Nhược Thủy Cửu Khanh

Nhược Thủy Cửu Khanh - Chương 56: Ai mới là người thắng . . .




Edit: quynhle2207

Vốn dĩ những người tham gia bữa tiệc dành cho khách quý đã làm người ta chú ý rồi, vậy mà một cặp đôi hết sức thu hút lại bước ra từ chỗ ngồi dành cho khách quý, người con gái lại là Lạc Thủy! Mọi người dưới khán đài bàn tán sôi nổi, người đó là Lạc Thủy sao? Thật sao? Thật vậy sao?

Người đàn ông là ai? Không phải là Nam đại thần đó chứ?

Những người không thấy được mặt Lạc Thủy hết sức hấp tấp, cố gắng vươn cổ dài ra để nhìn, chỉ còn thiếu chút nữa là bò lên tới tận đó mà thôi.

Khuôn mặt trang điểm thật đậm đầy vẻ tức giận, đứng lẩn trong đám người cũng đã bắt đầu tái xanh, hàm răng nghiến lại, vứt điện thoại qua một bên, mới vừa rồi tên khốn kiếp kia vẫn còn dám nói với cô ta là đã làm xong chuyện, làm xong rồi mà còn có thể trang điểm lộng lẫy, xuất hiện ở tại đây, đi quyến rũ đàn ông không biết xấu hổ như vậy à?

"Chị Mễ, có điện thoại."

Có lẽ là do điện thoại di động quá tốt, bị ném với lực mạnh như vậy mà không hề bị hư, Mễ Tuệ Hân nhận lấy điện thoại di động.

"Cô gái đừng nổi nóng nha, anh đây còn chưa có nói xong hết lời đâu, nhớ đưa cho tôi hai mươi vạn, Lam Khanh nói cô sẽ đưa, hy vọng ngày mai trong trương mục sẽ nhìn thấy được số tiền kia. Nếu không có tiền thì chuyện gì anh đây cũng có thể làm ra được đó.”

Mễ Tuệ Hân nắm điện thoại, từ từ cảm thấy lạnh lẽo trong lòng tràn ra bao phủ cả người, tràn ngập xung quanh, cuối cùng là mờ mịt nơi hốc mắt.

Lam Khanh nói cô sẽ cho......

Lam Khanh  nói cô sẽ cho......

Từ đầu tới cuối, anh đều khinh thường cô ta, tại sao, tai sao, tại sao chứ?!

Cô ta thật sự yêu anh, thật sự rất yêu anh mà.

Không thể tự kiềm chế.

Cô ta biết mình đang làm gì, nhưng mà không thể khống chế được, không thể nào khống chế được.

Tại sao chứ? Ngay cả một cơ hội cạnh tranh công bằng cô ta cũng không có thì đã bị hạ gục nhanh chóng rồi.

Dò ra được trò chơi anh đang chơi, cô ta mới chơi Giang Hồ Phong Vân, chọn làm vú em, chỉ hết lòng hy vọng có một ngày có thể đứng ở bên cạnh người bang chủ là anh, vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng của anh, bày ra đủ các kiểu vô tình gặp gỡ, thậm chí còn tạo ra không ít tin đồn nhảm, chỉ mong anh chú ý tới cô ta mà thôi. Nhưng mà anh lại chưa bao giờ nhớ tên cô ta, chưa bao giờ hỏi đến số điện thoại của cô ta, cũng chưa bao giờ để ý đến cô ta.

Không đúng, chỉ là anh vô tình mà thôi, không chỉ đối với một mình cô ta, mà cũng chưa từng đi chung với bất kỳ cô gái nào.

Không ngờ. Mọi chuyện không phải như vậy.

Hơn nữa, bi kịch không chỉ có vậy.

Một ngày nọ, cô lại tìm kiếm bóng dáng của anh ở khắp nơi trong Vương Thành mà anh thường tới.

Cuối cùng tìm được anh ở đường Thanh Long.

Anh đang đứng đối diện cũng một người chơi Minh Giáo cõng trên lưng hỏa hồ lô, /ddlequydon/quynhle2207/ sau đó xoay quanh cô một vòng.

Qua thật lâu mà người chơi Minh Giáo kia cũng không nhúc nhích, có lẽ không có trên máy.

Thật ra thì cô ta ít khi chú ý tới người khác, cũng không biết người chơi hỏa hồ lô Minh Giáo này là ai, mọi chuyện cứ bắt đầu như vậy, cô ta cũng vô tình để ý tới ‘Nhược 

Thủy Tam Thiên’.

