Dạ Uyên Vũ ngạc nhiên nhìn vị khách quý xuất hiện, nàng trông thật giống tiên nhân giáng thế, khí phách mười phần hiên ngang, oai phong lẫm liệt khó có ai sánh bằng.
Qua thời gian hai năm, không ngờ nàng đã thay đổi như thế. Dạ Uyên Vũ vô cùng hoảng hốt, không tin được nàng vậy mà chính là nữ nhân năm đó.
Chỉ vừa nhìn lướt qua mà hắn đã ngay tức khắc nhận ra nàng, căn bản là vì dung mạo của người hắn lỡ thầm mến không thể chỉ vì hai năm ngắn ngủi kia mà phai mờ.
Nàng hôm nay đến đây có lẽ chỉ là do sự ngẫu nhiên, thẫn thờ trông theo bóng dáng người kia không thấy mình mà lòng hắn nổi lên từng trận đau xót. Phải chăng là, nàng đã quên hắn rồi?
Cũng phải, hắn thật ra cũng chỉ là khách vãng lai vô tình đi ngang qua cuộc đời nàng, làm sao có thể khiến nàng để tâm?
Lúc đó chẳng qua, có lẽ cũng chỉ là suy nghĩ xằng bậy nhất thời bộc phát mà thôi.
Hắn lẩn tránh vào đám đông, vô tình đụng phải một người. Nàng ta vốn là tiểu thư nổi danh trong vùng, có tính cách đanh đá kiêu căng, coi trời bằng vung. Chỉ vì Dạ Uyên Vũ nhất thời làm đổ ly nước trên tay mình mà muốn làm lớn chuyện.
“Cái tên nô bộc này! Ngươi đền y phục cho ta mau!” Y cao giọng sai nô tỳ kéo hắn đứng lên, chưa gì đã ra lệnh tát thẳng vào mặt hắn một cái đau điếng.
Không để ý đến Mộc Loan đang ở đây, y cố tình kéo hết sự chú ý về phía mình. Tỏ ra tâm cao khí ngạo đem Dạ Uyên Vũ muốn đánh chết.
Hắn cắn răng chịu đựng, đôi lúc từ miệng rỉ ra vài lời cầu xin. Hắn thực sự không muốn y chuyện bé xé ra to, hắn càng không muốn Lâm Minh Hoa trông thấy hắn...
Nàng được binh lính hộ tống lên lầu, cũng nghe được đám đông đang ồn ào, lòng thầm nghĩ có khi cũng chỉ là gây náo bình thường. Đám quý tộc rảnh rỗi không có gì làm thích đi gây sự khắp nơi thôi.
“Đã tìm kiếm kỹ càng chưa?” Giọng nàng vang lên lạnh tanh, bên cạnh thuộc hạ nghe vậy lập tức bẩm báo: “Bẩm tướng quân, đã điều động quân binh tìm kiếm khắp nơi, nhưng đến giờ vẫn chưa có thông tin gì.”
Nghe thế, lòng Lâm Minh Hoa càng chùng xuống, tâm trạng một mảnh xấu xí không muốn hé môi thêm câu nào nữa. Dường như đang rơi vào một mớ suy nghĩ miên man.
Bên cạnh đám đông dần trở nên náo nhiệt, Lâm Minh Hoa đột nhiên nghe được cái tên quen thuộc từ miệng mấy khách nhân hóng chuyện.
“Tên Dạ Uyên Vũ này số cũng đen thật, đụng ai không đụng lại đụng phải nữ nhân đài các kiêu căng!”
“Gia thế cô ta như thế, ai mà dám chạy vào ngăn chứ?”
Đám đông: “...”
Lâm Minh Hoa nhướn mày.
Dạ Uyên Vũ?
Lập tức như vũ bão không ngần ngại đi tới, đám đông cũng bị dọa cho sợ. Tất cả vội vã quỳ xuống cùng hô: “Diện kiến Mộc Loan Đại tướng quân!”
