Nhược Thụ

Nhược Thụ - Chương 23




Có lẽ dược mà đại phu khai thực sự công hiệu, Tô Tư Ninh lần này chỉ ngủ một ngày là có thể xuống giường. Cuộc sống không có Thương Mặc cũng không khác biệt, vẫn là phơi nắng đọc sách ngoài sân. Thương Mặc đi rồi, y cũng có thể tới thư phòng, giúp hắn chỉnh lý văn kiện, luyện chữ, đám Công Tôn Tề thỉnh thoảng sẽ tìm y bàn chuyện. Vì vậy, đôi khi đến thư phòng không phải dự vào công vụ của Ngân Tùng Bảo, mà chỉ là tự mình luyện chữ, đọc sách.

Nhưng trong mắt mọi người, Thương Mặc đã cho y rất nhiều quyền lực. Lẽ đương nhiên là hạ nhân trong bảo tôn trọng y, có điều họ cũng suy đoán, sợ rằng sóng yên biển lặng không được lâu.

Quả nhiên, ước chừng mười ngày sau khi Thương Mặc đi, tổng quản đang ở trước phòng mình chăm sóc hoa thảo trong vườn, một người đầy tớ chạy đến, ngữ khí vội vã bẩm bảo:”Tổng quản, Tiêu Tình cô nương mang theo mười mấy người trong viện tiến vào chủ ốc của bảo chủ.”

Tổng quản nheo mắt, thầm than một tiếng:”Mau gọi Lâm thị vệ dẫn theocác thị vệ bảo chủ tin cậy đến.”

Dứt lời bản thân liềnbuông kéo tỉa hoa, chỉnh lại tay áo, thả vạt áo xuống, cũng cất bước đi chủ ốc.

Bên này chủ ốc, Tô Tư Ninh ở dưới tàng cây đọc sách, chợt nghe thấy tiếng ồn ngoài cửa. Nhỏm dậy trông ra, thấy Quyên Tử và Anh Tử đứng chắn ở chỗ cửa, che lối vào, nói gì đó với người bên ngoài. Mạch Hồng thấy có chuyện phát sinh, liền đi qua bên đó xem thử. Mạch Thanh đi tới bên cạnh y, thấy thần tình nghi vấn của y chỉ cười cười trấn an.

Đột nhiên Quyên Tử loạng choạng, Mạch Hồng ở phía sau nhanh tay đỡ nàng, nhân đó người bên ngoài ồ ạt tiến vào.

Dẫn đầu là một nữ tử vóc dáng tiểu kiều, gương mặt tinh trí mỹ lệ dẫn theo ý cười, vừa đi vừa nói:”Các tỷ tỷ không cần lo lắng, ta chỉ nhìn xem con chim sáo có bay vào trong này hay không.”

Nhưng nhãn thần hướng về phía thân ảnh bạch y ở dưới tàng cây. Sau đó khóe miệng nhếch lên cười mỉa, đi tới.

Tô Tư Ninh nhìn bọn họ, trên mặt thoáng ngạc nhiên nhưng rồi lấy lại vẻ bình thản, đứng dậy, cười gượng.

Tô Tư Ninh không biết họ, đa số là nử tử, cũng có hai ba nam tử thanh tú, mạo đẹp. Bốn thị nữ trong viện nhanh chóng chạy lại chỗ y, đứng vây xung quanh, nhãn thần nghiêm trọng.

Bầu không khí có chút quỷ dị, có chút đông đặc. Tô Tư Ninh cười nhẹ, phá vỡ trầm mặc:”Ta là Tô Tư Ninh, chúng ta có thể giúp gì chăng?”

Nữ tử vận y phục tử hồng sắc (tím hồng) cũng cười nói:”Ta là Tiêu Tình. Con chim sáo ta nuôi bay vào đây, ta tới tìm nó.”

Tô Tư Ninh đáp: “Ta ở chỗ này suốt, không thấy có con chim nào bay qua.”

“Phải không? Chẳng lẽ ta hoa mắt?” Tiêu Tình nhìn y, nói.

Tô Tư Ninh quay đầu sang phân phó thị nữ bên người:”Đi xem a, nói không chừng lúc chúng ta không để ý nó bay vào đây.”

Nhưng các tỳ nữ không hề di chuyển, nhìn chằm chằm đám người trước mặt, không có trận thế nhưng có khí thế.

Tiêu Tình cười khanh khách nhìn bọn họ, trong mắt gợn lãnh ý.