Từ từ cô ta phát hiện đây là một người chơi nữ có thao tác rất tốt, cô ta cảm thấy không thoải mái, lại bắt đầu cùng với những người chị em tốt trong gia tộc nói về cô, dáng vẻ vô cùng chán ghét, những người chơi nữ trong gia tộc được cô ta cho rất nhiều tiền, hiển nhiên tình nguyện ra mặt giúp cô ta, chuyện mắng chửi trên game online chẳng qua chỉ là gõ gõ trên bàn phím mà thôi, nhưng có thể vì vậy mà lấy lòng cô ta, bọn họ cứ vui vẻ mà đi gây chuyện. Từ nhỏ tới lớn cô ta đã thấy loại người như vậy rất nhiều, cũng biết cách lợi dụng bọn họ.

Cô ta thật không ngờ đến.

Chỉ một lần muốn chỉnh cô thôi, cũng sẽ gặp anh.

Ngoài ý muốn, quả nhiên là một chuyện ngoài ý muốn thật lớn.

Bản đồ của Giang Hồ Phong Vân lớn như vậy, cô ta cũng thật ngu ngốc, còn nghĩ là chuyện ngoài ý muốn. Thậm chí lúc đó còn ngây thơ nghĩ rằng anh tới tìm cô ta, rốt cuộc cũng biết được cô ta chính là Mễ Tuệ Hân.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn không ngờ tới nhất chính là bọn họ kết hôn.

Trò chơi đáng chết, cô ta đã đập nát cái máy Apple của mình ngay tại chỗ.

Cô ta không cam lòng, thật sự không cam lòng. Tại sao cô ta lại không thể có được, tại sao thứ mà Mễ Tuệ Hân cô muốn lại thuộc về người khác?

Chẳng lẽ nàng cô ta thua kém một tiện nhân chơi game online trong hiện tại hay sao? Không biết xấu hổ, dám cùng cô ta tranh dành đàn ông!

Cô ta nhìn chằm chàm vào hai bàn tay đang nắm cùng một chỗ với nhau.

Tay phải Lạc Thủy nâng váy, trên mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên, phần dưới của chiếc váy dài màu vàng nhạt đã bị xé rách, nhìn qua có chút kỳ quái. Cô biết sau lưng mình đang có vô số đôi mắt dõi theo, có thể cỗ vũ cho cô, hoặc có thể đang đợi chế giễu sau lưng cô, cô không thể luống cuống, bằng không sẽ uổng phí những khổ cực của A Tây, tay trái cô vô thức nắm chặt hơn.

Dường như Lam Khanh cảm nhận được cô đang khẩn trương, tay của anh càng nắm chặt tay cô hơn.

Nghiêng mặt nhìn nhau cười một tiếng.

Lướt qua bên má, Lạc Thủy nhìn thấy một gương mặt trang điểm đậm đang cắn răng nghiến lợi, hời hợt liếc cô ta một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực, *quynhle*2207** từ nơi nào đó phát ra vô số dũng khí, không còn một chút sợ sệt nào nữa, cho dù không thể giành nổi bánh bao, cũng phải giành được khí thế chứ, cho khuôn mặt trang điểm đậm kia tức chết luôn!

Người dẫn chương trình: "Hoan nghênh vị tuyển thủ cuối cùng trong cả khu 9 của chúng ta: Nhược Thủy Tam Thiên. Mọi người hãy đoán một chút vị tiên sinh đi cùng với Nhược Thủy Tam Thiên lên khán đài này là ai?”

Mọi người hai mắt nhìn nhau, trong đầu không hẹn mà cùng hiện ra tên của một người, bởi vì mới vừa rồi trong trận đấu Giang hồ đệ nhất tài tử trong khu 9 còn có một đại thần không ra sân, mà đại thần này lại có mối quan hệ rất đặc thù với Nhược Thủy Tam Thiên.

"Nam Cửu Khanh????????"

Người dẫn chương trình: "Chúc mừng, đã đoán đúng rồi!"

Ngay lập tức dưới đài loạn thành một đoàn, nếu như nói đối với Nam Cửu Khanh, bọn họ chỉ biết qua một đống số liệu dũng mãnh, thì bây giờ chính là một đại thần chân thật, rõ ràng, một đại thần từ đầu đến chân. Trên đầu Nam Cửu Khanh đã hiện lên một vòng sáng lấp lánh rồi, chỉ còn thiếu chưa mọc thêm đôi cánh trắng nữa thôi. Khi thực lực trong thế giới ảo kết hợp một cách hoàn mỹ với thực tế quả nhiên lớn mạnh.

