"Mộc Loan." Đế vương nhíu mày, hai tay siết chặt thành ghế khẽ gằn giọng.
"Bệ hạ, ngài quản chuyện của ta làm gì?" Lâm Minh Hoa dẫn chứng thuyết phục, lỹ lẽ đường hoàng: "Ta làm cháo đậu đỏ cho phu quân ta thì có gì sai?"
"Lâm Minh Hoa!" Uyển Vân Đế lớn tiếng quát, xung quanh hắn tỏa ra một luồng hắc khí bao bọc.
Nàng vẫn chẳng hiểu cái mô tê gì, trợn mắt nhìn đấng quân vương, lòng khó chịu chẳng kém hắn bao nhiêu: "Hoàng thượng, ta dành được ngôi vị về cho ngài không có nghĩa là ta không lấy nó về tay mình được, ngài nên cẩn trọng hơn một chút đi."
"Ngươi!"
"Tốt nhất là ngài bớt quản chuyện của ta lại!" Lâm Minh Hoa liếc xéo hắn một cái, quả thật từ thuở khai sơ lập quốc đến nay, Tây An chưa từng có một Đại tướng quân nào như nàng. Văn võ song toàn nhưng lại chẳng xem ai ra gì, nàng không thuộc về thế giới này. Cũng không có bất kỳ môt quy luật nào có thể trói buộc được nàng...
"Ta cáo lui trước." Lâm Minh Hoa nhàm chán bỏ đi. Xem ra, dự đoán của nàng không sai... Hoàng đế Tây An thực sự có ý với nàng.
"Phu quân, nếu ta đoán không lầm... Có lẽ, ngày mai hay kia gì đó ta sẽ bị bắt đi làm thê tử của người khác." Nàng chống cằm, biểu cảm rầu rĩ nói.
Dạ Uyên Vũ lập tức khựng lại, một cỗ thân thể cứng rắn không biết nên làm thế nào cho phải. Hắn thật sự hoang mang...
"Gì cơ?"
Lâm Minh Hoa tiếp tục không ngừng, hắn nhu thuận như vậy cũng chưa bao giờ cho nàng thấy hắn làm đổ bình giấm, nhân tiện cũng muốn trêu đùa một phen.
"Nàng?"
"Hở?"
"Còn nàng thì sao?"
Lâm Minh Hoa vờ vịt suy nghĩ, rồi tỉnh bơ đáp: "Hắn là quân vương, ta là thần tử. Muốn từ chối cũng không được."
"Nàng sẽ lấy Uyển Vân Đế về làm chính phu?"
"Ừm..."
Tim hắn thật đau đớn, cũng khó chịu vô cùng. Dạ Uyên Vũ một tay ôm ngực trái một tay siết lại, cắn răng không thốt ra được một lời nào. Suy cho cùng, hắn vốn cũng chỉ là một kỹ nam xuất thân thấp hèn làm sao sánh được với quân chủ một nước?
Nước mắt cứ vậy chẳng biết từ đâu rơi xuống, thấm ướt cả chăn, nhìn một màn này Lâm Minh Hoa thiếu điều vội sắp chết tới nơi.
"Phu quân, Phu quân... Ngươi làm sao vậy?" Lâm Minh Hoa rúc vào lòng hắn, hôn hôn cánh môi mỏng ấm áp đáng thương bị người cắn chặt: "Phu quân bớt giận, bớt giận..."
"Ta không muốn." Trong lời nói nghe ra có chút nức nở, Dạ Uyên Vũ đột nhiên nói.
Mặc kệ trái tim đang đau đớn kịch liệt, hắn đưa tay ra ôm chặt lấy nàng, vùi mặt vào hõm cổ nàng ngửi lấy mùi hương thơm nhẹ quen thuộc, thanh âm phát ra mang theo đôi phần hung ác: "Ta không cho phép."
"Phu quân không cho phép gì cơ?" Lâm Minh Hoa giương đôi mắt to tròn trong trẻo nhìn hắn, rõ ràng là hiểu rõ ý vị trong lời nói người kia nhưng vẫn cố tình hỏi lại.
