Một mụ đàn bà chanh chua đứng chửi đổng thì từ động tác tới ngôn ngữ phải song hành cùng nhau, từ thăm hỏi các đời tổ tông tới kết hợp với một đống va chạm kịch liệt.
Động tác cần phải gọn gàng nhanh chóng, một tay chống nạnh, người nghiêng về phía trước, đảm bảo khí ở đan điền có thể thuận lợi vận hành hết ba mươi sáu vòng tròn lớn, khi ấy lúc chửi bậy âm thanh phát ra mới hùng hồn mạnh mẽ.
Câu nói phát ra phải lưu loát trôi chảy, trêu chọc đùa giỡn để người nghe có thể thay đổi thái độ, theo tình tiết trong câu chuyện mà cùng mình phấn chấn.
Đương nhiên, điểm này phải tùy theo từng người, dựa trên cách thức và trình độ thăm hỏi mà mang lại các hiệu quả khác biệt nhau.
Thẩm Hành làm “một mụ đàn bà chanh chua bán lộ xuất gia”, chửi làm sao cho bay được lên cổng thành cao chót vót. Nhưng cũng may Thẩm đại tiểu thư tập võ từ ngày nhỏ, khí ở đan điền phải nói là cực kì sung túc.
Hai tay nàng chống nạnh, thế như chẻ tre rống lên một tiếng.
”Tên Trương Thanh Hiền đáng chém ngàn đao kia, mộ tổ nhà ông bốc khói xanh mới cho ông lên thấu vị trí đó để ngồi, sao không làm cho tròn chức tròn danh. Lúc dân chúng đói bụng tước cỏ tước cây, mí mắt ông sao không nhấc lên một chút, vậy mà xứng là Phương tri huyện à.”
”Ra khỏi nhà thì bốn người nhấc kiệu, ba người quạt, bóc lột tiền bạc người ta mà yên tâm thoải mái được à? Ngẩng đầu ba thước có thần minh, ngày mà ông bị sét đánh ấy, ta bảo đảm già trẻ lớn bé Vũ Thành sẽ đứng xếp hàng mà hắt ớt vào mặt ông.”
Bách tính trong thành có thể không biết được quan kinh thành tên tuổi ra sao, tục danh của Vương gia xưng gọi thế nào, nhưng tên của Huyện lệnh Trương Thanh Hiền thì không ai không rõ.
Tai nghe thấy từng tiếng chửi bậy càng lúc càng cao, mọi người dần dần tụ tập tới trước cửa thành quan sát.
Cách một cách cửa lớn sơn son, Thẩm Hành không nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng tiếng bàn luận to to nhỏ nhỏ vẫn lọt qua khe cửa văng vẳng vào tai.
”Cô nương bên ngoài kia mắng hăng hái quá, nghe mới sảng khoái làm sao.”
”Ai bảo tên kia cả đời chưa làm được chuyện gì tốt, bây giờ bị người ta chửi một trận như thế đúng là lần đầu tiên.”
”Quả là can đảm.”
Đám thị vệ trên tòa thành thấy cảnh tượng này nhất thời cũng không biết phải xử lý ra sao. Xưa nay ở Vũ Thành chưa bao giờ có tiền lệ như thế cả, Trương Thanh Hiền như một tòa thành trì vũng chắc, mặc dù tiếng dân chúng oán than dậy đất đã nhiều năm, nhưng cũng không ai dám mắng mỏ thành lời như thế.
Bắt lại thì lo nhỡ lão gia không hài lòng, chém họ hay tra tấn thì sao chịu nổi.
Còn không bắt, cứ để mặc nàng ta mắng thế? Lỡ mà người trong cung trở về đúng lúc đó gặp được, có thể tưởng tượng được ảnh hưởng lớn mức nào.
Mấy người vây quanh bàn bạc một hồi, cuối cùng họ quyết định cứ tóm hai người bên ngoài lại cái đã. Dù sao cũng chỉ có một nữ tử và tên thư sinh yếu đuối, bọn họ thì lại chừng hai mươi người, không chế phục được chắc?
Nghĩ như thế rồi họ vội vàng hạ cổng lớn xuống.
Trong nháy mắt cửa thành mở ra, Thẩm Hành nắm chặt cây trường kiếm đã tước vỏ trong tay, ánh kiếm lóe lên, gác trên cổ của một người thị vệ.
”Rốt cục cũng chịu hạ xuống rồi?” Nàng hét tới mức cổ họng sắp bốc khói rồi đó.
Thị vệ kia vừa nhìn đã biết chưa từng trải sự đời, không chờ Thẩm Hành nói gì thêm, hắn đã run lập cập nói với đám huynh đệ phía sau: “Thả binh khí mau, chớ làm loạn.”
Cái này cũng nhanh quá đi?
Thẩm Hành nhướng mày liếc hắn một cái, siết kiếm chặt thêm mấy phần, hài lòng nhìn biểu cảm “Hoa dung thất sắc” của đối phương.
Tô tiểu vương gia bên cạnh rõ ràng 'có lễ' hơn nàng nhiều, hắn vui vẻ đi tới hỏi chúng nhân gia.
