Nhược Thủy Cửu Khanh

Nhược Thủy Cửu Khanh - Chương 52: Con đường động tình . . .




Edit: quynhle2207

Điện thoại di động reo lên, là một dãy số xa lạ. Lam Khanh nhận điện thoại, còn chưa lên tiếng, một giọng nữ chói tai đã truyền tới từ đầu bên kia: “Lam Khanh, anh làm vậy là có ý gì?”

Lam Khanh chỉnh thấp độ lớn của tai nghe: “Cô là ai?”

Yên lặng hai giây.

“Tôi...... Thật sự anh tuyệt tình đến vậy sao?”

Lam Khanh cảm thấy có chút buồn cười, vẫn cố gắng ôn hòa như cũ, nói: “Tiểu thư, cô đã gọi lộn số rồi.”

Giọng nói bên kia có chút khàn khàn, yếu sức: “Anh không cần phải nói những lời như vậy, tôi đã nói rồi, sẽ không dễ dàng buông tay như vậy đâu, anh chờ xem.”

Trong tai nghe truyền đến âm thanh gác máy, Lam Khanh tắt điện thoại, cười khổ, trở lại trước máy vi tính, thấy câu hỏi trên màn hình, mở diễn đàn ra tìm được tấm thiệp mời kia.

【 nói chuyện riêng 】 Nam Cửu Khanh: phu nhân đi thì anh sẽ đi.

Đây là câu trả lời kiểu gì vậy? Lạc Thủy muốn xem thử anh có đi hay không rồi mới quyết định, đảo một vòng, vấn đề lại trở về vị trí cũ, vậy rốt cuộc có đi hay không hả?

【 nói chuyện riêng 】 Nhược Thủy Tam Thiên: vậy chờ kết quả ra rồi hãy nói.

【 bang hội 】 Hiên Viên đế: bang phái của chúng ta cũng có nhiều người, tụ họp một lần đi.

Oa oa, lần này, kênh bang phái sôi trào, mọi người đều nhao nhao bày tỏ rằng muốn đi tới thành phố X, ngay cả những người không có tham gia Giang Hồ Đệ Nhất Tài Tử và Giai Nhân cũng nói rõ muốn tự bỏ tiền túi để đi thành phố X.

Lạc Thủy cũng bị không khí này của bang phái lây nhiễm, liền xung động quyết định mặc kệ kết quả của vòng thứ nhất ra sao, đều phải đi.

【 bang hội 】 Lâm Thủy Chiếu Hoa: đám người của gia tộc Thanh Thanh kia không thể nào yên nổi, thật đúng là coi mình như nhân vật trung tâm mà.

【 bang hội 】 Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn: ngược lại tôi thật sự muốn nhìn thử coi, những người đó có đẹp giống như tiên nữ hay không?

Đột nhiên Lạc Thủy nghĩ đến nếu đi rất có thể đụng phải gia tộc Thanh Thanh, [dđ/le/quy/don/quynh] trầm mặc mở kênh thế giới ra.

【 thế giới 】 Thanh Thanh Tiểu Yêu: Tiện nhân, có bản lãnh thì tới Thịnh Thế, để xem xem rốt cuộc là Bạch Liên Hoa cô vô địch như thế nào.

【 thế giới 】 Thanh Thanh Tiên Nhi: quả thật vốn không tự tin Tiểu Mễ nhà chúng tôi nhất định sẽ thắng, nhưng có phần thi này thì tôi đã có thể chắc chắn rồi.

【 thế giới 】 Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn: mẹ cô gọi cô về nhà ăn cơm!

【 thế giới 】 Cổ Quân Bằng: hôm nay tôi không thể về ăn cơm được, bây giờ tôi đang ăn cơm ở trên mạng nè. Cậu giúp tôi nói với mẹ đi.

【 thế giới 】 Mẹ Cổ Quân Bằng: còn không chịu về nhà ăn cơm, chút nữa con về nhà phải đi quỳ ván giặt đồ.

【 thế giới 】 Ông Ngoại Cổ Quân Bằng: Tiểu Bằng, mau về ăn cơm, còn không trở về, cẩn thận ông ngoại đây kéo con xuống, cho ‘hoa cúc’ của con ăn cơm, ông ngoại đã tập luyện qua nha.

