Nhược Thủy Cửu Khanh

Nhược Thủy Cửu Khanh - Chương 30: Rất không bình thường…




Edit: quynhle2207—diễn đàn

Gần đây bạn nhỏ Lạc Thủy rất không bình thường.

Nói ví dụ như, thường nhìn vào máy vi tính mà cười tươi như hoa xuân đang nở, ý xuân trên mặt tràn trề, tâm tình thoải mái như đang tắm gió xuân.

Nói ví dụ như, đối mặt với Lý Đại Chủy hay Trương Đại Ngưu thì cũng là vẻ mặt tươi cười, hòa nhã chào đón.

Nói ví dụ như, gương mặt nhỏ nhắn bình thường thì trắng hồng, mũm mỉm lại thường xuyên đỏ ửng, ánh mắt thì lúng liếng đưa tình, nụ cười thì có thể nói là lẳng lơ đến tận xương tủy.

Tiết Diễm Yến dễ dàng nhận thấy được bộ dáng này, đây rõ ràng chính là tình yêu tràn ngập chứ còn gì nữa.

Đáng nói hơn là giống như bây giờ.

Lạc Thủy lao từ toilet ra ngoài, níu lấy Tiết Diễm Yến: “Diễm Yến, lần trước không phải cậu nói muốn đi làm tóc hả?”

Tiết Diễm Yến đang thân thiết với người chồng trong trò chơi, không thèm đếm xỉa tới cô: “Làm tóc gì?!”

Lạc Thủy: “Uốn xoăn.”

Diễm Yến: “Vậy thì sao?”

Lạc Thủy: “Cùng đi đi.”

Đột nhiên Diễm Yến thức tỉnh, lần trước níu cô, cô còn không chịu đi, nghi ngờ hỏi: “Cậu muốn uốn tóc xoăn?”

Lạc Thủy: “Mình muốn cắt tóc kiểu Lê Hoa!”

Thiếu chút nữa là Diễm Yến đã té từ trên ghế xuống, khinh bỉ nói: “Là ai nói mình tự nhiên là đẹp nhất, là người nào nói những lời chính nghĩa là mình không đi?”

Liễu Oanh sâu xa nói: “Tháng ba vào xuân, én bay, cỏ mọc, cảnh xuân tươi đẹp.”

Lạc Thủy đỏ mặt mạnh miệng: “Là người thì sẽ thay đổi mà.”

Liễu Oanh: “Thủy à, ở đâu cũng có kiểu đầu Lê Hoa, cậu còn muốn chen chân vào làm gì?”

Lạc Thủy: “Vậy có đi không?”

Diễm Yến vỗ bàn: “Liều mình bồi quân tử vậy, Tiểu Thủy nhà chúng ta sao có thể so với những kẻ dong chi tục phấn kia chứ, [quynh//le//2207] kiểu tóc Lê Hoa thì có là gì, cho dù là lấy lông gà cắm trên đầu thì Tiểu Thủy cũng vẫn là một mỹ nữ nha.”

Liễu Oanh đã triệt để bị trấn áp ở dưới tháp Lôi Phong rồi.

Vì vậy có hai người nhanh chóng đi ra cửa.

Ở đại học Y có một tiệm cắt tóc, chủ tiệm là một ông chú trung niên hòa nhã lại dễ gần, giá tiền tương đối hợp lý, đương nhiên kỹ thuật cũng hợp với giá tiền.

Cho dù bạn có yêu cầu uốn lọn lớn hay uốn lọn nhỏ thì kết quả cũng giống nhau. Cho dù bạn có muốn cắt ngang hay cắt nghiêng thì tới cuối cùng vẫn không ngang không nghiêng, vô luận bạn muốn nhuộm thành màu chocolate, màu cà phê, hay màu rám nắng thì cuối cũng vẫn thành màu hơi vàng.

Hai người đi ngang qua cửa tiệm của ông chú kia, vậy mà lần này lại không có gì tranh cãi, lần này bạn học Diễm Yến cũng không cần sử dụng bạo lực, hết sức hiểu ý đi lướt qua luôn, phải biết trước kia Lạc Thủy là fan trung thành của ông chú này, đi thẳng tới tiệm ‘A Thái’ đối diện với trường học.

Không biết tại sao tiệm cắt tóc lại trở nên như bây giờ, cũng giống như là một tiệm bán vịt vậy, một anh đẹp trai phục vụ từ đầu đến chân. Lạc Thủy lắc đầu một cái, quả thật nam sắc thời đại mà.

“Chào mừng đến đây!”

Hai người tiêu sái nghênh ngang đi vào.

“Mỹ nữ muốn làm tóc à?” Trai đẹp Giáp nói hết sức nhiệt tình.

Tiết Diễm Yến chỉ chỉ Lạc Thủy: “Cô ấy muốn cắt kiểu Lê Hoa, còn tôi muốn uốn lọn lớn.”