”Mọi người muốn bắt chúng ta à?”
”Không có, tiểu nhân nào dám bắt ngài a, chỉ là, chỉ là hạ cửa xuống ra chào hỏi với ngài thôi.”
Thanh trường kiếm kia sắc bén vô cùng, hắn chỉ hơi dịch chuyển một chút đã rách cả da, nào còn dám bắt bớ gì ai nữa.
Nhưng mà đáp án này lại khiến người kia không hài lòng
”Vì sao không bắt?” Nhục mạ mệnh quan triều đình không phải tội lớn lắm sao? Hay là do mắng chưa khó nghe nữa hả?
Tiểu thị vệ bị “Bắt cóc” đã sắp khóc luôn rồi, mặt mày hắn đưa đám run rẩy nói:
”Ngài làm vậy không tính là mắng đâu, mấy câu đó chẳng qua là đùa giỡn thôi mà, nói hai câu vẫn bỏ qua được.”
Cho cả một cái thang to để hai người đi xuống, thế nhưng Tô Vạn tuế gia vẫn không có ý định đặt chân.
”Cái này không phải nói đùa đâu.”
Vẻ mặt đó của ngài có thể đường hoàng hơn chút nữa không?
Anh trai thị vệ cảm thấy cả đời mình chưa từng gặp chuyện nào kinh người đến vậy, hai chân run run nhìn về phía mấy người đã thả binh khí xuống: “Ý ngài là muốn ta phải bắt sao?”
Trong đại lao Vũ Thành.
Vách tường trơ trọi, rào chắn mục nát, cộng thêm một cái khóa bằng xích sắt to tồng ngồng.
Mãi đến khi Thẩm Hành ngồi trên đống rơm rạ trong nhà lao nàng vẫn không hiểu nổi, đang yên đang lành tự nhiên chui vào đây làm gì.
Đến giờ nàng vẫn còn nhớ được, anh trai kia sợ đến bước bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo rn rẩy mở cửa lao ngơ ngẩn nhìn họ tiến vào trong.
Dù sao, chuyện bắt người như vậy hắn đã làm rất nhiều lần, nhưng cái loại muốn được ngồi tù đó thì nhìn sao cũng thấy đầy kinh hãi.
Ăn bát cơm tù khá đầy đủ, nàng xoay mặt nhìn về phía Tô Nguyệt Cẩm cạnh bên: “Tới chỗ này để điều tra cái gì à?”
Dù người trong cung chưa trở về, nhưng bọn họ cũng không hà tất phải ở lại đây. Có lẽ tên Trương Thanh Hiền này có bản lãnh thông thiên gì đó, khiến hắn phải tự mình chạy tới nơi này xem một chuyến.
”Lẽ nào ở đây là nơi tàng trữ bạc?”
Nàng đánh giá xung quanh một lượt.
Thủ đoạn của mỗi tên tham quan chẳng giống gì nhau, nhưng bản chất ham tiền thì tên nào như tên nấy. Lúc vừa tới dịch quán, nàng và Thẩm Quát có tới quý phủ của Trương huyện lệnh ăn bữa cơm, nhìn mái nhà mà mỗi viên ngói một “miếng vá” kia, thật đơn sơ hơn cả nhà dân thường.
Lúc đó nàng còn nghĩ, hiếm khi thấy cha nàng có thể tìm được một tri kỷ thanh liêm đến vậy, nào biết được, căn hộ cũ nát kia vốn chỉ dùng để chiêu đãi các quan kinh thành, thực ra đó không phải là nơi mà ông ta ở.
Tiểu nhị nói, tên này phải tiền nhiều thì mới cứu.
Nếu như gỡ bỏ quan phục của Trương Thanh Hiền, có lẽ hắn thà rằng để bạc theo mình xuống mồ cũng không chịu dễ dàng lấy ra.
Tô Nguyệt Cẩm cố ý tới nhà lao ngồi thử, có lẽ là vì chuyện này chăng.
”Ngài nghĩ là ở chỗ này à?”
Nàng gõ lên nền đất gạch, nghiêng tai nghe thử âm thanh.
Không có mà.
Nếu như dưới đáy có giấu vật gì, tiếng vang của gạch sẽ không rắn chắc như thế.
Tô Tiểu Thiên tuế vẫn ngồi xếp bằng nhìn nàng ở cách đó không xa, mãi đến khi Thẩm Hành tự dằn vặt một hồi, đầu đầy mồ hôi ngồi trở lại, hắn mới ung dung thong thả nói:
”Ta đói bụng quá, nên đến ăn một bữa cơm thôi.”
Tại sao lại nghĩ chuyện phức tạp thế chứ? Trên đời này nào có nhiều cơ quan ngầm đến vậy, tên Trương Thanh Hiền cũng đâu phải người không đầu óc.
Muốn lấy bạc từ tay hắn cũng không cần phải phiền phức vậy đâu.