Hơn nữa sau khi Lam Khanh dẫn Lạc Thủy đi lên khán đài, trong lúc mọi ngượi vẫn chưa được thỏa mãn, đã đi thẳng xuống dưới trong những ánh mắt đầy mong đợi đó. Quần chúng ở khu 9 tương đối kích động, đây chính là phong thái của đại thần nha.

Lạc Thủy nhận lấy mi rô trong tay người chủ trì, cúi người chào: "Xin chào mọi người, tôi là Nhược Thủy Tam Thiên ở khu 9, sở trường là dũng mãnh đánh boss, đáng tiếc không thể biểu diễn ở tại đây, rất cảm ơn chị em tốt của tôi, Tây Tây, đã mang đến một tiết mục biểu diễn đặc sắc như vậy, cảm ơn mọi người.”

Lúc nhận được thông báo tranh tài vòng hai của Thịnh Thế, Lạc Thủy cũng khổ cực suy nghĩ qua rốt cuộc muốn biểu diễn tiết mục gì, nhưng mà dường như cô không có tài năng để biểu diễn tiết mục gì cả, hát không hay, cũng múa không giỏi, cứ rối rắm mãi đến cuối cùng thì cứ tự giới thiệu đơn giản về mình coi như cũng được đi. Có tiết mục biểu diễn của em gái Tây Tây lúc trước, thì cho dù biểu diễn cái gì cũng không bằng, cứ quyết định vậy cho đơn giản.

Thân phận nhân yêu của Lạc Thủy tự nhiên sụp đổ, giọng điệu tự nhiên, cử chỉ thanh thoát so với Thanh Thanh Tiểu Mễ trét đầy son phấn càng được lòng người, có lẽ còn có người chơi nam thích mấy loại hình tượng như Thanh Thanh Tiểu Mễ, nhưng người chơi nữ lại nhất trí hướng về Lạc Thủy, lễ phục màu vàng nhạt, ôm vòng quanh eo càng lộ ra vóc người lung linh, da thịt trắng như tuyết, thanh thuần tự nhiên, nhưng càng nhìn càng có hương vị của một cô gái nhỏ, vạt áo bị xé rách đến đầu gối, những sợi tơ tự nhiên rũ xuống lại không có chút ảnh hưởng nào đến bộ váy, nhưng vô tình lại tăng thêm vẻ đẹp tự nhiên hoang dã.

Nhược Thủy Tam Thiên và Nam Cửu Khanh là một đôi trai tài gái sắc.

Lời đồn đại đã tự sụp đổ từ sớm.

Lạc Thủy đi xuống khán đài, ngồi trở lại chỗ mình.

Tiết Diễm Yến giơ ngón tay cái lên: "Khí thế không tệ nha, cậu không thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm đậm đen kia tái xanh, cho dù có mười lớp phấn cũng không che nổi. Nhưng mà khuôn mặt của em gái Tây Tây cũng rất đẹp nha."

Lạc Thủy: "Ha ha. Mới vừa rồi mình nhìn thấy em gái Tây Tây ở khoảng cách gần đó, quả thật rất đẹp.”

Tiết Diễm Yến: "Xong rồi, mình có dự cảm Thịnh Thế sẽ tìm em gái Tây Tây làm người đại diện.”

Lạc Thủy: "......"

"Lam Khanh đâu?" Mới vừa rồi Lạc Thủy còn nhìn thấy anh, chỉ chớp mắt mắt một cái đã không thấy tăm hơi.

Tiết Diễm Yến: "A, chỉ một giây không thấy đã như cách ba thu rồi à?”

Lạc Thủy chọt vào cô ấy: "Diễm Yến đáng chết, trong đầu cậu chứa thứ gì vậy hả?”

Tiết Diễm Yến: "Lo lắng sao? Bọn họ bị người của Thịnh Thế gọi đi rồi, đại thần kêu mình nói với cậu một tiếng.”

Lạc Thủy: "Ai vậy?"

Tiết Diễm Yến nhìn cô kỳ quái, cảm thấy Lạc Thủy đặc biệt giống như cô vợ nhỏ tra hỏi cho ra tận gốc trong truyền thuyết: "Làm sao mình biết, một đám người quần áo chỉnh tề nhưng bụng dạ khó lường, hoàn toàn không biết được ai là ai. A, đúng rồi, đại thần nói cậu cứ đi tụ họp đi, rồi gọi điện thoại cho anh ấy.”

