[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào

[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào - Chương 40




Nằm trên giường lạnh lẽo, nghĩ về kiếp trước cũng như kiếp này... Giang Từ Yên mệt mỏi thở dài, tình yêu giữa cô và hắn mà nói đúng là một thứ xa vời khôn cùng.

"Alo..." Hắn lê cái thân đau nhức ngồi dậy, cầm lấy điện thoại gọi cho một chiếc taxi: "Đến số nhà... Tôi muốn rời khỏi thành phố."

Hắn muốn quên đi con người này, quên đi hình ảnh một Đoan Lạc Hi khắc sâu vào tâm khảm hắn, muốn lấy một mảnh vải che đi toàn bộ thứ quá khứ kia. Hắn muốn thử bắt đầu lại, hắn muốn... Nhưng mà, thật không may cho hắn rồi, Đoan Lạc Hi là loại người nào cơ chứ?

Cô chính là một ma đầu! Một nữ nhân quỷ quyệt xảo trá, khác hoàn toàn so với con người trước đây cần được hắn bảo hộ. Đã không còn là một cô gái ngốc nghếch nữa rồi.

Hắn cảm thấy mình như một cục tạ chặn trước cửa nhà cô khiến Đoan Lạc Hi hằng ngày phải chướng mắt, hắn thấy mình thật phiền phức khi suốt ngày cứ ôm lòng yêu thích đối với cô. Hắn cảm thấy, Đoan Lạc Hi không hề yêu hắn.

Loại cảm giác này còn gì đau hơn cơ chứ? Cô đến chân trời góc bể tìm hắn không phải vì cô luyến tiếc Giang Từ Yên. Cô tìm hắn là vì, cô không muốn mất đi món đồ chơi giải khuây của mình.

Không ngoài dự đoán, Đoan Lạc Hi lại tìm được hắn, lần này còn tức giận hơn trước rất nhiều... Chỉ là một món đồ chơi thôi mà tại sao lại phiền toái đến vậy? Cứ thích trốn đi là thế nào?

Nghĩ nghĩ cô liền tìm phương pháp khác, trực tiếp khóa hắn lại bằng dây xích bên giường.

"Đừng hòng chạy được nữa đồ khốn."

"Lạc Hi, em hận anh đến như vậy? Em chưa từng yêu anh sao?" Vẻ mặt hắn thất thần nhìn cô.

"Chưa từng. Chỉ có anh, chỉ một mình anh ngu ngốc ôm lấy cái tình yêu đó vào người thôi! Chẳng có ai công nhận nó ngoài anh cả."

"Lạc Hi..."

Đoan Lạc Hi bỏ ra ngoài không thèm nói chuyện nữa, người nằm trên giường kia cũng không còn là mối bận tâm của cô.

Buổi tối trời có phần âm u, từng cơn giông bắt đầu ồ ạt kéo đến, Đoan Lạc Hi cầm lấy cốc cafe nóng ngắm nhìn khung cảnh thành phố lúc về đêm. Ánh sáng từ những căn nhà, cửa hàng, shop thời trang... bừng sáng gói gọn trong tầm mắt của cô. Chúng thật lung linh và rực rỡ biết bao nhiêu.

Dường như cô chẳng thuộc về những thứ đó nữa, chẳng có ánh sáng hi vọng nào lọt vào tâm hồn đang dần trở nên héo úa đến mức nhàm chán của cô. Càng lúc cô càng cảm thấy mình như tách rời khỏi cái xã hội nhộn nhịp xô bồ này mà ẩn mình nơi đáy vực sâu của tội lỗi.

Áp mặt vào lớp kính thủy tinh cường lực, cảm nhận cái lạnh buốt đang lan truyền khắp cơ thể, Đoan Lạc Hi bỗng nhiên nghi ngờ về quyết định của mình.

Giang Từ Yên là kẻ đã bắn chết cậu hai của cô ư?

"Đói bụng quá." Cô ôm bụng: "Cần phải làm cái gì đó để ăn thôi."

Vào bếp, Đoan Lạc Hi định làm đại vài món nhằm muốn nhanh chóng lấp đi cái bụng đang réo vang, rồi vô tình bị dao cắt trúng nên đã lập tức chạy đi tìm băng cá nhân.

Mò mẫm trong hộc tủ một lúc lâu, cuối cùng Đoan Lạc Hi cũng tìm được băng dán cá nhân, đồng thời cũng tìm thấy một thứ thú vị.

Đó chính là một cuốn album không quá cũ kỹ, mở ra bên trong khiến cô hơi bất ngờ... Vì chúng chứa toàn hình ảnh của cô vài năm về trước.

"Là hắn thu thập sao?" Đoan Lạc Hi nhíu mày: "Tên Giang Từ Yên này, đúng là kẻ biến thái mà!"

Nói thì là như vậy nhưng cô vẫn chậm rãi lật giở từng trang, phía sau mỗi tấm hình bị cô phát hiện được giống như một cuốn nhật ký có kèm hình ảnh vậy.

Đặc biệt, sau mỗi lời hắn viết đều có kèm theo dòng chữ: "Yêu em nhiều."

Tuy hơi sến nhưng mà chẳng hiểu sao tim cô lại thấy rung động lạ kỳ.

Gì chứ?

Yêu tên khốn đó sao?... Đừng có mơ!

"Rầm" một cái, Đoan Lạc Hi đóng cửa tủ lại, chuyện vừa làm nhanh chóng bị cô quăng ra sau đầu.

Gần đây cô cứ hay mơ về một giấc mơ kỳ lạ không rõ ràng, chẳng lẽ sau cái chết của cậu hai còn là một chuyện gì khác? Ai đó đang cố tình che giấu cô ư?

Giấc mơ gần nhất của cô là vào ngay tối hôm đó, Đoan Lạc Hi gặp lại giấc mơ đó một lần nữa. Nhưng lần này thì khá rõ ràng, cô thấy gương mặt cậu hai của mình, cũng thấy rõ người mà cậu hai đang quỳ trước mặt, đó là một phụ nữ trang điểm chua ngoa, bà ta kẻ mắt rất đậm và đôi môi thì đỏ rực. Có vẻ như bà ta là một người rất nhiều tiền.

"Phu nhân, phu nhân cho tôi thêm vài ngày. Để tôi định giá được với tên lái buôn kia rồi sẽ lập tức trả tiền cho bà, phu nhân..."

"Định giá? Lái buôn?" Cậu hai của cô đang nói gì vậy?

"Không có ra thời hạn với ta nữa." Người phụ nữ trên tay là khẩu súng chĩa vào đầu cậu hai Đoan Lạc Hi.

"Gì cơ?" Đôi con ngươi cô co rút, không chỉ một mình Giang Từ Yên cầm súng sao?

"Phu nhân Lâm! Mong bà dừng tay lại!" Tiếng nói của Giang Từ Yên đột ngột vang lên từ phía sau lưng cô, Đoan Lạc Hi quay người.

Đập vào mắt cô chính là...

Gương mặt tràn ngập sự kiên định của hắn.

______Tác giả lảm nhảm: