Nông Viên Tự Cẩm

Chương 23: Tiểu thúc trở về nhà




"Đúng thật là thân tiểu thư mệnh nha hoàn mà, ngủ đến lúc nắng chiếu tới mông mới thức dậy, chắc cả cái thôn này cũng không tìm được một người thứ hai giống như vậy đâu! Thật sự tự coi mình là bảo bối hay sao?” Lý thị giọng như vịt kêu đứng ở đó cạnh khóe, nói bóng gió.

Tiểu Thảo ít nhiều cũng đã biết tính tình của mụ già béo này, nếu như ngươi để ý tới nàng ta thì nàng ta chắc chắn sẽ càng hăng hái không biết ngưng nghỉ. Toàn bộ thôn Đông Sơn ai cũng biết, con dâu cả nhà lão Dư, chỉ cần ngươi trả lời nàng ta một câu thôi thì chưa tới nửa ngày đừng mong kết thúc. Chính là hạng người đi tới đâu nói tới đó.

“Chao ôi, tôn tử bảo bối của ta! Tới đây cho nãi nãi ôm một cái nào… Cẩn thận ngưỡng cửa đấy… Tôn tử của ta thật là lợi hại mà, ngưỡng cửa cao như vậy cũng có thể bước qua!” Trương thị ở nhà lúc nào cũng tự coi mình chỉ đứng sau ông trời bây giờ tự nhiên lại hạ tính khí, nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, trong lời nói còn mang theo một chút lấy lòng.

Dư Tiểu Thảo nhìn theo tiếng nói, lúc này Trương thị đang cúi người khẽ đỡ một đứa bé mập mạp hơn hai tuổi bước qua ngưỡng cửa nhà. Đứng ở sau lưng bà ta là một đôi vợ chồng trẻ tuổi.

Nam tử sạch sẽ văn nhã, thừa kế tướng mạo tốt của Dư gia, nữ tử có tướng mạo bình thường, nhưng lại có một làn da trắng nõn nhẵn mịn bù lại nhan sắc không có gì nổi bật, trông cũng không quá khó coi. Đi theo phía sau hai người còn có một tiểu nha đầu tầm mười hai, mười ba tuổi, trên tay đang ôm một bọc quần áo lớn.

Hỏi sao trong sân bỗng dưng trở nên thanh tĩnh như vậy, thì ra đều phải đi tiếp đón tiểu thúc. Dư Tiểu Thảo khẽ bĩu môi, nàng vốn đã quen với cách đối xử khác biệt của Trương thị từ lâu rồi.

“Nhị nha đầu, đừng đứng ở đó như cái cọc gỗ nữa, nhanh đi gọi mẹ của ngươi trở về nấu cơm đi. Bây giờ đã là lúc nào rồi, đúng là lười biếng mà!” Khi Trương thị đối mặt với Tiểu Thảo thì lại lộ ra thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến.

Dư Tiểu Liên đi ra từ trong phòng bếp, cứng nhắc nói: “Mẹ cháu đi giặt quần áo rồi. Quần áo của cả một nhà làm sao có thể giặt sạch nhanh chóng như vậy được?”

“Nhiều lời! Chống đối trưởng bối, ngươi đúng là có bản lĩnh đấy? Mẹ ngươi dạy ngươi như vậy đó hả?” Trương thị chuẩn bị nói ra lời nói thô tục mắng người nhưng lại cố gắng nuốt xuống, sau đó len lén liếc mắt nhìn biểu cảm của con dâu út.

Vợ của lão tam Triệu Mai Lan tự bước vào sân, ngay cả một câu cũng chưa nói, biểu cảm trên mặt lạnh nhạt, không cười cũng không giận.

Dư Tiểu Liên cũng không hề sợ hãi: “Nãi nãi, cháu chỉ đang nói sự thật thôi, sao lại thành chống đối người được chứ? Mẹ cháu rõ ràng vừa bê một chậu quần áo đầy đi giặt mà!”

