(*) Chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc "mạnh" hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Lúc trời tờ mờ sáng, điện thoại di động của Thịnh Vô Ngung bỗng rung lên.
Huyên Hiểu Đông nằm nhoài người trên gối ngủ, cánh tay vắt ngang lên người Thịnh Vô Ngung nằm bên cạnh. Một tay y nắm lấy tay anh, tay còn lại thì ôm gối, nghe thấy tiếng rung thì tỉnh lại trước, cầm điện thoại trên tủ đầu giường nhìn thử, sau đó khẽ khàng đẩy đẩy Thịnh Vô Ngung, chậm rãi gọi anh: "Vô Ngung? Vô Ngung?"
Thịnh Vô Ngung mở mắt ra nhìn y một lúc mới dần dần tỉnh táo, "Sao thế?"
Huyên Hiểu Đông đưa điện thoại cho anh, "Mẹ gọi."
Thịnh Vô Ngung nhận máy, "Mẹ ạ?"
Lư Nhất Vy ở đầu dây bên kia nói gì đó, vẻ mặt vẫn còn mang theo chút mơ màng chưa tỉnh ngủ sáng sớm của Thịnh Vô Ngung chợt biến mất, lông mày anh từ từ cau lại, "Được, được ạ, hôm nay con sẽ đến Hoàn Kinh, vâng, vâng, được."
Anh cúp điện thoại xong, Huyên Hiểu Đông bèn hỏi: "Sao vậy anh?"
Thịnh Vô Ngung thấy y chống người dậy, chăn tụt xuống hơn nửa, lộ ra bờ lưng trần trụi, bèn kéo chăn lên đắp kín cho y, "Em ngủ tiếp đi, một người thầy trước đây của tôi đang bệnh nặng hấp hối, mẹ gọi tôi đến Hoàn Kinh thăm ông ấy, tôi sẽ mau chóng về thôi."
Huyên Hiểu Đông hỏi: "Cần em đi cùng không?"
Thịnh Vô Ngung lắc đầu, "Đang trong viện rồi, không tiện. Em còn phải ôn tập, hơn nữa thực tập sinh sắp đến rồi, em nên ở lại để hướng dẫn bọn họ. Tôi sẽ quay về sớm, nhanh thì một hôm, không thì cũng sẽ không quá ba ngày đâu, em yên tâm."
Anh ngồi dậy mặc quần áo, Huyên Hiểu Đông cũng nhanh nhẹn đứng lên, "Anh đặt vé máy bay trước chưa? Em làm bữa sáng cho anh, trứng gà, cá hồi và cà phê được không?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Gì cũng được, em đừng mất công quá, ở sân bay cũng có đồ ăn, tôi đi đặt vé máy bay."
Huyên Hiểu Đông đi vào bếp, làm đơn giản hai quả trứng chiên, một miếng cá hồi, hâm nóng lại sữa và cà phê, trộn một ít salad rau. Thịnh Vô Ngung cần lái xe tới sân bay Tĩnh Hải trước, sau đó mới từ sân bay di chuyển tới Hoàn Kinh.
Mấy ngày qua hôm nào cũng dính chặt lấy nhau, bỗng nhiên giờ phải tiễn anh đi, trong lòng y quả thực có phần không nỡ. Huyên Hiểu Đông ý thức được điểm này thì hơi giật mình, dù sao thì... trước đây y đã từng có dự định như ông nội, sống cô đơn một mình tới già.
Sau khi ăn xong, Thịnh Vô Ngung về phòng thu dọn hành lý, thấy Huyên Hiểu Đông đã kéo vali ra ngoài giúp anh gấp quần áo, còn đặc biệt kiểm tra lại xem đã mang toàn bộ thuốc đi chưa, anh cũng dặn dò y, "Bản ghi âm đều lưu trong sách điện tử của em, tự em nghe nhé. Trên bàn có để bút ghi âm nữa, nếu em lên núi thì cũng tiện nghe. Sinh viên bên này thì cứ giao cho Thi Ký Thanh, em chỉ cần hướng dẫn cho họ cách làm là được, những lúc khác không cần qua lại, Thi Ký Thanh sẽ sắp xếp được mọi việc."
Huyên Hiểu Đông vừa đáp lời vừa đi ra ngoài, lái xe ra sân trước, kiểm tra trên dưới trước sau tỉ mỉ một lượt tình trạng xe, lại sờ lên chân Thịnh Vô Ngung, "Anh nghỉ ngơi nhiều vào nhé, đừng đi đứng quá lâu, đến thăm bệnh nhân cũng vậy, đừng quên anh cũng là bệnh nhân."
Thịnh Vô Ngung nở nụ cười, chất hành lý lên cốp sau, sau khi hai người trao nhau nụ hôn dài giữa không gian đượm hương hoa tươi mát sớm ngày xuân, Thịnh Vô Ngung mới lên xe rời đi.
Huyên Hiểu Đông về phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc, lấy quần áo đã sấy khô trong máy giặt ra treo lên mắc trong phòng quần áo, dọn dẹp giường và phòng, sau đó một mình lên núi thu hoạch hoa, chăm sóc vườn thuốc, trồng rau.
Những việc này y đã từng vô cùng đắm chìm thực hiện ngay cả khi chỉ có một mình, bây giờ cũng chưa lâu lắm, ấy vậy mà đã bắt đầu cảm thấy không quen.
May mà Thịnh Vô Ngung tới sân bay đã gọi điện cho y, "Tôi đến sân bay rồi, gọi điện báo bình an cho em, em đang làm gì đấy?"
Huyên Hiểu Đông cười, "Vệ sinh bể cá... Em chợt nhận ra, ấy vậy mà năm nay chỉ có cá đuôi bướm trắng phau, cũng đẹp lắm."