Các tỳ nữ phòng bị. Tiêu tình là người của Đường Môn Tứ Xuyên, tính cách ngay thẳng mạnh mẽ, biết võ công và dụng độc, hơn một năm trước đến Ngân Tùng Bảo, rất ít người dám chọc vào nàng.

Giữa lúc đôi bên ở thế giằng co thì tổng quản dẫn thị vệ chạy vào. Sau đó nhanh chóng tự động bảo vệ quanh Tô Tư Ninh.

Tiêu Tình nhìn cảnh đó, khóe miệng nhếch lên, nghiêng người nói với một nữ tử bên cạnh:”Trộm coi thái độ, xem ra con ma bệnh kia thật đúng là chủ tử của Ngân Tùng Bảo.”

Lời vừa nói ra, những kẻ bên cạnh nàng ai nghe cũng che miệng cười khẽ, không buồn che giấu ý khinh miệt. Tô Tư Ninh khuôn mặt bất biến, những người bên cạnh y, sắc mặt càng âm trầm.

“Tổng quản, ngươi nói đi, tất cả những người đang đứng đây đều là khách nhân của Ngân Tùng Bảo, vì sao chỉ quan ái duy nhất mình Tô công tử như vậy, thật bất công a.” Nữ tử vận lục y bên cạnh Tiêu Tình mở miệng.

Tổng quản hành lễ với nàng:”Làm hạ nhân đâu thể thiên vị bất cứ khách nhân nào. Có điều nơi đây là nơi ở của chủ nhân, chủ khách khác biệt, lã tất nhiên phải lấy chủ tử làm trọng, miễn cho chủ nhân sau này trở về sẽ chất vấn tiểu nhân.”

Tổng quản nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh, giữ rất đúng mực. Những người đang đứng trước mặt đều có chút địa vị trong chốn võ lâm hoặc thương nghiệp. Nếu thái độ quá kịch liệt sẽ đắc tội, cũng khiến Ngân Tùng Bảo gặp phiền phức.

Nguyên nhân tạo thành cục diện như hiện nay không có ở đây. Ngần Tùng bảo chủ từ trước đến giờ phóng khoáng, tùy hứng, người ta nói hắn đa tình mà cũng nói hắn vô tình. Làm hạ nhân không thể bình luận chủ tử, nếu muốn nói thì chỉ là cảm khái mị lực chủ tử quá lớn.

“Nói thế nghĩa là ai vào ở trong chủ ốc, là chủ tử của các ngươi?” Tiêu Tình hỏi.

” Sợ là Tô công tử thân thể yếu đuối, không hưởng dụng nổi phúc trạch này a.” Ai đó nói tiếp.

“Công tử đúng thật thể nhược nhiều bệnh, làm phiền các vị quan tâm rồi.” Mạch Hồng đáp.

“Khó có thể tưởng tượng một tên ma ốm lại chịu được ơn trạch của bảo chủ.” Có người cười châm biếm, “Chẳng phải mỗi lần đều nằm trên giường nửa tháng không dậy nổi sao?”

Đám người kia cười rộ. Tiêu Tình cười nói:”Tô công tử có thể khiến bảo chủ tận hứng a?”

Những lời vũ nhục như vậy, không riêng gì tỳ nữ bên cạnh Tô Tư Ninh, ngay cả tổng quản sắc mặt càng thêm sa sầm.

“Tô công tử quả thật vô cùng nhu nhược, lâu như vậy cũng chẳng nói nổi một câu, đều dựa vào mấy người hầu che chở.” Có kẻ đâm chọc.

Tô Tư Ninh vẫn bình thản, nghe vậy khẽ quay sang nhìn về phía người nọ:”Ngươi muốn ta nói gì?”

“Nói ngươi….” Người nọ khiêu khích cười nói, “…dùng cách nào câu dẫn, làm vui lòng bảo chủ, nhượng chúng ta học hỏi.”

“Các ngươi chớ quá phận làm càn!” Quyên Tử mở miệng.

“Làm càn cái gì?” Tiêu Tình hỏi lại.

Quyên Tử còn muốn tranh luận, Tô Tư Ninh đã khẽ ngắt lời nàng:”Các ngươi tới là có mục đích gì?”

Chỉ một câu nói ấy, Tiêu Tình thu lại dáng cười, nhìn thẳng vào y:”Là tới khuyên bảo ngươi, người phúc bạc chớ có lòng tham, ai cũng có tâm, ngươi không thể độc chiếm cho riêng mình.”