【 thế giới 】 Bà Nội Cổ Quân Bằng: cháu nội ngoan, mau về đi, bà nội tới thăm con.

【 thế giới 】 Bạn Gái Cổ Quân Bằng: Bằng Bằng, về nhà đi, mẹ anh đã chấp nhận chuyện của chúng ta. Trở về ăn cơm đi, không gạt anh đâu.

【 thế giới 】 Lão Nạp Pháp Danh Ngân Côn: ha ha, tôi sặc chết mất, cả hộ khẩu đều tới hết à? Thật tài giỏi, như vậy cũng được.

【 thế giới 】 Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh: lão tử cười chết rồi, có thể chụp ảnh gia đình luôn.

Ha ha, Lạc Thủy cũng bị chọc cười, sự chênh lệch giữa các cấp bậc cũng quá lớn rồi, ngay lập tức có người chạy đi đăng ký tài khoản làm người nhà của Cổ Quân Bằng, trên thế giới cả một mảnh toàn là chúc mừng Cổ Quân Bằng.

Thỉnh thoảng có một vài câu khiêu khích gây chuyện của gia tộc Thanh Thanh, cũng ngay lập tức bị quét sạch.

Chỉ một lúc sau, trên căn bản là không thấy gì nữa.

【 thế giới 】 Tiểu Yêu:!@#$%$@, tên khốn kiếp nào ra tay làm hư máy tính của tôi, có loại thủ đoạn phá hư máy vi tính của người ta à, chị đây có đủ máy tính để chơi với mấy người, mau che mặt chó của mấy người lại cho kỹ đi, đừng để chị đây thấy được.

【 thế giới 】 Bạn Gái Cổ Quân Bằng: Bằng Bằng, anh hãy nói thật đi, có phải anh đang ở một tiệm net thiếu não nào đó không? Nếu đúng vậy thì anh không cần về nhà nữa.

【 thế giới 】 Cổ Quân Bằng: Mẫn Mẫn, mới vừa rồi anh đi ngang qua chỗ mấy người kia lên mạng, còn nhổ một ngụm nước bọt kìa, em yên tâm đi, anh là một người đàn ông có khí khái mà.

Lam Khanh quay đầu lại đưa mắt nhìn màn hình máy tính của A Đông, vỗ vỗ vai anh ta: “Hạn chế lại tài khoản của Thanh Thanh Tiểu Yêu.”

A Đông gật đầu một cái, liền đưa tay đánh ra một đống số liệu mã hóa, khung đăng nhập nhanh chóng hiện ra trước màn hình vi tính, nhìn A Nam giơ tay ra dấu chữ V.

Kết quả thi đấu của vòng thi thứ nhất sẽ được nhanh chóng đưa ra, <quynh.le.2207.dd.le.quy.don> danh sách người chơi cũng không phân biệt thứ tự trước sau.

Lạc Thủy lên cấp, bang phái của bọn họ cũng có mấy người lên cấp.

Nhắn tin cho đại thần, xác nhận mình sẽ đi tham gia.

“Diễm Yến, có đi Thịnh Thế hay không?” Lạc Thủy quay đầu lại hỏi Tiết Diễm Yến.

Tiết Diễm Yến: “Dĩ nhiên là phải đi rồi, phải đi để cho cậu có chỗ dựa chứ, cho mấy kẻ đê tiện miệng mồm ác độc kia tức chết luôn đi.”

Mặc dù bình thường Diễm Yến hơi tuỳ tiện, chí khí của Vương Bát cũng rất lớn, nhưng trên căn bản không nói thô tục, Lạc Thủy rất không phúc hậu bật cười.

Tiết Diễm Yến chống nạnh: “Cậu cười thật hay hả? Chỉ có một đứa tiểu tiện nhân như vậy mà cậu cũng không đối phó lại được, chị đây đã lơ là lâu quá rồi phải không? Chỉ có cậu có thể nhịn được mà thôi.”

Lạc Thủy rụt cổ một cái: “Sao mình có thể đi chấp nhất với mấy người như bọn họ chứ.”