Tụ họp! Lạc Thủy lục lọi áo khoác ngoài một hổi, mới tìm ra điện thoại di động, tháo tháo, mở mở, lấy sim điện thoại ra, thiếu chút nữa thì cô quên mất chuyện này, mượn điện thoại di dộng của Tiết Diễm Yến, gọi cho vú em đại nhân.

Điện thoại tiếp thông, một giọng nam truyền tới từ điện thoại di động: "Nhược Thủy hả?"

"Vú em, mọi người đang ở đâu? Điện thoại di động của tôi bị hư."

"Xin lỗi, Nhược Thủy, tôi có chút chuyện, tạm thời không có tới thành phố X, Lâm Thủy đang ở đó, vừa rồi còn gọi điện thoại nói cho tôi biết là Lạc Thủy rất đẹp."

Khuôn mặt nhỏ của Lạc Thủy đỏ hồng, nói: "Không sao, không sao hết, vậy tôi gọi điện thoại hỏi Lâm Thủy đang ở đâu."

Bấm ra danh bạ điện thoại, <lequydon/quynh/le/2207> gọi một dãy số.

Một giọng con gái vô cùng ai oán nũng nịu truyền đến: "Nhược Thủy, rốt cuộc thì cậu cũng nhớ tới chị đây rồi à..., chị đây còn tưởng cậu không cần bọn mình nữa rồi, gọi cậu cả 800 cuộc, đều không nhận cuộc nào.”

Lạc Thủy vội vàng giải thích: "Thật xin lỗi, xin lỗi, điện thoại di động của mình bị hư, các cậu đang ở đâu?"

Giọng nói mềm mại thở dài một hơi: "Ai, chúng ta đứng lẩn trong góc phòng, nhìn thấy cậu từ nãy giờ rồi!"

Sau đó là giọng nói của nhiều người con trai truyền tới: “Cô bé ở đối diện, nhìn qua đây đi, nhìn qua đây, nhìn đây nè, ở đây có nhiều trai đẹp lắm.”

Theo phản xạ có điều kiện, Lạc Thủy quay đầu lại. Ài! Bảy tám người có nam có nữ đang ngồi tụ tập với nhau, cùng ngoắc cô hết sức khoa trương. Lạc Thủy phất tay một cái, trả điện thoại di động lại cho Tiết Diễm Yến.

Diễm Yến nhận lấy điện thoại di động nhìn Lạc Thủy tính đi, hỏi: "Không đợi kết quả tranh tài nữa hả?"

Lạc Thủy gật đầu một cái: "Bang phái tụ họp, cậu có muốn đi cùng  không?"

Diễm Yến kín đáo lấy di động đưa cho cô: "Cậu cầm đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại, mình ngồi đây còn có A Bắc.”

Lạc Thủy cầm lấy điện thoại di động, nhìn cô ấy một lúc lâu, hậu tri hậu giác: "A Bắc nha, à, thì ra là A Bắc.” Cảm khái xong, kết quả tranh tài gì đó cũng không quan trọng, hơn nữa Lạc Thủy càng nghĩ càng cảm thấy dự cảm của Diễm Yến rất có đạo lý —— em gái Tây Tây sẽ thắng.

Mấy người trong bang hội thấy Lạc Thủy đi ra, cũng đồng loạt đi về phía cửa ra vào.

Đi tuốt ở đằng trước là một cô gái xinh đẹp đáng yêu, đầu tóc uốn gợn, nửa khoác lên cánh tay của người con trai làm nũng, vẻ mặt người con trai rất bất đắc dĩ, mím môi.

Lạc Thủy đi tới: "Lâm Thủy, Lâm Uyên hả?"

Gấu Koala Lâm Thủy này liền nhảy xuống, nhào lên người Lạc Thủy giở trò: "Gào khóc, Nhược Thủy a, hôm nay cậu thật là đẹp trai đến ngây người luôn."

Sự xa lạ và thận trọng của Lạc Thủy bị hành động như vậy của Lâm Thủy đánh bại, tan thành mây khói luôn, còn chưa kịp ôm cô ấy, Lâm Thủy đã bị Lâm Uyên kéo lại: “Vợ à, đầu độc một mình anh là đủ rồi nha, ngoan."

