Nữ Giám Đốc Hoàn Mỹ

Chương 435






Chúng tôi suy nghĩ, nếu những người này lựa chọn đến đây ăn cắp đồ vào lúc chúng tôi đi ra ngoài, còn nhóm Bạch Vi cũng không ở trong hang, chứng tỏ họ cũng biết sợ.Có câu này nói ra thì hơi khó nghe, nhưng lại là chuyện hết sức bình thường.

Nếu là những tên khá háo sắc, khi nhìn thấy một cô gái đẹp như Bạch Vi, ít nhiều cũng sẽ động lòng.

Nhưng nếu họ đã lựa chọn ra tay lúc Bạch Vi không có ở trong hang, chứng tỏ là bọn họ cũng không có nhiều người.Chúng tôi đã lục soát trong hang, vì thế sau khi bàn bạc xong, tôi và Hồ Kiếm sẽ đi kiểm tra, còn Triệu Thư Hằng cầm một con dao phay và cây giáo gỗ ở lại bảo vệ nhóm Bạch Vi.Sự việc cấp bách, nếu đã quyết định xong, tôi và Hồ Kiếm lập tức xuất phát đi tìm kiếm ngay.

May mắn là, chúng tôi thật sự đã phát hiện ra vài dấu vết trong cuộc tìm kiếm này.Trong một bụi cây bên ngoài hang động có một dấu chân mờ cùng vài miếng thịt vụn, tôi nhìn phương hướng rồi phán đoán nói: “Tôi đoán là họ chạy về phía này, Hồ Kiếm, chúng ta mau đuổi theo”.Dứt lời, tôi lên nòng, vào tư thế sẵn sàng bóp cò.Nhưng nhiều lúc nói thì dễ, nhưng làm thì mới thấy cực kỳ khó.


Chúng tôi mới đuổi theo những dấu vết ấy được vài trăm mét thì đã mất dấu của bọn họ, tôi nhìn chằm chằm vào rừng cây rậm rạp phía trước, không khỏi chửi bới hỏi thăm họ hàng nhà lũ trộm này.Nhưng tôi không cam tâm, nên quyết định từ nay trở đi, trong ba người đàn ông, ngoài tôi bắt buộc phải ra ngoài đi săn thì lúc nào cũng phải có một người ở lại hang để bảo vệ nhóm Bạch Vi.Làm vậy thì hai người đàn ông chúng tôi không chỉ mất thêm nhiều thời gian ở bên ngoài để tìm con mồi, mà lúc nào cũng phải chú ý tìm kiếm dấu vết.

Điều quan trọng hơn nữa là chúng tôi còn phải tìm một cái hang khác để ở, vì thế áp lực ngày một lớn.Vì đồ đạc của chúng tôi đã bị trộm hết, nên tối nay đành phải ăn tạm một bữa thịt thỏ mà chúng tôi vừa săn về được.

Lượng thịt không nhiều, mỗi người chỉ được một miếng nhỏ, nhưng không ai nói gì cả.

Vì ngày mai, chúng tôi còn phải ra ngoài đi săn tiếp, nếu không có đủ sức lực thì chắc sẽ không về được mất.Tuy nhiên dù chúng tôi thắt lưng buộc bụng, nhưng một con thỏ cũng không thể đủ cho sáu người ăn được.

Đường cùng bất đắc dĩ, chúng tôi đành đi ra ngoài, tìm ít quả và rau dại ở xung quanh để lấp đầy bụng.Ngày hôm sau, tôi và Triệu Thư Hằng đi săn, để Hồ Kiếm ở lại hang bảo vệ nhóm Bạch Vi, còn chúng tôi thì đi ra ngoài.Mấy ngày nay, dù con mồi ngày một ít, nhưng chúng tôi phối hợp với nhau rất ăn ý, nên miễn cưỡng cũng có thể bắt được vài con, không quá phong phú, nhưng có mà ăn là tốt rồi.Hơn một tuần tiếp theo, chúng tôi đã tìm thấy mấy hang động, nhưng tiếc là cái thì có vị trí quá kém, cái thì quá chật, không thể chứa sáu người chúng tôi được.Cuối cùng có một ngày, chúng tôi đi lòng vòng bên ngoài khu rừng, nhưng không phát hiện ra dấu vết của bất kỳ con mồi nào cả.

Chúng tôi không chịu nổi nữa, nếu con người không có đủ chất dinh dưỡng trong một khoảng thời gian dài, kiểu gì cũng sẽ mắc một loạt bệnh gì đó.Chúng tôi hái ít quả dại về hang, nói: “Hôm nay, tôi và Hồ Kiếm cùng đi.

Chúng tôi sẽ đi sâu vào trong rừng xem sao, nếu không tìm được vài con mồi to thì chắc sớm muộn gì chúng ta cũng chết đói mất”.Trông thấy sắc mặt hồng hào lúc đầu của mọi người dần trở nên vàng vọt, đặc biệt là Bạch Vi, trong lòng tôi thấy vô cùng đau đớn.“Phương Dương, hai người nhất định phải cẩn thận nhé.

Mấy ngày nay, tuyết phủ kín núi.