Tiết Diễm Yến liếc cô một cái: “Không để ý tới cậu nữa.”

Liễu Oanh: “Người kia nhà các cậu có đi hay không?”

Lạc Thủy chỉ vào mình: “Cậu hỏi mình hả?”

Mắt Liễu Oanh trợn trắng: “Nếu không thì hỏi ai?”

Từ lúc nào thì Đại thần đã trở thành người kia nhà của cô rồi? Sợ hết hồn!

Đứa nhỏ này đã quên trước đó còn nói rằng chuyện bạn trai của cô không cần người khác quan tâm để ý, giờ còn không biết xoay chuyển, đây chính là người nhà, là người nhà đó.

Lạc Thủy: “Anh ấy cũng đi.”

Diễm Yến than thở: “Chương trình của mấy người cũng thật là nhiều nha, một thì đi Thịnh Thế, còn cái khác thì đi Thượng Hải.”

“Thượng Hải gì?”

Tiết Diễm Yến: “Du lịch về nguồn đi Thượng Hải mà, cậu không biết sao?”

Lạc Thủy: “......”

Cô cảm thấy có chút không tiêu hóa nổi tin tốt đột nhiên xuất hiện này, hình như cô nghe được du lịch về nguồn sẽ đi Thượng Hải. Thật vậy sao?

“Chắc chắn là đi Thượng Hải hả?”

Tiết Diễm Yến không nhịn được, lôi laptop ra: “Đây nè, coi một chút tin tức mới vừa được thông báo đi.”

Đột nhiên trên màn hình có hai chữ Thượng Hải.

Khóe miệng kéo lên một chút, lại kéo thêm chút nữa, lộ ra hàm răng tám cái, còn chưa đủ, ôm Tiết Diễm Yến cười như điên. Ha ha, không ngờ có thể được đi Thượng Hải dễ dàng như vậy.

Đây chính là lần đầu tiên Lạc Thủy được đi tới thành phố khác, hơn nữa còn chính là Thượng Hải trong mơ của cô.

Đối với người khác mà nói, chuyện này cũng không có khả năng làm cho người ta hưng phấn như vậy, nhưng đối với Lạc Thủy, thì chuyện này cũng giống như một cái bánh bao từ trên trời rơi xuống vậy.

Vẫn không có cơ hội đi ra ngoài chơi, có lẽ bị Hứa Văn Cường đầu độc quá sâu, trong trí nhớ, toàn bộ là vô số những kiểu kiến trúc thời kỳ cận đại mê hoặc trong ánh đèn ở hai bên bờ sông Hoàng Phố, đón tuyết, hơn phân nửa chiếc dù trên đầu anh ta đã che cho cô ấy, ngày tháng tươi đẹp, độc nhất vô nhị.

Thế mà bây giờ cô lại có cơ hội được thăm lại sự kiện này.

Tình cảnh cô ôm tâm trạng cầu may nói với đại thần rằng mình muốn đi Thượng Hải còn sờ sờ trước mắt, chỉ trong nháy mắt đã trở thành sự thật, làm sao mà không hưng phấn cho được.

Tiết Diễm Yến bị siết thở hồng hộc, dùng hết sức lực đẩy Lạc Thủy ra: “CMN, mạnh như gấu, muốn bóp chết lão nương à, đi Thượng Hải là giỏi lắm hả?”

Diễm Yến chửi một chặp còn chưa hả giận, lại tiếp tục mắng: “Cho cậu cười chết luôn đi, cầu cho cậu đi tới Thịnh Thế bị Thanh Thanh Tiểu Yêu bóp chết tươi tại chỗ luôn.”

Lạc Thủy buông tay, *quynhle2207*dđlqđ* con nhóc Tiểu Yến này cũng độc ác quá đi!

Có chút buồn bực, cô là người vô dụng như vậy sao? Vậy sao? Như vậy sao?

Lạc Thủy mạnh miệng: “Mình sợ cô ta à?” Cô có thể dùng một chiêu để chế địch đó, có biết chưa?

“Rồi, rồi, không có.” Tiết Diễm Yến dừng lại hai giây, sau đó nói tiếp: “Không phải chỉ là một Thanh Thanh Tiểu Yêu thôi sao? Chỉ giết chết trong nháy mắt, đúng không?”

