhà cậu trang trí thực đẹp a!"

Hạ Đình lại vào bếp làm bánh cùng Tô Dư, đây là bánh sinh nhật của Lâm Tư Tranh, cô nhất định phải tham gia làm.


Lâm Hải Chính biết bọn nhỏ này hiện tại thuộc về thế gia, vì vậy đi vào thư phòng đọc sách, nhường gian phòng khách.

Lâm Tư Tranh cùng mọi người trò chuyện.

Trương Chu thì thào:"Thấy cuộc sống chung với Hạ Đình như thế nào."

Lâm Tư Tranh cười có chút ngượng ngùng.

Vũ Thanh và Phác Xán Liệt đang ăn hạt dưa, La Giai Giai đang nhiệt tình chơi trò chơi. Lâm Yến như biết chuyện phi thường, rất hí hửng: "Cái gì? Hai người sống chung?"

Radar của Lâm Yến đã được kích hoạt ở tốc độ tối đa.

Ngay khi những lời này nói ra, tất cả những người đang làm việc khác đều dừng lại, mi mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Tư Tranh.

Lâm Tư Tranh gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Tất cả mọi người: "!!!"

Lâm Yến: "Đại tỷ còn nhanh hơn tớ nghĩ, lại không muốn đợi a".

"Tớ cũng nghĩ vậy." La Giai Giai nói.

Vũ Thanh & Phác Xán Liệt: "Chúng ta lại ăn cơm chó mỗi ngày."

Hứa Diệc Hàm chỉ vào trên tường sau TV: "Chú dì đều biết sao?"

Lâm Tư Tranh lại gật đầu.

Tất cả mọi người: "!!!"

Một gia đình như vậy thật đáng ghen tị, cái loại gia đình, cái loại tình yêu gì đây?

Sau khi ăn một bữa cơm thịnh soạn vào buổi trưa, mọi người đang chờ đợi buổi sinh nhật buổi tối.

Khi trời đã tối hẳn, Hạ Đình mang chiếc bánh đã hoàn thành ra. Ngoại trừ chữ viết hơi quanh co, nhưng nhìn chung là hoàn hảo.

Mọi người đã đưa quà mà mình đã chọn sẵn.

Trương Chu tặng Lâm Tư Tranh một chiếc váy nhỏ màu đỏ tía, Lâm Yến tặng Lâm Tư Tranh một cái phích. Món quà Hứa Diệc Hàm mua là một quả cầu pha lê, món quà rất đặc trưng. Vũ Thanh viết thiệp chúc mừng, Phác Xán Liệt tặng sơn móng tay và La Giai Giai tặng một con búp bê.

Đó là tất cả tấm lòng của họ, trước đây Lâm Tư Tranh đã nói với mọi người đừng chọn những món quà đắt tiền, nàng rất thích những món quà đơn giản như thế này.

Đèn vụt tắt, chỉ còn lại ánh sáng của ngọn nến. Khi mọi người đang hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho Lâm Tư Tranh, chiếc vòng đá quý quanh cổ nàng sáng lấp lánh.

Hạ Đình đứng bên cạnh nàng, không còn vẻ ngoài lạnh lùng như xưa.

Nhìn thấy Hạ Đình cùng Lâm Tư Tranh, trong đầu mọi người lúc này chỉ hiện lên hai chữ.

Xinh đẹp.

Lâm Tư Tranh chỉ có một điều ước, nàng hy vọng cuộc sống này có thể là một cuộc sống tốt đẹp, lâu dài, bình thường và hạnh phúc cùng Hạ Đình và gia đình nàng.

Không có gì khác.


Buổi tối, khi những bạn học đã rời đi, Lâm Tư Tranh và Hạ Đình cùng nhau dọn dẹp bóng bay và đồ trang trí. Hai người để Tô Dư và Lâm Hải Chính đi nghỉ ngơi trước, đây vốn là điều mà những người trẻ tuổi nên làm.

Hạ Đình đi nhặt đồ trang trí từng chút một, Lâm Tư Tranh cũng đi theo ở bên cạnh.

Hôm nay, mọi người không chỉ khen dây chuyền của Lâm Tư Tranh rất đẹp, mà còn nói bánh của Hạ Đình rất ngon, cho nên Hạ Đình cảm thấy rất hài lòng.

"Hôm nay vui không?" Hạ Đình tháo đồ trang trí đưa cho Lâm Tư Tranh, "Cẩn thận một chút".

"Rất vui a." Vẻ mặt Lâm Tư Tranh không chút nào ngưng trọng, "Tớ cảm thấy khi ở bên cạnh cậu tớ rất vui."

"Tôi cũng vậy." Hạ Đình liếc nhìn thời gian, đã mười một giờ rưỡi, là lúc Lâm Tư Tranh đi ngủ.

Sau khi nhanh chóng thu dọn đồ, cô nhảy xuống, trực tiếp bế Lâm Tư Tranh, "Chuẩn bị ngủ thôi".

Lâm Tư Tranh không chuẩn bị tâm lý nên sợ hãi ôm chặt cổ Hạ Đình. May mà bây giờ Tô Dư và Lâm Hải Chính đều đã ngủ, nếu không nàng sẽ xấu hổ chết mất.

Sau khi Hạ Đình trở về từ xưởng huấn luyện, cô đã cao hơn, bây giờ cô dễ dàng bế Lâm Tư Tranh. Đẩy mạnh cửa đi vào phòng tắm, mặt Lâm Tư Tranh vẫn đỏ câu cổ cô không buông.

Hạ Đình cố ý trêu chọc nàng, nói: "Sao, muốn tôi tắm cùng cậu?"

Lâm Tư Tranh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Không phải là không được."

Hạ Đình gần như buông lỏng tay.

Gì?

Không phải là không được?

Vậy là đồng ý?

Sau khi phản ứng lại, Hạ Đình siết chặt tay: "Nói lại lần nữa?"

Lâm Tư Tranh xấu hổ đến mức ngoan ngoãn nói: "Không phải là không được."

Hạ Đình không nghĩ gì nữa, cảm thấy mình sắp trôi đi.

Cô vội ho vài tiếng, đặt Lâm Tư Tranh xuống nói: "Tôi giúp cậu lấy đồ ngủ. Đừng nháo".

Cuối cùng, Lâm Tư Tranh cũng có dũng khí túm lấy góc áo của Hạ Đình nói nhỏ: "Sao không cùng nhau tắm?"

Hạ Đình đang phát điên.

Ai dạy tên mọt sách cái này!

"Không phải bây giờ, ngày mai chúng ta phải đi dự tiệc cảm tạ lão sư." Hạ Đình giả bộ nghiêm túc nói với Lâm Tư Tranh, "Bởi vì... Tôi sợ chúng ta đến muộn."

Lâm Tư Tranh đỏ mặt.

... Như hiểu ra điều gì, nàng chạy nhanh vào phòng tắm.

Tác giả có chuyện muốn nói: Hạ Đình: Ta thật sự tốt, cười-ing