Nếu tình hình không ổn thì phải về ngay, chúng ta ăn ít đi vài bữa cũng không sao đâu”.Bạch Vi chăm chú nhìn tôi rồi nói, vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy khiến người ta không dám khinh suất.Hàn Mỹ Kỳ cũng dặn dò chúng tôi phải hết sức cẩn thận.Tôi nói: “Em yên tâm, nhất định anh sẽ mang thú săn về”.Tôi và Hồ Kiếm đi ra ngoài, vừa bước chân ra khỏi hang, chúng tôi đã cảm thấy bên ngoài lạnh thấu xương.

May mà lúc trước, chúng tôi luôn khoác tấm da lợn rừng trêи người nên không bị lấy cắp mất, không thì bây giờ chỉ còn nước ngồi trong hang chờ chết thôi.Dù da lợn rừng đã cản phần lớn gió lạnh cho chúng tôi, nhưng vẫn có những bông tuyết nhỏ chui vào bên trong người chúng tôi qua cổ áo, làm chúng tôi lạnh đến mức run lên.Thời tiết ngày càng khắc nghiệt, ngày hôm qua còn âm u mà hôm nay đã nổi bão tuyết.

Nếu vẫn không kiếm được thức ăn, chắc chúng tôi sẽ chết đói mất.Càng thế này, tôi càng hận lũ người đã ăn trộm đồ của chúng tôi.Chúng tôi xuất phát tìm kiếm một lúc trong rừng, nhưng không có gì cả.

Xem ra khi tuyết dày lên, các con động vật nhỏ đều bắt đầu ngủ đông trong hang rồi, còn những con to thì cũng đã đi tìm chỗ ẩn trốn.Tôi thấy không cam tâm: “Hồ Kiếm, chúng ta đi vào rừng tiếp đi, tôi không tin một khu rừng lớn thế này lại không có thứ gì ăn được”.Hồ Kiếm cũng không hề do dự, lập tức đồng ý.

Qua một thời gian dài phối hợp, Hồ Kiếm đã trở thành một thành viên trong đội của tôi.


Còn câu chuyện người nông dân và con rắn mà tôi lo lắng lúc đầu cũng không hề tái diễn.Tôi nghĩ thấy cũng đúng, đầu tiên là Vương Cương và Viên Dung, nếu Hồ Kiếm và Hàn Mỹ Kỳ cũng như vậy, tam quan của tôi sẽ sụp đổ mất.Phải nói là mấy năm nay trong tất cả những nơi mà tôi từng tới thì chỉ có hòn đảo này là để lại ấn tượng sâu nhất với tôi, không chỉ vì hoàn cảnh khắc nghiệt ở đây, mà còn có khí hậu thay đổi thất thường nữa.Tôi và Hồ Kiếm lẳng lặng đi sâu vào trong rừng dưới màn tuyết để tìm kiếm, chúng tôi tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng đã có vài con thú săn xuất hiện trong tầm mắt.Mấy cây cỏ trêи nền tuyết cách chỗ chúng tôi không xa đang lắc lư không theo quy luật, chúng tôi nhìn kỹ thì thấy có mấy con chuột còn béo hơn cả chuột dúi ở dưới gốc cỏ.

Nhìn bên ngoài thì đúng là nó trông khá giống chuột dúi, nhưng nhìn kỹ thì lại phát hiện ra những điểm khác biệt.Bụng của loài chuột này to hơn, tư chi cũng vững chắc hơn, nhưng phần đầu lại không có cảm giác bị hoẵng như các con chuột bình thường, nên trông rất đáng yêu.Nếu không phải bây giờ, mấy con chuột này đang dùng cái răng cửa to đùng của mình để gặm cắn rễ có, nên chúng tôi mới có thể nhìn ra độ hung hãn của nó, nếu không chắc chúng tôi còn nghĩ nó hợp làm vật nuôi hơn cả chuột dũi.Nhưng bây giờ với chúng tôi mà nói, nhưng con chuột béo này đúng là báu vật trời ban.

Nếu chúng tôi không nắm bắt cơ hội thì đúng là phí của trời.Tôi nói nhỏ: “Hồ Kiếm, anh nhìn thấy không? Dưới rễ cỏ đằng kia có ba con chuột bự màu xám, chúng chính là bữa ngon hôm nay của chúng ta đấy!”Hồ Kiếm gật đầu, ánh mắt vụt sáng: “Thế giờ phải làm sao? Có tất cả ba con, nếu mang hết về, chắc đủ cho chúng ta ăn mấy ngày đấy”.Tôi cười đáp: “Khi nào tôi nói hành động, tôi sẽ nổ súng bắn chết một con trước, đồng thời anh cũng phi cây thương qua xử một con, con bự cuối cùng kiểu gì cũng trốn xuống dưới đất.

Nhưng tuyết phủ kín mặt đất thế này, mấy con vật này mà đói thì vẫn phải ngoi lên thôi, cùng lắm thì chúng ta chờ một lúc”.Điều quan trọng nhất là những con chuột đất này thường có rất nhiều hang, nhưng bây giờ chỗ nào cũng có tuyết, nên chúng chỉ có thể chọn chỗ này làm lối ra vào thôi, không thì sẽ bị chết cóng..