Lạc Thủy cứ ậm ừ với ý đồ lướt qua chuyện này cho xong, gì mà giết chết trong nháy mắt chứ, giết chết chỉ trong nháy mắt thì có hơi khó khăn.

Mắt Tiết Diễm Yến trợn trắng vô cùng thuần thục: “Tắm một cái rồi ngủ thôi.”

Lạc Thủy vén màn cẩn thận, nằm xuống.

Lúc này mới nhớ ra anh có nói với cô về chuyện đã quyết định tuyến đường của hoạt động du lịch, như vậy anh đã biết từ sớm rồi sao?

Thịnh Thế hành động hết sức nhanh chóng, ngày hôm sau đã công bố với mọi người về kế hoạch, lịch trình, và thời gian tranh tài.

Một vòng thi đấu tranh tài này nói đơn giản cũng rất đơn giản, người chơi dự thi sẽ lựa chọn trang phục tại chỗ, sau đó hóa trang, rồi tự biểu diễn tiết mục của mình mà thôi.

Nhưng nói khó cũng khó, phải lựa chọn trang phục như thế nào, còn phải hóa trang ra sao là cả một vấn đề hết sức chuyên nghiệp, hiển nhiên ai cũng biết đi bộ, nhưng biểu diễn thì phải cần khí thế vô cùng lớn.

Mọi người trong bang phái đang thảo luận sôi nổi để xác định danh sách những người chơi tụ họp lại với nhau cũng như cách thức liên lạc, trên căn bản những người bình thường hăng hái nhất đều tới hết. 

Lạc Thủy nhìn qua danh sách của những người chơi dự thi, tất nhiên mấy người của gia tộc Thanh Thanh cũng đều nằm trong danh sách đó.

Đêm dự thi hôm đó đúng lúc trời mưa.

Lam Khanh chạy xe Hồng Kỳ tới đón Lạc Thủy, thuận tiện cũng chở giùm cả Tiết Diễm Yến.

“Thời tiết quái quỷ gì không biết.” Diễm Yến mắng một tiếng, làm hại cô phải cất đôi giày da dê nhỏ lại vào tủ giày, sau đó thay vào đôi giày đinh chống thấm nước: “Đại thần, mấy người A Bắc có đi không vậy?”

Lạc Thủy nhận chiếc dù che mưa bằng ny lông mới tinh mà Lam Khanh đưa mình, nghe được câu nói đầy tâm tư này của Diễm Yến, khóe miệng không tự nhiên nhếch lên, tai vểnh lên nghe Lam Khanh trả lời.

Lam Khanh: “Chút nữa bọn họ mới tới.”

Tiết Diễm Yến yên lòng yên dạ, khóe miệng đuôi mày cũng không che giấu được vẻ vui sướng: “Vậy hả.”

Lạc Thủy nhắc nhở cô ấy: “Diễm Yến, hình như lần thi đấu này tất cả các môn phái đều tụ về so tài với nhau.”

“Hả? Cái gì? Có chắc không?” Diễm Yến nghe được tin dữ này thì thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, /quynh/le/2207/lqđ/ phải biết rằng cô ấy có lão công ở rất nhiều môn phái, lần này tranh tài gay cấn như vậy, lại gom tất cả các môn phái về một chỗ để so tài, còn không phải là muốn lấy cái mạng già của cô ấy à.

Lạc Thủy: “Chắc chắn.”

Tiết Diễm Yến kêu lên thảm thiết: “Không thể nào đâu!!!”

Chuyện này không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, nếu lỡ như vậy, đến lúc đó nếu mấy ông chồng đụng phải nhau, trong trường hợp này chỉ có nước khóc ròng.

Lạc Thủy trợn mắt nhìn: “Người này chính là một người phụ nữ tính tình trăng hoa, đáng đời.” Vốn dĩ, Lạc Thủy còn ủng hộ A Bắc và Diễm Yến, nhưng nghĩ đến N ông chồng của Diễm Yến trong trò chơi liền giận hết sức, âm thầm cảm thấy Diễm Yến đang làm hại một chàng trai Đông Bắc  thuần khiết ngay thẳng.