Dư Tiểu Thảo vừa vào phòng bếp lại đi ra: “Nãi nãi, tiểu thúc tiểu thẩm vừa từ trấn trên đường xa trở về, có lẽ cũng mệt mỏi. Mau để bọn họ vào nhà nghỉ ngơi đi! Tiểu Liên, nhanh đi lấy cá vừa bắt được ra đây, không phải nói muốn làm thêm món ăn cho tiểu thúc tiểu thẩm hay sao?”

Tiểu thẩm Triệu thị nghe vậy, lúc này mới nâng mắt nhìn thẳng nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Đây là… tiểu khuê nữ nhà nhị bá sao?”

Tam thúc lúc này mới chú ý đến bé gái tái nhợt gầy yếu đang đứng đó, cười nói: “Đúng vậy! Tiểu Thảo, hôm nay tinh thần ngươi không tệ, ra ngoài phơi nắng đấy à?”

Dư Tiểu Thảo không hề cảm thấy ác cảm với tiểu thúc tiểu thẩm nên mỉm cười đáp lời: “Tiểu thúc, sức khỏe của cháu tốt hơn rồi! Đã bảy tám ngày chưa mắc bệnh!”

“Đúng là khỏi bệnh thật rồi, tính tình trở nên hoạt bát, nói chuyện cũng trôi chảy hơn! Tốt lắm tốt lắm!” Thúc thúc tiến lên sờ đầu nàng một cái, cười ha hả nói.

Dư Thải Điệp đi ra từ một gian phòng phía tây của chính phòng, nói với vợ chồng Dư Ba: “Tam ca, tam tẩu. Phòng cho hai người đã dọn dẹp xong rồi, mau đi nghỉ ngơi một chút, sau đó ra ăn cơm. Đậu Đậu, còn nhận ra tiểu cô không nào?”

“Đậu Đậu của chúng ta trở lại rồi à? Tới đây, cho đại bá mẫu ôm một cái nào! Đậu Đậu nhà chúng ta sao lại khiến người ta yêu thích như vậy nhỉ?” Người sáng suốt đều có thể nghe ra nịnh hót và lấy lòng bên trong giọng nói của Lý thị.

Dư Huyền - nhũ danh Đậu Đậu - bị bà ta bế lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cả người đầy mỡ của Lý thị. Lý thị vốn lười, không thích tắm, trên người lúc nào cũng có một mùi mồ hôi khó ngửi. Tiểu Dư Huyền trước giờ đã bao giờ bị đối xử như vậy chứ? Lập tức khóc òa lên, đạp bắp chân rồi liều mạng giãy giụa.

Triệu thị lạnh mặt, sai bảo tiểu nha đầu đang đứng sau lưng: “Còn không nhanh bế tiểu chủ nhân về đây!”

Tiểu nha đầu nhét bọc quần áo đang cầm trong tay cho Tiểu Thảo đang đứng xem náo nhiệt bên cạnh, vội vàng đi cứu tiểu chủ nhân, miệng quát lớn: “Ngươi làm gì đấy! Mau thả tiểu chủ nhân của chúng ta ra! Sao ngươi lại làm như vậy hả?”

Lý thị bị đẩy một cái, gương mặt lộ vẻ lúng túng buông Tiểu Dư Huyền ra. Xong rồi! Vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm chân ngựa(1) rồi!

(1) Vỗ mông ngựa vỗ nhầm chân ngựa: Nịnh bợ nhưng lại khen không đúng chỗ.

“Không cho ngươi bế! Không muốn ngươi!” Tiểu Đậu Đậu hai tuổi khóc đến đỏ cả mặt, cậu bé đẩy tiểu nha đầu ra, không để cho cha bế cũng không để cho mẹ bế, giang hai tay nhỏ bé lảo đảo chạy mấy bước, ôm khư khư lấy chân của Dư Tiểu Thảo.

Ấy? Đây là tiết tấu gì vậy? Trong tay Dư Tiểu Thảo còn đang ôm bọc quần áo lớn mà tiểu nha đầu đưa tới, dường như cả cơ thể đều chôn trong bọc quần áo to như núi, trên đùi còn bị một em bé ôm lấy như gấu koala.

