Đoan Lạc Hi ngồi bên ngoài phòng họp, tay xoa xoa mi tâm dường như đang nghĩ về chuyện gì đó. Cô thật sự không biết phải đối xử với nam nhân kia ra sao, vì hắn không ai khác chính là kẻ đã giết chết cậu hai của cô.
Hắn ngăn chặn mọi con đường trốn thoát của Đoan Lạc Hi, để rồi hôm nay hắn nhận lấy hậu quả do mình làm ra càng khiến cô hả hê hơn bao giờ hết.
Cô nhốt hắn trong một căn phòng chẳng có lấy một tia ánh sáng, hằng đêm cùng hắn giao hoan, nhưng trong thâm tâm cô biết... Bản thân mình kinh tởm hắn hơn bất kì ai.
Hiện tại...
Cô cảm thấy là nếu như hôm nay lại gặp cái bản mặt đáng ghét kia trong căn phòng tối tăm đó thì có lẽ cả buổi tối cô cũng nuốt không nổi cơm nữa là... Nên bây giờ quyết định đặc biệt một đêm phải đi tìm bạn tình thay đổi không khí thôi!
Ít ra cái đám trai bao ngoài kia còn lý tưởng hơn một phế nhân nhiều.
"Tiểu thư, tùy cô chọn lấy một người." . Đọc truyện hay, truy cập ngay == TRUMtгuyeЛ .vn ==
Một dàn mỹ nam nhan sắc có vẻ hơn tên kia rất nhiều, có vài người trong số đó cũng hợp gu cô hơn Giang Từ Yên gấp vô số lần! Nhưng mà chẳng hiểu sao, chẳng hiểu tại sao lại không tài nào làm cô hứng thú hơn, nên chỉ đành chọn tùy ý một người vậy, y tên là Mộc Cầm.
Cùng Mộc Cầm quay về căn hộ bởi lẽ Đoan Lạc Hi không muốn làm chuyện đó ở một nơi xa lạ, nó rất dơ bẩn.
"Cạch" một tiếng cửa mở, cô suy nghĩ... Có thể lúc này con chó nhỏ đang tràn ngập phấn khởi mong cô quay lại với nó nhỉ?
Chẳng qua, cô không thể bỏ vị khách này ở đây được đâu... hắc.
Cô đẩy Mộc Cầm xuống sofa, một tay khác thì nhanh chóng gỡ bỏ y phục của cả hai.
Đoan Lạc Hi không rườm rà định đưa ngón tay của mình trực tiếp tiến vào.
"Tiểu, tiểu thư... Gượm đã, nơi này chưa có dầu bôi trơn... Chị có..." Mặt thiếu niên thoáng chốc đỏ ửng, vẻ xinh đẹp hồn nhiên có thể làm cho bất kỳ thiếu nữ nào cũng phải gục ngã.
"Em, em rất sợ đau... Tiểu thư, xin chị..."
"Sợ đau sao?" Đoan Lạc Hi lẩm bẩm trong miệng, từ khi nào mà một con chó như y lại dám nói với nàng nó sợ đau?
Ngoại trừ...
"Hừ." Cô bị làm cho mất hứng, chậm rãi đứng dậy đi tìm dầu bôi trơn, tìm thấy lại tiếp tục cuộc ân ái dang dở.
Cô đeo lên m*nh c*n, rất mạnh bạo mà trực tiếp tiến vào nơi hậu huyệt nóng ran mềm mại.
Thật khít, Đoan Lạc Hi có thể cảm nhận rõ ràng nơi đó đang siết chặt lấy d*ơng v*t giả, như muốn nuốt chửng lấy nó vậy.
"Aaa, sướng quá... Tiểu thư, thật sướng... Aa...ưưư" Y đổi thành tư thế bò, tất cả mọi thứ đều phơi bày trước mắt cô. Nhưng mà, cô lại không dám thử liếm nó như bình thường cô hay làm với Giang Từ Yên.
Không phải là cô bảo hắn ghê tởm? Tại sao như vậy...
Đoan Lạc Hi dùng tay bóp lấy bộ ngực mềm mại căng tròn, suýt thì khiến cho Mộc Cầm muốn nhảy cẫng lên.
"A a a a, nơi đó... nơi đó mẫn cảm... Tiểu thư..."
"Mẫn cảm?" Cô càng mạnh tay xoa bóp nơi mà y nói là mẫn cảm, lực tay mạnh đến mức cả hai bên đều đỏ lợi hại.
Kế tiếp, bàn tay Đoan Lạc Hi liên tục đánh mạnh mấy cái vào mông của y khiến Mộc Cầm ngăn không được tiếng rên rỉ, nước mắt tràn ra giàn dụa: "Tiểu thư, đừng đánh nữa... đau, đau quá..."
"Nô lệ thì không có quyền kêu đau." Mắt cô nhiễm ánh đỏ, dùng d*ơng v*t giả đâm mạnh vào bên trong, theo nhịp không hề có ý định ngừng lại.
"A a a...ha... hức..." Mộc Cầm không nói nổi nên lời, lỗ huy*t sắp bị làm cho rướm máu rồi.
Đoan Lạc Hi chẳng biết từ đâu lấy ra nào là roi da, rồi cả xích trói, hay mấy cái đại loại thế bày ra bàn không thiếu thứ gì.
Cô siết cổ y bằng dây trói, từ ngực đến cơ bụng được Đoan Lạc Hi dùng tay vuốt ve trước khi trên đó xuất hiện thêm thứ gì khác.
"A!" Y rên rỉ không ngừng khiến cô đau đầu, rất kiên định nhét cả khăn mùi xoa vào miệng Mộc Cầm.
"Ưm... ư, ha...ha..."
Đoan Lạc Hi rút d*ơng v*t ra trong khi lỗ h*u còn đang siết chặt thật giống muốn ngăn cản cô lấy nó ra. Cô lại nhét trở lại vào trong là một cái trứng rung, chả hiểu tại sao Đoan Lạc Hi thích nhất là cái thứ đồ chơi này.
"Phụt" một dòng t*nh d*ch nhất thời bắn ra làm cô còn chưa kịp phản ứng, tên này vậy mà mẫn cảm hơn cô nghĩ...
"A a ha ha...ưm." Mộc Cầm bị trừng phạt bằng những lần roi da liên tục hạ xuống: "Đúng là hư hỏng, tôi còn chưa cho cậu ra đâu."
"Ưm a!" Mộc Cầm cứng còng thân thể, sắp bị trứng rung làm cho muốn ra nữa rồi!
Đoan Lạc Hi cúi người, đột nhiên muốn chơi đùa với hai hòn bi mềm mềm, xoa nắn một hồi lại chộp lấy m*nh c*n đang chuẩn chị cương cứng.
Cô vuốt ve nó đều tay, trong phút chốc bóp mạnh một cái.
Tôi đã nói trước là cậu không được phép ra sớm như vậy!
Mộc Cầm: "..."
...
Đằng sau cánh cửa phòng, khóe mắt của hắn đã nhiễm đỏ, chẳng biết từ khi nào... Người kia đối với Giang Từ Yên, đã trở nên thật xa vời.
Đoan Lạc Hi, đã không còn là của riêng mình anh nữa rồi...