"Từ Yên..." Đoan Lạc Hi xem hắn mà mắt cay cay, cô đúng là tội đồ thiên cổ mà.
"Từ Yên của em." Đoan Lạc Hi cảm thấy vô cùng hối hận, mà có hối hận thế nào đi chăng nữa thì... Cuối cùng cô và hắn cũng cách biệt một trời âm dương rồi.
Cô thở dài, làm hồn ma vất vưởng thế này cũng không tệ... Ít ra, cô vẫn còn có cơ hội để ngắm nhìn và che chở cho hắn.
Đột nhiên, Đoan Lạc Hi bị một lực hút nào đó hút đi. Cô khó hiểu quay đầu, chẳng có gì cả. Nhưng mà lực hút kia lại ngày một mạnh hơn.
"Cái gì vậy trời..."
...
Vừa có ý thức trở lại, Đoan Lạc Hi liền nhận ra... Cô đang đổ sữa vào người hắn.
Không phải mơ hả? Cái quái gì đang diễn ra thế này? Trọng sinh?
Trước hết là quăng mấy bình sữa đi trước đã.
Đây là bình thứ hai, cô giật nảy toan ngăn lại hành động của mình.
"Chết rồi." Đoan Lạc Hi cau mi, nhẹ nâng người hắn vào nhà vệ sinh rửa sạch thân thể. Cả trong lẫn ngoài!
Hơi thở yếu ớt vô cùng khiến cô phát hoảng, chỉ muốn chửi thề một tiếng. Đã trọng sinh sao mà không cho về lúc cách đây một tiếng trước đi hả trời!
"Từ Yên... Từ Yên, mở mắt ra nhìn em." Đoan Lạc Hi sợ hãi vỗ nhẹ lên má hắn, cả thân thể được cô dùng chăn dày quấn lấy.
"Ưm..." Từ vô thức tỉnh lại, Giang Từ Yên phát hiện cô đang ôm mình thì ngây người.
"Cái... Đoan, Đoan Lạc Hi?"
"Hức." Cô nhịn không được bật khóc thành tiếng, vùi đầu vào vai hắn: "Hu hu, em tưởng em đã mất anh rồi! Giang Từ Yên! Em có lỗi với anh, em... em xin lỗi! Giang Từ Yên!"
"Oaaaa." Cô khóc lợi hại, càng khóc càng ôm chặt lấy người thương. Truyện Tiên Hiệp
"Lạc, Lạc Hi... Đừng khóc, anh...anh ở đây mà." Cô ôm mạnh làm hông hắn đau, nhưng không dám nói.
"Ư." Cô cư nhiên biết hắn không thoải mái, tức thì thả lỏng: "Em xin lỗi, xin lỗi..."
"Đoan Lạc Hi... Em, hôm nay sao lại..."
"Em... hức, em sai rồi. Em không nên làm vậy, xin anh đừng rời xa em... Giang Từ Yên, xin anh..."
"Anh không..." Lời nói kế tiếp không kịp thốt lên, trên môi hắn liền cảm nhận được xúc cảm mềm mại. Lần đầu tiên, sau rất nhiều năm... Lạc Hi chủ động hôn hắn.
"Được rồi." Mặt mũi cô vốn vẫn còn lấm lem do nước mắt nhưng lại muốn ôm hắn đứng phắt dậy đi ra ngoài.
"Lạc Hi, em muốn đi đâu?"
"Đi khám bệnh, khám thai." Thanh âm nghẹn ngào, nghe như người bị ủy khuất là cô mới phải.
"Sao em..." Đương nhiên làm Giang Từ Yên rất bất ngờ, rõ ràng là hắn đâu có nói với cô... Sao cô lại biết? Còn chắc chắn như thế?
"Sao cái gì em? Em còn chưa tính sổ anh vì giấu em chuyện anh mang thai đấy!"
Giang Từ Yên: "..."
Đoan Lạc Hi bên ngoài tuy nói thế, nhưng trong lòng là đang lo muốn xỉu đây. Lỡ như vừa rồi làm bị thương đứa nhỏ thì phải làm sao?
Không sao rồi phải vậy không? Đã không sao rồi phải không... Vẫn kịp, vẫn kịp có phải hay không?
"Từ Yên, anh có giận em không?" Đoan Lạc Hi ôm hắn ngồi trên xe riêng, hôn hôn lên mái tóc mềm mại.
"Anh?" Giang Từ Yên cụp mí mắt: "Chưa từng nghĩ đến việc giận em."
Tim Đoan Lạc Hi nhói lên chua xót, nhiều hơn nữa là xấu hổ.
"Em..." Cô lại sắp khóc nữa rồi.
"Đừng xin lỗi nữa, em không làm gì sai cả." Giọng hắn trầm khàn, không nhanh không chậm nói một sự thật.
"Em biết tất cả mọi chuyện rồi, Từ Yên à... Vậy cho nên, anh càng tẩy trắng, em lại càng thấy bản thân mình có tội... Từ Yên, hức..."
Giang Từ Yên ngạc nhiên: "Biết mọi chuyện? Em không..."
"Em không đùa anh. Giang Từ Yên, đừng chịu đựng nó một mình em sẽ đau lòng lắm, có biết không?"
"Lạc, Lạc Hi..." Tổng tài sắp không nhịn được muốn khóc theo cô rồi.
...
"Bác sĩ, có chuyện gì với anh ấy không?"
Vị bác sĩ già nhìn nhìn kết quả kiểm tra, sau liền gật đầu: "Hiện tại không có gì đáng lo ngại."
"Vậy còn đứa bé?" Đoan Lạc Hi không nhịn được nữa chen vào.
"Ừm... Hiện tại thì nó vẫn ổn."
"Phù." Cô nhanh chóng thở dài một cái nhẹ nhõm.
"Không sao." Giang Từ Yên nắm tay cô: "Anh vẫn ổn mà."
Xém thì không ổn đó, tổ tông của em... Cô gượng cười coi như đáp lại.
Ra đến xe, Đoan Lạc Hi không chần chừ chui tọt vào lại ôm lấy vị tổng tài của mình, tay cô sờ sờ xằng bậy khắp nơi với một mục đích cao cả là, kiểm tra xem hắn có còn cái gì không ổn hay không.
"Giang Từ Yên, Giang Thị từ bây giờ vẫn là của anh... Công việc em sẽ làm, anh chỉ cần ngồi đó và sai bảo là được!" Đoan Lạc Hi mỉm cười đắc ý nói.
"Sao lại...? Không phải em thích nó sao? Anh không cần Giang Thị nữa."
"Anh nói gì cơ?" Cô ngây ngốc nhìn hắn chằm chằm.
"Là bởi vì em thích nên anh mới chấp nhận đưa nó cho em... Anh không cần Giang Thị, anh..."
Chỉ cần em.
"Kệ đi, em vẫn đưa anh quay về vị trí vốn có của mình... Em cũng chẳng cần chúng nếu không có anh." Cô dụi đầu vào cổ hắn hít hà hương thơm quen thuộc, thích ý cọ cọ mãi như thế.
Giang Từ Yên không rõ vì lý do gì Đoan Lạc Hi lại nhanh chóng thay đổi đến chóng mặt như vậy. Đây có phải là mơ hay không? Nếu là mơ, xin hãy cho hắn đừng bao giờ tỉnh lại nữa.
Về Đoan Lạc Hi, cô biết chỉ trong chốc lát lại thay đổi nhanh như này sẽ khiến Giang Từ Yên cảm thấy cô thật giả tạo, nhưng không sao... Chỉ cần cô biết, cô thích hắn như thế nào là được.
Cô không dùng loại tình cảm "yêu" để đáp lại hắn, bởi lẽ... Cô gây ra đau khổ cho hắn không phải chỉ mới cách đây không bao lâu thôi sao? Nói "yêu" ngay lúc này thì thật sự rất giả tạo.