Tiểu nha đầu rất có mắt nhìn lại nhận lấy bao quần áo, nhìn nàng ngầm chỉ về phía tiểu chủ nhân đang chu chu môi ôm chân cầu an ủi.

Ai! Không có cách nào, mình mang theo hào quang của vai chính, ngay cả một đứa bé hai tuổi cũng không thoát khỏi sự hấp dẫn của mình! Dư Tiểu Thảo thầm đắc ý tự sướng trong lòng, cúi người xuống ôm lấy cậu bé đang khóc lóc đầy đáng thương.

Tiểu Đậu Đậu nhìn nhỏ bé nhưng khá nặng, nàng cố gắng một lát mới có thể lảo đảo lắc lư bế được cậu bé lên. Dư Ba ở một bên nhìn cũng kinh hồn bạt vía, giang hai tay bảo vệ ở bên cạnh hai người.

Người ta đều nói giác quan của trẻ con là nhạy bén nhất. Dư Tiểu Thảo uống nước linh thạch mấy ngày, mỗi ngày còn mang đá ngũ sắc trong người, trên người tự nhiên mang theo chút linh khí.

Sau khi Tiểu Đậu Đậu ngửi thấy mùi hôi hám nồng đậm trên người Lý thị đã theo bản năng tự tìm đến người có linh khí khiến cậu bé cảm thấy thoải mái - Dư Tiểu Thảo.

Cho dù bị Dư Tiểu Thảo lảo đảo lắc lư ôm lấy, Tiểu Đậu Đậu cũng không hề khóc mà chỉ trợn to đôi mắt lanh lợi tò mò đánh giá nàng, giọng đầy vẻ trẻ con nói: “Tỷ là ai, ta chưa từng gặp tỷ?”

Cha cậu bé mặt đầy lo lắng cắt ngang lời cậu: “Đậu Đậu, đây là nhị tỷ tỷ… Con mau xuống đi, nhị tỷ tỷ không bế nổi con đâu, cẩn thận ngã đấy!”

“Không mà, không xuống đâu! Đậu Đậu thích nhị tỷ tỷ, trên người tỷ ấy thơm thơm.” Tiểu Đậu Đậu dùng cánh tay mập mạp ôm lấy cổ Tiểu Thảo, như con chó nhỏ ngửi loạn một trận.

Đối mặt với con trai, cuối cùng sắc mặt Triệu thị cũng có chút biểu cảm, nàng ta rất bất đắc dĩ nói: “Đậu Đậu, cơ thể của nhị tỷ tỷ con không khỏe, nếu quá mệt mỏi thì không thể chơi với con nữa đâu. Xuống đây đi, mẹ bế con!”

Tiểu Đậu Đậu nhìn Tiểu Thảo một chút, lại nhìn mẹ cậu bé một chút, nhất thời khó lựa chọn.

Hai đứa em trai em gái kiếp trước đều do Dư Tiểu Thảo nàng nuôi lớn, nàng có rất nhiều cách để đối phó với các bạn nhỏ: “Đậu Đậu của chúng ta đáng yêu như vậy, nhị tỷ cũng thích đệ lắm! Đậu Đậu đói chưa? Có muốn nhị tỷ làm canh cá cho đệ ăn hay không nào?”

“Muốn! Đậu Đậu muốn uống ạ!” Bất cứ bạn nhỏ nào cũng là một đứa trẻ háu ăn. Lúc này, Tiểu Đậu Đậu tham ăn liền dứt khoát tụt xuống khỏi người Dư Tiểu Thảo, trông mong chờ được uống canh cá.

Trương thị vẫn luôn muốn hấp dẫn sự chú ý của cháu trai bảo bối, không ngờ lại bị tiểu nha đầu chết tiệt đó lừa đi mất. Bà ta hung hãn lườm Tiểu Thảo một cái rồi cười nói với con trai út và con dâu: “Mau vào phòng nghỉ ngơi đi! Mẹ đi cắt chút thịt, buổi trưa sẽ làm món thịt mỡ hầm cải trắng mà con thích ăn nhất!”