Hiển nhiên Diễm Yến đã va chạm nhiều với xã hội, điềm nhiên nằm trên ghế sa lon hưởng thụ nam sắc phục vụ, xoa bóp ╯□╰, Lạc Thủy thì ngồi không yên, anh đẹp trai này không tán chuyện om sòm thì không được mà, vội vàng đứng dậy nói: “Tôi không cần mát xa.”

Lạc Thủy ngồi trên ghế cắt tóc rộng lớn, vừa nhắm mắt, chân khẽ đạp, yêu cầu: “Cắt tóc kiểu Lê Hoa đi!”

Động tác của người thợ cắt tóc kia cũng nhanh nhẹn, đưa tay giơ xuống thì đã cắt đi phân nửa mái tóc, Lạc Thủy nhìn tóc đang rơi xuống ào ào trong kiếng, trong đầu liền nảy ra những thứ từ ngữ như tan xương nát thịt, róc xương lóc thịt... Nghĩ thôi đã rợn cả tóc gáy, không ngừng kêu khổ, cho tới lúc trả tiền vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần.

Chờ ra cửa mới phát hiện cắt tóc tốn hết 300 đồng, tốn gần nửa tháng tiền sinh hoạt rồi, lần này thì không thể nào không nhịn ăn bớt rồi, đây là cái tiệm cướp của người ta mà, Lạc Thủy oán hận nói với Diễm Yến: “Đúng là cướp của mà, 300 đồng cũng có thể mua được bao nhiêu cái đầu heo rồi.” Lúc này mới phát hiện ra bạn học Diễm Yến đang nhìn cô chằm chằm.

Lạc Thủy đẩy đẩy thục nữ với mái tóc uốn lọn: “Cậu làm gì vậy? Còn dùng hai mắt nhìn mình chằm chằm, không biết còn tưởng cậu mọc ra thêm con mắt nữa.”

Tiết Diễm Yến thẹn quá thành giận, /quynh/lequydon/le/2207/ đưa tay qua nhéo cánh tay Lạc Thủy: “Cô gái nhỏ, ngứa da hả? Mới vừa nói chị cái gì hả?”

Nói ra còn không bị người khác cười đến rụng răng, cô ấy lại bị một cô gái mê hoặc làm cho thất điên bát đảo. Họ ở chung phòng ký túc xá ba năm, bộ dạng gì của nhau mà chưa từng thấy, nhưng mà quả thật là chưa từng thấy qua Lạc Thủy như vậy sao?! Đây thực sự là khuôn mẫu của nhân vật nữ trong tiểu thuyết sao! Mặt phấn trẻ trung, sóng mắt sáng như sao, mấy phần u buồn ở giữa hai chân mày làm cho nổi bật lên vẻ thuần khiết tự nhiên, nhưng không tà mỵ, sắc mặt nũng nịu, mái tóc Lê Hoa hơi rối càng làm nổi bật lên khuôn mặt trái xoan tinh xảo khéo léo.

Lạc Thủy cầu xin tha thứ: “Chị à, quả thật là chim sa cá lặn, làm hoa cỏ phải thẹn thùng, khuynh sắc khuynh thành.”

Diễm Yến xì mũi hả giận: “Ai gia tha cho ngươi lần này.”

Mặc dù Đốn họa thủy có nói sẽ tới chịu đòn nhận tội gì gì đó, nhưng Lạc Thủy lại không để ở trong lòng, lời nói của người này thiệt thiệt giả giả, từ trước đến giờ không đáng tin cậy, tin anh ta thì cơm cũng hư luôn rồi.

Được rồi, bây giờ thì hư thật rồi.

Sau khi Lạc Thủy và Tiết Diễm Yến làm tóc xong trở về, đã thấy Đốn Họa Thủy đang cầm một bó hoa hồng màu xanh dương thật to chờ hai người ở dưới lầu ký túc xa, nghiêng nghiêng đầu chào hỏi với các cô hết sức quyến rũ.

Lạc Thủy nhìn cái đầu đang nhô ra khỏi bó hoa kia, cảm thấy rất kỳ quái, hỏi: “À, Họa Thủy hả?”

Đốn Cảnh Nhiên chặn lại lời nói của Lạc Thủy, đưa hoa hồng trong tay về phía trước, rất anh tuấn nhếch miệng cười nói: “Cõng gai nhận tội!”

Lạc Thủy sợ hết hồn, nhưng đây là lúc cần phải có khí thế, hơn nữa Diễm Yến đã bị sắc đẹp mê hoặc cho nên không có ích nữa, đôi tay chống nạnh: “Gai đâu, gai đâu?”

Đốn Cảnh Nhiên chỉ vào những gai nhỏ trên hoa hồng, vẻ mặt nghiêm túc: “Đây nè!”

Một đám quạ đen bay qua bầu trời, phân rớt xuống làm cho mặt của Lạc Thủy có đủ màu sắc luôn. Ở dưới ký túc xá, người đến người đi, không khỏi bị bàn tán.