"Mẹ nó! Lâm Uyên, đến Lạc Thủy mà cậu cũng ăn giấm được à?” Dáng dấp của người thanh niên vừa nói chuyện hơi cường tráng, mặc một bộ vét màu đen, đầu cắt ngắn, trên ngón giữa còn đeo chiếc nhẫn vàng, như vậy rất có phong cách của nhà giàu mới.

"Lão Nạp hả?" Lạc Thủy do dự phun ra một cái tên.

Lão Nạp sờ cái đầu húi cua: "Sao cậu biết là mình?"

"À, vì cậu rất có phong cách." Quả nhiên, cô đã đoán đúng, thật ra thì Lạc Thủy nhìn thấy phản ứng đầu tiên của cậu ta thì nhớ tới câu nói kia của Mã Nặc khi ngồi trong xe BMW và khóc thút thít, thêm vào đó lúc trước Lão Nạp lại đang xem mắt, cho nên chỉ dựa vào một điểm này suy đoán đã có thể đoán ra được.

"Ha ha, Lão Nạp có khí chất, mọi người có nghe thấy không? Là có phong cách nha.” Một người nam sinh gầy nhỏ buồn cười vỗ vai Lão Nạp cao to, cường tráng, từ trong đám người cố gắng chen đến trước mặt Lạc Thủy: "Nhược Thủy, đoán thử tôi là ai!”

"Tinh Thần hả?"

"Mẹ nó, Lâm Thủy, có phải cậu âm thầm nói cho Nhược Thủy rồi phải không? Tại sao lại đoán được." Tinh Thần mắng một tiếng, ảo não vuốt lỗ mũi.

Lâm Thủy nhìn Tinh Thần đang dựa trên người Lão Nạp một chút, [quynh-le..quy..don-2007] muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được ôm chồng mình từ từ đi tới, nhắc lại câu nói: "Còn có ai có thể cùng Lão Nạp ôm ôm ấp ấp như vậy?" Gương mặt này chính là mang khí chất thụ nha, còn vóc người mảnh mai này nữa, rồi còn ánh mắt này.

Lão Nạp và Tinh Thần đưa mắt liếc nhìn nhau quái dị, không chần chờ hất người ra khỏi nhau, giữ vững cự ly hai thước. 

Mọi người cười như điên.

"Mới vừa thắm thiết đây, giờ đã ghét nhau rồi. Hừ hừ, Nhược Thủy, cậu nói đúng không?”

Lạc Thủy theo giọng nói nhìn sang, liền nhìn thấy một cô gái có gương mặt tròn như quả trứng, đôi mắt chuyển động linh hoạt, trên mặt còn có hai vệt ửng hồng, quẹt miệng nhìn Lâm Thủy và Lâm Uyên, Lâm Thủy không đàng hoàng cứ dây dưa trên người Lâm Uyên, không chịu yên tĩnh một chút, hai người cũng không nói gì, Lâm Thủy cắn lỗ tai Lâm Uyên, Lâm Uyên khẽ nghiêng người đưa tay ôm lấy Lâm Thủy, bật cười thành tiếng hết sức ngọt ngào.

Lạc Thủy nghe được giọng điệu chua lè này, chắc hẳn phải là Cỏ Non, nói vui đùa: "Tại sao Lão Ngưu nhà cậu lại không tới vậy?”

"Rốt cuộc cũng đoán sai." Trong lòng Tinh Thần cảm thấy thăng bằng một chút.

Lạc Thủy 囧 nói: "Là Quả Táo à?"

Quả Táo giơ nắm đấm trắng trẻo nhỏ nhắn, giương nanh múa vuốt: "Nhược Thủy đáng chết, uổng công mình tốt với cậu, vậy mà lại lầm mình là Cỏ Non."

Lạc Thủy thẹn thùng xin lỗi: "Mình sai rồi, là mình sai rồi, bây giờ bọn mình đi ăn cơm đi, đi ăn món ăn Hàng Châu nha."

Lão Nạp lấy ra cặp xách, đập xuống hai cái: "Có nhà giàu mới nổi ở chỗ này, không được tranh giành danh tiếng với tôi.”

Thiếu chút nữa thì chiếc nhẫn vàng lấp lánh trên tay Lão Nạp làm mù mắt mọi người rồi, nhưng quả thật Lão Nạp cũng là người hào sảng, thật sự khí chất nhà giàu mới nổi không thể làm cho người ta chán ghét được, cho nên đã thân lại càng thêm thân thiết hơn.