Thẩm Hành cứng đờ nhìn sang, hoàn toàn không tin nổi người này bảo nàng hú hét trước cửa thành suốt nửa ngày, còn buộc quan sai đem nhốt họ vào đây, chỉ là để ăn cơm!!
”Vậy tại sao ngài phải đòi ở nhà tù hướng mặt về phía nam.” Nàng vẫn không chịu tin sự thật phũ phàng đó, chẳng lẽ gian nhà này khác những nhà tù kia sao?
Tô Nguyệt Cẩm xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ.
”Nhà phía nam có nắng, không quá ẩm thấp, lót thêm rơm rạ thì ngủ sẽ thoải mái hơn.”
Hắn có hơi mệt mỏi rồi, sau khi nói xong thì miễn cưỡng nằm vật xuống nền rơm: “A Hành, ngủ thôi.”
Trời mới biết lúc này đây Thẩm Hành muốn xông qua kéo người này đến mức nào, nhưng mà nhìn thấy phần bọng mắt thâm đen kia, cuối cùng nàng vẫn đành nhịn xuống.
Nhiều ngày bôn ba, sức khỏe của hắn...
Nàng hít sâu một hơi, lấy chiếc khăn tay trong người ra nắp lên mặt hắn.
Bây giờ nàng chẳng muốn thấy người này chút nào!!!
Huyện thái gia công khai thẩm án vốn là chuyện quá sức bình thường, chỉ có điều chuyện này xảy ra ở Vũ Thành thì đến đứa con nít lên năm cũng phải giật mình kinh ngạc.
Bởi vì người được gọi là thanh thiên Đại lão gia kia, ngoại trừ hai vụ án giải quyết qua loa từ thời tiền nhiệm, ròng rã ba năm nay hắn vẫn chưa làm được chuyện gì.
Trống kêu oan đã phủ lớp bụi dày, không ngờ lần này ở Vũ Thành vắng lặng nhiều năm lại đột nhiên nổi trống lần hai.
”Mọi người nghe chuyện gì chưa? Trương lột da muốn thẩm án đấy.” Một thiếu niên mặc áo lam bắt chuyện với người bên cạnh.
”Thẩm án?” Ông lão kề bên hừ lạnh “Không biết lại thu bạc nhà ai, định chụp đầu dân chúng nữa chứ gì“.
Chuyện như vậy trước kia hắn đã làm không ít, chỉ là không bày ra ngoài sáng mà thôi, cứ khép cho một tội rồi đuổi thẳng ra khỏi thành là chủ yếu.
”Lần này không giống trước.” Tiểu ca bước đến bên cạnh thì thầm.”Lần này thẩm án hai người trẻ tuổi mắng Trương Thanh Hiền ở ngoài thành đợt trước đấy.”
Ông lão ngạc nhiên: “Đi xem thử nào.”
Người ta vẫn nói công đường là nơi trang trọng và nghiêm túc, bởi vì nó không chỉ tượng trưng cho uy vọng triều đình mà còn cả công lý và chính nghĩa.
Khi Thẩm Hành và Tô Nguyệt Cẩm được đẩy vào, điều đầu tiên họ thấy là hai hàng nha dịch buồn thiu buồn thỉu và Huyện thái gia đang ngáp dài ngáp ngắn, đến bách tính vây quanh cửa còn có tinh thần tốt hơn bọn họ.
Trên tấm ngự tứ cao cao, bốn chữ thanh chính liêm minh đúng là sự trào phúng không kể đâu cho hết.
”Người dưới kia ở phương nào, vì sao thấy bản quan mà không quỳ xuống?”
Lúc hắn nói mấy lời này, khóe mắt nhếch lên phía trên, làm ra vẻ cao cao tại thượng.
Thẩm Hành nghe thế thì phì cười, vui vẻ hỏi hắn: “Ngài hỏi ai thế?”
Nàng rất tình nguyện được chụp lên đầu hắn cái mũ “đại bất kính” này đây.
”Đương nhiên là với hai người các ngươi!” Trương Thanh Hiền thẳng người: “Công khai coi rẻ triều đình, ngày hôm qua còn dám nhục mạ bản quan, hai người gan lớn quá nhỉ?”
Khi nghe được mấy chuyện này, hắn đã vô cùng tức giận, thừa lúc mấy vị ở kinh thành kia còn chưa trở lại, nhất định phải chỉnh đốn lại “uy danh” của mình lần nữa.
Gia quyến quan lại kinh thành tuy không có cấp bậc nhưng trước mặt Huyện lệnh thất phẩm cững phải chắp tay kính nể vài phần.
Thẩm Hành lại không thấy người này có gì phải nể trọng, cho nên chỉ gật đầu một cái.
Còn Tô vương gia thì căn bản không nhìn người, hắn đi thẳng tới ngồi xuống chiếc ghế để bên.
Trương Thanh Hiền này làm quan chả ra sao, nhưng tốt xấu gì cũng hoành hành ở Vũ Thành hơn hai mươi năm, thấy cảnh này thì đánh bàn ầm ầm liên tục.
”Điêu dân từ đâu tới, thật là to gan, bắt lại cho ta, bắt!”