Lạc Thủy dở khóc dở cười: “Vậy cậu cứ tiếp tục cõng đi, nhớ là phải cõng đó!”

Quay người, kéo Tiết Diễm Yến đi vào ký túc xá, cô không rảnh để đứng đây nói nhảm với Họa Thủy, (le-quy-don) nhiều người nhìn như vậy, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Đốn Cảnh Nhiên đuổi theo kịp, đem hoa nhét vào trong ngực của Lạc Thủy, nói: “Mình đã cõng hơn nửa ngày rồi, mới vừa lấy xuống thôi.”

Tiết Diễm Yến nhìn bó hoa kiều diễm động lòng người đang lóe lên ánh sáng nhân dân tệ này, hít vào một hơi lẩm bẩm ở bên tai Lạc Thủy: “Tiểu Thủy à, đây chính là ‘Lam sắc yêu cơ’ nha!”

Lam sắc yêu cơ? Lạc Thủy cau mày, là có ý gì? Nhưng mà nhìn lại Đốn Họa Thủy thì quả thật là một tai họa mà, cho dù tùy tiện đứng ở chỗ nào cũng đều lộ ra vẻ hiên ngang tuấn tú xinh đẹp hết, đôi mắt đào hoa đen trắng rõ ràng, hình như đã có chút tức giận, vẻ mê hoặc đã không còn thấy nữa, mím chặt môi, mang một bộ dáng khổ sở, oán hận sâu sắc.

Thấy Lạc Thủy đang sợ hãi trong lòng, lùi hai bước tỏ vẻ từ chối: “Cho dù là có dư lại hoa hay gai gì thì đây cũng là lòng thành của mình!.”

Anh ta cảm thấy tức giận hơn rồi, vậy mà cô không thích, cho dù là có vứt qua một bên cũng không thành vấn đề. Thân phận của anh ta là gì chứ, từ nhỏ thì những người xung quanh anh ta lúc nào cũng bảo vệ nâng niu anh ta trong lòng bàn tay, hơn nữa, số mệnh của anh ta cũng thật may mắn, chỉ cần ngoắc ngón tay thì không thiếu gì phụ nữ so với chén mì lạnh canh nhạt trước mắt này cũng hơn không biết bao nhiêu lần, còn cần anh ta phải tặng hoa hồng sao?

Đúng là anh ta bị bệnh rồi mới phải ở chỗ này để tặng hoa cho cô, chỉ là tặng một bó hoa hồng còn phải tìm một lý do chính đáng nữa chứ.

Mà cô lại thích giả ngu với anh ta, chuyện gì ở trước mặt anh ta cũng làm như không biết, tránh né anh ta như tránh rắn độc, giống như anh ta là ôn dịch không bằng. Lúc còn ở trung học, anh ta đã nói bóng gió rằng muốn cùng lên đại học với cô, cô không có phản ứng gì, vậy thì không cần gấp gáp, bọn họ vẫn còn nhỏ tuổi, có thể từ từ cũng được.

Với điểm số ban đầu của anh ta hoàn toàn có thể lựa chọn một trường tốt hơn, anh ta vì cái gì đây? Biết nhau nhiều năm vậy rồi, làm bạn bè cũng nhiều năm như vậy, anh ta không tin cô không có một chút suy nghĩ nào về chuyện này, quả thật muốn làm lơ để nhìn coi rốt cuộc là cô có thể giả bộ tới khi nào, tránh né đến lúc nào?

Ngày đâu tiên tới nhận lớp, anh ta đã gửi tin nhắn cho cô. Anh ta có khác gì như một hòa thượng, trong lòng chân thành, không chất chứa bất kỳ tạp niệm nào chỉ chờ đợi cô nói với mình một câu nhớ nhung, đợi ròng rã hai năm trời, đôi lúc tới ngày lễ ngày tết mới có thể nhận được một vài tin nhắn chúc mừng. Cho dù là nghỉ đông hay nghỉ hè thì cô cũng không đến nhà ông Lạc nữa. Trên căn bản hai năm qua không có gặp mắt, anh ta chỉ đành phải kiên nhẫn chờ đợi, chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể kiên nhẫn đến như vậy.

Đến năm 3 đại học, bọn họ chuyển đến đây, <le.quy.don.quynh.le> anh ta phải thăm dò kỹ càng giờ giấc học tập và nghỉ ngơi của cô, còn làm như vô tình gặp được cô, không phải là gương mặt vui mừng như trong tưởng tượng, rất tự nhiên gọi anh ta là ‘họa thủy’, anh ta làm bộ tức giận, nhưng trong lòng lại vui vẻ, bởi vì chỉ có cô là gọi anh ta như vậy thôi. Cô xinh đẹp hơn, là vẻ đẹp tự nhiên của cô gái mới lớn, cũng chỉ có cô cho dù là mặt áo trắng bình thường, để mặt mộc như vậy lại có thể xinh đẹp đến thế thôi.