Dạ Uyên Vũ bị đánh đau đến muốn ngất đi, xung quanh sau khi hô lên câu vừa rồi thì im lìm không còn bất kỳ tiếng động nào nữa.
Hắn nghe ra có tiếng bước chân đang đến gần.
Trái tim Lâm Minh Hoa nát tan thành từng mảnh, kìm không được tay siết chặt đến run rẩy.
Bọn thuộc hạ lập tức lau mồ hôi trán, cảm giác chuyện không được tốt lắm.
Nàng quỳ một chân xuống, đỡ hắn lên, thật cẩn thận ôm vào lòng: “Dạ Uyên Vũ, Dạ Uyên Vũ của ta. Để ngươi phải chịu khổ rồi...”
Không thể khóc, nàng nhất định không được khóc. Lâm Minh Hoa đau đớn ôm lấy thân thể gầy ốm, dịu dàng nâng lên, giọng nói cay nghiệt dường như đang cố gắng nhẫn nhịn muốn phát hỏa: “Bản tướng sẽ ở lại đây vài ngày, thanh toán cho đủ số nợ cần trả.”
Thuộc hạ làm việc lâu ngày, nghe qua liền hiểu. Nhanh chóng tiến lên bắt giữ lại nàng tiểu thư yêu kiều kiêu ngạo kia.
“Cái? Các ngươi làm gì? Các ngươi tính làm gì ta? Đại tướng quân! Ta đã làm gì ngài?”
Lâm Minh Hoa đến liếc cũng không thèm liếc, quay người một mạch rời đi.
Mà sự im lặng đó, càng khiến cho vị tiểu thư nọ nổi hết gai óc.
...
Được vòng tay ấm áp ôm lấy, Dạ Uyên Vũ từ trong đau đớn tỉnh lại, nhận ra gương mặt nàng hắn liền vùng vẫy muốn thoát ra.
“Yên nào!” Lâm Minh Hoa gằn giọng, một tay giữ hắn, một tay chữa trị vết thương cho hắn.
“Ách!” Dạ Uyên Vũ ôm mặt, lúc đó hắn còn tưởng bản thân sắp chết rồi chứ? Nhìn người đang kề sát lại mình mà tim hắn bỗng nhiên đập loạn.
Lâm Minh Hoa nhận ra sự chăm chú từ đôi mắt kia liền kinh ngạc không thôi: “Mắt ngươi...”
Hắn cụp mắt, quay đi.
Nàng ôm hắn trong lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Vừa rồi ta hơi lớn tiếng, phu quân đừng giận ta có được hay không?”
Phu quân?
Dạ Uyên Vũ kinh hách, nàng vừa gọi mình cái gì cơ?
“Nói cho ta nghe, hai năm qua ai đã ức hiếp ngươi?”
“Ức hiếp?”
“Đừng giấu ta, lúc ngươi bất tỉnh ta đã kiểm tra toàn bộ rồi, cơ thể rất không tốt!” Lâm Minh Hoa không hài lòng nói.
“Ta, ta đã không còn xinh đẹp như trước, cũng không còn gương mặt mà ngài muốn. Mong ngài thả ta ra.” Dạ Uyên Vũ cúi gằm mặt, nhịn lại nỗi đau buông ra những lời này.
“Ta không thả đấy, ngươi làm gì ta?” Lâm Minh Hoa không vội vã, khóe môi nhếch lên một độ cong khó thấy. Người đã ở trong tay, không lo giữ không được.
“Nàng!”
“Phu quân ngoan một chút! Thê tử đòi hết nợ cho ngươi.” Lâm Minh Hoa hôn “chụt” một cái lên trán hắn, vẫn là dáng vẻ đắc ý khi xưa đứng trước hắn. Mà lần này còn thêm nhiều hơn một phần kiên quyết cùng cứng đầu, nhưng cuối cùng... Cũng chỉ là Lâm Minh Hoa mà hắn từng biết thôi, phải không?
______ Tác giả có lời muốn nói:
Một follow tăng lên nên ra chương nữa nè.