"Không cho phép nàng lấy bất kỳ ai ngoài ta." Dạ Uyên Vũ thở dốc, răng cắn chặt đến lợi hại, như con thú hoang dại điên cuồng ôm lấy miếng mồi ngon cực khổ săn được. Dạ Uyên Vũ tức giận mắng: "Chết tiệt! Nàng muốn bỏ ta sao?"
Trong mắt Lâm Minh Hoa hiện tại chỉ tràn ngập một loại ngọt ngào không kể hết, đôi con ngươi chứa đựng tình yêu không cách nào giải bày, nàng thuận thế hôn lên má hắn một cái thật nhẹ. Bỗng bật cười khúc khích: "Phu quân yêu ta nhiều đến thế sao? Lo lắng mất ta đến vậy sao?"
"... Đương, đương nhiên rồi." Mặt hắn khi trả lời đột nhiên đỏ ửng, những lời đường mật sến súa này hắn rất hiếm khi nói ra hay thừa nhận. Mà hắn càng không muốn nói, Lâm Minh Hoa càng muốn nghe. Muốn nghe thật kỹ.
"Phu quân có thật chỉ muốn ở cạnh ta không?"
"Nàng... nàng cố ý phải không?" Mặt hắn thật mỏng biết bao, Dạ Uyên Vũ ngượng chín vội quay người ra chỗ khác.
"Ta không có!" Lâm Minh Hoa bật cười lắc đầu nguầy nguậy: "Chẳng qua... Ta cũng yêu Phu quân nhiều lắm, cũng không có nghĩ tới chuyện rời xa ngươi..."
"Vậy nàng... nàng tính đối phó với Hoàng Đế thế nào?"
"Còn đau không?" Nàng không vội trả lời hắn, ngược lại đưa tay lên xoa vị trí hắn giữ chặt vừa rồi. Xem chừng là rất không tốt.
"Không..."
"Ta vốn cũng không định để tên Đế vương kia không biết đâu là trời đâu là đất... Chẳng qua, cho dù có là một phế đế thì hắn cũng là một Đế vương, ta phải ứng xử sao cho đúng mới được."
"À!" Lâm Minh Hoa như nhớ tới cái gì lại hỏi: "Cả ngày hôm nay có ai mang đến phủ cái gì hòng muốn ngươi nếm qua không?"
Không ngoài suy nghĩ, Dạ Uyên Vũ gật đầu: "Là cháo đậu đỏ."
Lâm Minh Hoa: "..." Hơi sững sờ ngây người ra giây lát, cuối cùng cũng vực lại chút ít tinh thần thăm dò: "Của ai? Ngươi đã động qua?"
"Họ nói là do Đế vương đích thân ra lệnh cho người làm, muốn ta nếm qua nhưng ta đã từ chối. Cháo vẫn còn để ở nhà bếp của phủ."
"Ồ..." Lâm Minh Hoa nhếch khóe môi, không nói lời nào chạy vèo ra ngoài để xuống phòng bếp ngó qua chén cháo đậu đỏ, sau đó nàng rút ra cây trâm thử độc trong tay áo.
"Quả nhiên..." Nàng nhíu mi, tên Hoàng đế này thực sự muốn ép hôn nàng đến cùng mà!
"Chuyện gì vậy?" Vừa quay trở lại, Dạ Uyên Vũ đã lo lắng lên tiếng.
"Không sao, Phu quân nên sớm nghỉ ngơi." Lâm Minh Hoa chui tọt vào chăn, lần này không phải là nàng ôm hắn ngủ nữa mà là chính nàng rúc vào lòng hắn tạo nên cảm giác thực khó nói.
"Ta sẽ không thể chạy thoát nếu Phu quân ôm ta thật chặt!" Nàng nở một nụ cười tinh ranh hướng hắn nói.
Không ngoài dự liệu, đôi bàn tay thành thật kia rất nhanh lại ôm nàng chặt thêm mấy phần...
Bên ngoài không khí lạnh thổi đến khiến người ta cảm thấy buốt giá, tê rần tứ chi, nhưng ở bên trong nột căn phòng nhỏ có chứa đựng hai con người đang chìm ngập trong sự ấm áp của ngọn lửa tình yêu nồng nàn đến mức khó thở.
Tình yêu thực sự vô cùng thiêng liêng và quý giá biết chừng nào...