Lúc này Lạc Thủy liền quyết định ‘thối vị nhượng hiền’, mấy người bọn họ cười cười nói nói đi ra ngoài.

Quả Táo Nhỏ dừng lại: "Không đợi kết quả sao?"

"Đi thôi, chờ kết quả làm gì, đến lúc đó trên mạng sẽ công bố thôi.” Lão Nạp phất tay với cô ấy.

Mọi người gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lúc này, Quả Táo Nhỏ mới chạy nhanh vài bước xáp lại gần bên cạnh Lạc Thủy,:diendanlequydon..quynh.lê.2207: khoác cánh tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Nhược Thủy, Nam đại thần rất đẹp trai nha, các người tiến hành tới đâu rồi hả? Tại làm sao mà mình không thể kiếm ra được một người đàn ông có khí chất ưu tú như vậy nhỉ?”

Tiến hành tới đâu rồi hả? Là sao?

Trong đầu nhanh chóng thoáng qua cái lần hai phòng bọn họ ăn cơm chung với nhau, đôi tay nắm chặt nhau, nhiệt độ ấm ấm ngứa ngứa. Lạc Thủy lắc lắc đầu, đôi tay lặng lẽ nắm chặt lại: "Quả Táo Nhỏ à, sẽ gặp được người đàn ông ưu tú mà.”

Quả Táo Nhỏ than thở: "Ài, không biết đàn ông ưu tú được sinh ra đời chưa nữa? Hôm nào mình phải đi tới nhà trẻ tìm một chút vậy.”

Tai Lâm Thủy rất thính, nghe được bọn họ nói chuyện, lập tức nhảy từ trên người Lâm Uyên xuống, mắt lấp lánh: "Nhược Thủy, kêu Nam đại thần tới cùng nhau ăn cơm đi, để cho người đàn ông đáng ghét nhà mình biết một chút thế nào gọi là trai đẹp.”

Ba người phụ nữ thì thành cái chợ.

Lạc Thủy liếc mắt nhìn Lâm Uyên vô tội, trợn mắt: "Lâm Thủy, như vậy chẳng phải là người đàn ông tốt dự phòng đã bị cậu làm tổn thương rồi sao **?"

Lâm Thủy nháy nháy mắt vô tội, quay đầu lại vỗ vai Lâm Uyên: "Chồng à, Nhược Thủy nói anh là dự phòng kìa, có thấy vui hay không hả?”

"Khụ, khụ." Lâm Uyên dắt tay vợ nhà mình, cưng chìu nói: "Vui, rất vui."

Lão Nạp hết sức ganh tị nói: “Mấy người không bị ghê tởm chết à? Kéo nhau ra xa đi, làm ơn tránh xa tôi một chút, nhìn đã thấy phiền rồi.”

"Tinh Thần, Lão Nạp đây là trần trụi muốn ăn nho." Lâm Thủy chống nạnh cười duyên.

Lạc Thủy cảm khái: "Là một trái nho bằng vàng thật lớn nha, Tinh Thần, cố gắng lên."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Thần lúc đỏ lúc trắng, Lão Nạp nổi trận lôi đình: "Bà cô ơi, những người có đôi có cặp như mấy người sao lại tính tới chuyện khi dễ bọn tôi vậy, nguyền rủa các ngươi sinh con không có □."

"Đừng có để ý như vậy mà, còn gì là hứng thú của cuộc sống nữa, /quynhle2207..lequydon/ Lão Nạp là quỷ hẹp hòi, cầu chỉ có nước lạnh uống, có một bà vợ miệng mồm ‘thân ái’, sinh con trai có tám cái chân.”

Quả Táo Nhỏ le lưỡi nói thầm.

Tinh Thần đè nén khí thế cường đại xuống, cố gắng nói sang chuyện khác: "Chờ đã, cái này còn có một phiên bản khác nữa, chúng tôi nói là quỷ hẹp hòi, uống nước lạnh, cưới một bà vợ như quỷ thắt cổ, sinh con trai không có □."

Lâm Uyên cảm thán: "Người này còn độc ác hơn người kia nữa.”

Tác giả có lời muốn nói: bổ sung số lượng chữ của chương trước ~~~~ thở nhẹ một hơi, các cô gái, đã đổi mới lại rồi. Thật sự gần đây tôi quá bận rộn. Cho nên, các bạn thông cảm. Qua vài ngày tới sẽ có bộc phát lớn hơn nữa ~~~~