Thịnh Vô Ngung hỏi: "Giá trị lắm sao?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Cũng không hẳn, chỉ là em cảm thấy chúng rất đẹp."
Thịnh Vô Ngung cười khẽ, "Em có đang nghe ghi âm của tôi không?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Em có."
Thịnh Vô Ngung hài lòng, "Ngoan quá."
Huyên Hiểu Đông cười, "Như vậy sẽ khiến em cảm thấy anh vẫn luôn ở bên——Vậy mà em lại không quen một mình nữa."
Thịnh Vô Ngung được y dỗ đến mở cờ trong lòng, "Tôi cũng nhớ em." Sân bay người tới người lui, anh đứng cạnh cửa sổ kính trong phòng VIP, quan sát máy bay lên xuống bên ngoài, nói: "Tôi sẽ về nhanh thôi."
Sau khi cúp điện thoại không lâu thì nhận được cuộc gọi của Thi Ký Thanh, thực tập sinh đã đến. Thi Ký Thanh đích thân dẫn tới, ăn ngủ đã sắp xếp ổn thỏa ở homestay trên thị trấn. Mùa này vẫn đang ít khách du lịch, homestay vốn đã thiếu khách nên khi được Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm bao hết, dĩ nhiên là họ rất vui mừng đồng ý.
Tổng cộng có 35 sinh viên, hai vị giảng viên dẫn đoàn, một vị là giảng viên chuyên môn, một vị là giảng viên sinh hoạt, ngoài ra còn dẫn theo hai trợ giảng. Biết Thịnh Vô Ngung đi rồi, Thi Ký Thanh hơi ngạc nhiên, nhưng cô là người giỏi giang, cười nói: "Vậy chị sẽ sắp xếp cẩn thận trước, để họ đi ăn trưa, chiều sẽ dẫn người qua nông trường trình diện. Em chỉ cần nói sơ qua cần làm những gì là được, còn lại đều sẽ do giảng viên và nhóm trợ giảng dẫn đoàn triển khai. Hợp đồng bên chúng ta cũng đã ký, việc ăn ngủ nghỉ của các thầy trò đã được bố trí thỏa đáng, Huyên tiên sinh cứ vô tư, không cần lo đâu."
Huyên Hiểu Đông cảm thấy yên tâm.
Buổi chiều, quả nhiên Thi Ký Thanh dẫn theo sinh viên và các giảng viên rồng rắn tới đây. Nhóm sinh viên tập hợp thành đội hình trên núi trước, sau đó Thi Ký Thanh giới thiệu hai giảng viên dẫn đoàn cho Huyên Hiểu Đông, "Vị này là giảng viên Tư Mã Thuyên, vị này là phó viện trưởng Thẩm Ca. Hai người họ cực kỳ coi trọng lần hợp tác này với chúng ta nên đích thân dẫn đoàn tới."
Huyên Hiểu Đông bắt tay với họ, trông vị giảng viên Thẩm Ca còn rất trẻ, có khi mới chỉ hơn hai mươi tuổi, vậy mà đã là phó viện trưởng. Cô toát ra khí chất của phần tử tri thức cao cấp vô cùng nổi bật, lịch sự tao nhã, mỉm cười chào y, "Chào Huyên tiên sinh, cảm ơn anh đã cung cấp cho chúng tôi điều kiện thực tập và nghiên cứu khoa học tốt như vậy."
Huyên Hiểu Đông không có sở trường ứng đối, chỉ có thể lịch sự mỉm cười.
Tư Mã Thuyên là một giảng viên có tuổi, ông cười tươi như hoa nở, "Huyên tiên sinh dẫn chúng tôi đi nhé? Đây vẫn là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nhiều hương phỉ được trồng thế này, Huyên tiên sinh nhẫn nại thật đấy. Loài thực vật này phải cần vài năm mới cho ra hiệu quả và lợi ích, phần lớn người không đủ kiên nhẫn để chờ đợi."
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, nhắc đến thực vật là cảm giác căng thẳng khi gặp người lạ của y đã giảm bớt rất nhiều. Y dẫn nhóm sinh viên thong thả đi lên núi rừng, giới thiệu các thao tác chủ yếu trong đợt thực tập lần này.
Vừa đi vừa giới thiệu suốt chặng đường, chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh núi. Quả nhiên Tư Mã Thuyên rất quen thuộc với đặc tính của hương phỉ, cuối cùng người thao thao bất tuyệt lại biến thành ông, ông không ngừng giảng giải tập tính và đặc điểm cho nhóm học trò.
Thẩm Ca cứ như sợ Huyên Hiểu Đông bị lờ đi, cố gắng tìm chủ đề, "Trước đây Huyên tiên sinh học nông nghiệp sao?
Huyên Hiểu Đông nói: "Không phải."
Thẩm Ca cười hỏi: "Vậy Huyên tiên sinh tốt nghiệp trường đại học nào vậy? Anh học ngành gì? Sao lại muốn trồng hương phỉ?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Tôi chưa tốt nghiệp cấp ba đã đi lính, bổ sung bằng cấp trong quân đội, trồng những loài này chỉ là sở thích mà thôi."
Thẩm Ca áy náy, "Tôi xin lỗi, hóa ra Huyên tiên sinh thích trồng trọt."
Huyên Hiểu Đông không nói gì nữa, Tư Mã Thuyên như đã bật máy hát, "Những cây hương phỉ này về sau sẽ càng ngày càng giá trị! Huyên tiên sinh, cậu rất có tầm nhìn xa đó, sau này chỉ cần nằm thu tiền thôi!"
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Khi những người ngốc bẩm sinh nói lời tâm tình thì mới đáng sợ đó!