Tờ mờ sáng,
“Ưm”
“Trời hẳn còn sớm, nàng ngủ thêm chút nữa đi?”.
“Thϊếp ngủ quên sao?”. Hạ Minh Nguyệt mơ màng nhìn cô với đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ
Lâm Chi nhìn Hạ Minh Nguyệt với ánh mắt nuông chiều, không nói gì, tùy ý đưa tay lên xoa xoa đầu nàng. Hạ Minh Nguyệt thì vui vẻ tận hưởng những cử chỉ ôn nhu đó. Lát sau, nàng trầm tư nghĩ gì đó rồi nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của Lâm Chi.
“Để thϊếp xuống bếp nấu cho chàng chút gì đó”.
“Không cần”. Lâm Chi kéo Hạ Minh Nguyệt ngồi lên đùi mình nhìn nàng với ánh mắt đầy hàm ý
Hạ Minh Nguyệt nghiêng đầu khó hiểu, bất chợt nhìn Lâm Chi với ánh mắt lo lắng, sợ cô vì làm việc quá sức mà đổ bệnh.
“Chàng không khỏe sao?”. Nàng lấy tay đặt lên trán cô
“Ta không sao”.
Cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi nàng, cái hôn nồng nhiệt hơn mọi khi như thể muốn nuốt trọn nàng và mang theo sự chiếm hữu chưa từng có. Chẳng mấy chốc, thắt lưng của Hạ Minh Nguyệt đã được cởi bỏ làm cho nàng thoáng chốc lấy lại được lí trí.
“Ưm…Không được”. Nàng đẩy cô ra, vội nhặt lại thắt lưng của mình đang nằm trên mặt đất
“Tại sao?”. Cô nhìn nàng với ánh mắt hụt hững
“Chàng đã làm việc cả đêm rồi nên chàng cần phải đi nghỉ”.
“Chỉ một chút thôi”. Lâm Chi nhỏ giọng năn nỉ
Dứt lời, cô ôm chặt lấy nàng.
Nàng nhìn cô với ánh mắt nuông chiều: “Có muốn tắm chung không?”.
Nghe được nhưng lời đó từ nàng, cô nhanh chóng gật đầu, biểu cảm không khỏi vui sướиɠ hệt như một đứa trẻ.
…..
Trong phòng tắm, Lâm Chi cẩn thận cởi bỏ từng lớp áo trên người Hạ Minh Nguyệt. Mặc dù đây không phải lần đầu hai người tắm chung nhưng không hiểu tại sao co lại có cảm giác ngại ngùng. Bất giác mặt cô bắt đầu đỏ lên, cô vội vàng quay đầu về phía sau.
Sớm đã nhìn thấy được biểu tình trên khuôn mặt của Lâm Chi, Hạ Minh Nguyệt trong lòng trở nên có chút thích thú. Nàng rất ít khi nhìn thấy biểu cảm đó của cô nên điều này khiến nàng nghĩ ra một điều gì đó.
“Chàng đang ngại sao?”. Nàng khẽ cười khanh khách
“Ta…ta không có”. Cô như bị trúng tím đen liền có chút lúng túng
“Hay là chàng chán thϊếp rồi?”. Nàng nói với giọng điệu ủy khuất
“Ta thực sự không có mà”.Cô hốt hoảng quay người lại, xua xua bàn tay nhằm phủ nhận lời nói của nàng.
Ngay lúc cô xoay người lại nhìn nàng thì bắt gặp bộ dáng quyến rũ của nàng khiến cô không thể nào cưỡng lại được.
“Nàng là đang có ý gì?”
“Chàng không thích sao?”. Nàng giương lên một nụ cười đắc ý
Nàng vừa dứt lời thì cô lập tức ngậm lấy đôi môi đỏ mộng trước mặt mình một cách mạnh bạo.
“Ưmm…từ”. Hạ Minh Nguyệt đẩy nhẹ Lâm Chi
“Sao đây…là nàng châm lửa mà”.
“Hehe, thϊếp cứ không cho đấy”. Hạ Minh Nguyệt nói với giọng điệu trêu chọc
“Nàng trêu chọc ta sao?”.
“Hehe”. Hạ Minh Nguyệt cười xảo quyệt
“Sao nàng dám trêu chọc ta hả?”
Vừa dứt lời Lâm Chi lập nhào tới hôn lên chiếc cổ trắng nõn của nàng.
“Nhột…nhột quá”. Hạ Minh Nguyệt vừa cười vừa dẫy dụa trong lòng cô
“Ai bảo nàng trêu ta”. Lâm Chi đắc ý nói
Hạ Minh Nguyệt vừa nhìn Lâm Chi vừa cảm thấy hạnh phúc đến lạ thường, đã bao lâu rồi nàng chưa được ở bên cô như thế này. Một lát sau, Hạ Minh Nguyệt thấy trời đã sáng, nàng có chút tiếc nuối nhìn cô rồi cho cô một cái hôn ngọt ngào.
“Trời đã sáng rồi, thϊếp xuống bếp nấu cho chàng chút gì nha?”.
“Được”.
Lúc này Lâm Chi cũng ý thức được thời gian dang cho nàng cũng không còn nhiều nữa khiến cô có chút không đành lòng, muốn giữ nàng ở lại thêm chút nữa nhưng sợ bản tính tham lam của mình lại trỗi dậy khiến cô càng muốn ở bên cạnh nàng hơn nữa, nên đành thôi.
“Nguyệt Nhi”.
“Vâng”. Nàng khẽ đáp với khuôn mặt khó hiểu
Cô nhanh chóng đặt dấu hôn lên trên chiếc cổ nhỏ xinh của nàng khiến nàng có chút bất ngờ.
“Chàng …”. Hạ Minh Nguyệt vội đẩy Lâm Chi ra, lấy tay chạm nhẹ vào dấu hôn
“Lỡ mọi người nhìn thấy thì làm sao?”. Nàng lại tiếp tục nói
“Cứ để cho bọn họ thấy”. Cô thỏa mãn nhìn nàng
“Chàng thật là…”. Nói chưa hết câu nàng vội bỏ đấy tránh để có tóm lại một lần nữa.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng khiến cô vừa đắc ý vừa cười xảo quyệt nhìn bóng lưng của nàng rời đi.