“Bảo chủ hiện tại tuy đối với ngươi độc sủng nhưng sẽ có một ngày cảm thấy chán ngán, chúng ta chính là sợ tới lúc đó ngươi sẽ không chịu nổi.” Nữ tử y phục màu xanh nói tiếp, “Nếu ngươi chịu suy nghĩ chu toàn, chủ động ly khai, đối với ngươi chính là điều tốt nhất”

Tô Tư Ninh không có trả lời, bình tĩnh nhìn bọn họ, khóe miệng dẫn ra nụ cười nhạt. Sau đó y đưa hai tay ra sau gáy, nhẹ nhàng cởi nút buộc.

Tất cả mọi người đều nhìn Tô Tư Ninh chậm rãi tháo gì đó trên cổ, rút ra khỏi vạt áo. Tuy mới lộ ra một góc nhưng người thông minh lập tức đoán ra đó là cái gì, chỉ là họ cũng không dám tin, cho đến khi ngọc bội hắc sắc bày ra dưới ánh mặt trời, mặt đá mài nhẵn bóng nhu hòa.

Tô Tư Ninh cầm hắc ngọc trên tay, giơ lên một nửa, khẽ nói:”Ta ở đây, ngọc cũng ở đây. Các ngươi nếu ai muốn thì đến lấy.”

Không ai dám tiến lên.

Bọn họ tuy cuồng ngôn, nhưng biết phân biệt nặng nhẹ, bằng không chẳng thể lưu lại trong viện tới ngày hôm nay. Hắc ngọc kia Thương Mặc luôn mang trong người không rời, hiện giờ nó lại ở trên người thiếu niên. Thương Mặc có bao nhiêu quan tâm, mọi người tất nhiên đã hiểu rõ.

Tô Tư Ninh cười nửa miệng, nói tiếp:”Nếu không ai dám lấy, ta tiếp tục giữ lại, cũng tiếp tục ở nơi này.”

Kể cả những người ở bên cạnh y cũng nghiêng sang phía y chăm chú nhìn. Mặc dù Tô Tư Ninh không hề nộ khí, nhưng vẫn uy hiếp được mọi người.

Tiêu Tình cứng đờ, phát không ra thanh âm, trong ánh mắt tràn ngập sát ý băng lãnh, nhưng không dám vọng động. Ở đây không ai dám đối nghịch với Ngân Tùng Bảo của Thương Mặc. Cuối cùng cắn răng nói:”Ngươi….”

Lại bị Tô Tư Ninh ho nhẹ một tiếng phá ngang.

Tô Tư Ninh cúi đầu che miệng lại, ho liên tục, vai không ngừng run. Mạch Thanh và Anh Tử vội chạy đến vỗ lưng giúp y, vừa ngừng được thì Mạch Thanh kinh hô một tiếng.

Huyết sắc theo kẽ tay chảy ra. Bàn tay Tô Tư Ninh che miệng đầy máu.

Mọi người kinh hãi. Mấy tỳ nữ vội đỡ y ngồi xuống, tổng quản cũng nhanh chóng sai người đi tìm đại phu. Tiêu Tình ở bên kia nhất thời rối loạn. Mạch Hồng nghiêm mặt nói:”Công tử bị bệnh cần nghỉ ngơi, các vị nếu không có chuyện gì, chúng ta tiễn khách.”

Tiêu Tình tâm tư cũng thầm bình ổn một chút, trầm lắng nói:”Nếu là như vậy, chúng ta xin cáo từ trước. Tô công tử, ngươi hảo dưỡng bệnh.”

Mọi người thấy Tô Tư Ninh ho ra máu đều kinh sợ, không nói thêm gì, vội vã hành lễ rời đi. Mạch Hồng đợi họ đi hết, nặng nề đóng đại môn.

Bên này, tỳ nữ tay chân luống cuống, một bên lau miệng cho y, một bên hỏi Tô Tư Ninh có muốn vào phòng nằm nghỉ. Tổng quản phi thường căng thẳng, liên tục hỏi đại phu tới chưa. Tô Tư Ninh tay ôm ngực, nắm trong lòng bàn tay khối ngọc. Giương mắt nhìn bọn họ một chút, trên mặt vẫn giữ thần sắc thản nhiên, miệng mấp máy:”Chỉ là ho ra máu, các ngươi thấy ta sắp chết sao?”

Mọi người ngây ra một lúc, nhưng chỉ trong nháy mắt khôi phục lại tinh thần. Sau đó đại phu tới, tiến vào ốc chẩn bệnh cho y, nói là do bệnh tích tụ mà thành, cũng không đáng ngại, nhưng tốt nhất phải nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày.

Những người kia mới thở phào nhẹ nhõm, hơi yên tâm một chút.