Lam Khanh ngồi đằng trước nghe được Lạc Thủy tức giận bất bình, khóe miệng cong cong, Lạc Thủy nhà anh hết sức chuyên nhất, từ đầu tới cuối luôn luôn như vậy.

Đây là lần đầu tiên Tiết Diễm Yến ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, cô ấy là một người rất tùy tiện, luôn khinh thường, không để tâm tới những việc nhỏ nhặt không đáng kể, những người theo đuổi cô ấy rất nhiều, nhưng chưa bao giờ động lòng với ai, trong lòng cũng không quá coi nặng tình cảm.

Đối với cô ấy mà nói thì những ông chồng trong trò chơi cũng chỉ là nhiều hơn một vài số liệu mà thôi, vì vậy một đống số liệu hay hai đống số liệu thì cũng không có gì khác nhau, không có gì phân biệt hết.

Nhưng mà bây giờ, những số liệu kia lại có thể gặp nhau trong hiện thực, đang trình diễn tiết mục một vợ nhiều chồng, cô ấy không nhịn được mà rơi lệ đầy mặt. Nếu sớm biết như vậy cô ấy đã cắt đứt toàn bộ với bọn họ rồi.

Lần thi này được diễn ra tại sảnh lớn trung tâm của Thịnh Thế, có thể thấy được Thịnh Thế coi trọng cuộc thi này như thế nào.

Tổng công ty của Thịnh Thế nằm trên quảng trường Khánh Xuân, cách trường học của Lạc Thủy tương đối gần.

Bọn họ đến sớm nhất.

Từ xa nhìn lại, quảng trường thật xinh đẹp.

Ánh trăng màu trắng bạc đang chiếu rọi trên nền đá cẩm thạch trắng noãn, khúc xa ra những điểm sáng lung linh giống như các vì sao, tràn ngập trong không khí của bầu trời đêm, dệt thành một khung cảnh thơ mộng hoa lệ.

Những vòi phun trong hồ nước trước quảng trường đang đung đưa qua lại, hòa quyện vào những hạt mưa bụi lất phất, diêm dúa mà e lệ, đánh vỡ sự yên tĩnh. 

Ánh đèn ne-on năm màu như mộng như ảo.

Thật sung sướng trong khung cảnh có chút kỳ diệu này.

Không thể không nói Thịnh Thế rất biết chọn địa điểm, không khí như vậy, cho dù trời có mưa thì cũng chỉ làm cho không khí tăng thêm màu sắc thần bí mà thôi.

Lạc Thủy và Lam Khanh cùng che chung một chiếc dù hết sức tự nhiên, Tiết Diễm Yến mặt ủ mày ê, thụt lùi phía sau, cúi đầu, trên gương mặt biểu hiện giống như một cô vợ nhỏ uất ức.

Mưa càng lúc càng lớn.

Chiếc dù cũng càng ngày càng nghiêng.

Trong lúc lơ đãng, Lạc Thủy thấy phân nữa vai trái của Lam Khanh đã ướt đẫm, cũng không cần thắc mắc lâu, cô lặng lẽ đưa tay phải cầm cán dù, khóe miệng đại thần nhếch lên, hớn hở che bên tay phải của cô, thân thể nhích lại gần.

Một mùi hương tươi mát tản ra từ trên người anh, khoảng cách của hai người rất gần.

Nghe thấy cả tiếng hô hấp.

Lạc Thủy ngạc nhiên ngẩng đầu, $quynh..le..2207$ khi thấy được hình ảnh của mình trong đôi mắt đen như mực của anh, cô chỉ có thể trợn tròn mắt yêu kiều, không biết làm sao.

Trái tim đập thình thịch không được tự nhiên.

“Phu nhân, có muốn khiêu vũ không?”

Trong giây phút này, giọng nói đầy cám dỗ, lại nhẹ nhàng êm dịu.

Giống như có thứ gì đó lướt qua trái tim, có một chút ngứa ngáy, nhưng lại khó lòng đè nén được.

Tác giả có lời muốn nói: nghe thấy được mùi vị cẩu huyết ~~~~