Tộc trưởng im lặng nãy giờ là vì muốn đợi Hứa Vĩnh Ích trở về quyết định sự việc, cũng không muốn sau này nhận phải oán trách.
Tuy nhiên, khi nghe tin Hầu phủ sẽ không quy trách nhiệm Hứa gia, còn sẽ cho một quà tạ lễ, ông cảm thấy Hứa Vĩnh Ích cho dù có mặt cũng sẽ đồng ý. Rốt cuộc, đây là cách tốt nhất để đối phó để xử lý chuyện này.
Ông gật đầu với Tạ thị: “Làm như vậy làm đi.”
Tạ thị lập tức khó xử.
Nếu bà vẫn không đồng ý với kế hoạch này, đó chính là cố ý khó xử Tuy Bình Hầu phủ. Mới vừa còn không có nghe ra ý tứ Nguyễn ma ma kia sao? Rõ ràng là bà ta muốn dùng miệng của Hứa Hi để tống tiền Hầu phủ, nên mới xúi giục Hứa Hi không đồng ý quay về.
Gia phong Hứa gia chính trực, thanh danh vẫn luôn cực tốt, bà không thể bởi vì Hứa Hi hồ nháo, hủy hoại danh tiếng tốt của Hứa gia. Tương lai, nhi tử khảo công danh, nữ nhi lấy chồng, đều bị ảnh hưởng.
Bà đang do dự đứng dậy, đang định nói chuyện với Hứa Hi lần nữa thì nghe thấy một giọng nữ trong trẻo bên ngoài hét lên: "Đi, đi, tỷ tỷ đã treo cổ tự tử.
Nghe ra là tiếng của nữ nhi Hứa Tuyết, Tạ thị sắc mặt đại biến xác váy xông ra ngoài.
Những người khác hơi chậm chạp, bất quá thực mau phản ứng, cũng đi theo ra cửa. Đặc biệt là Nguyễn ma ma, phỏng đoán người thắt cổ là Hứa Hi, cơ thể mập mạp của bà ta chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Nếu như bọn họ tới đón người bắt nữ nhi của Hầu phủ treo cổ tự tử, cho dù bà ta và Lưu quản gia có mặt mũi trước mặt lão phu nhân cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Lưu quản gia vốn là người bình tĩnh, hắn thấy Nguyễn ma ma phản ứng lại chạy nhanh. Hắn thả lỏng một chút, giảm tốc độ, vô tình hay cố ý ngăn lại trưởng thôn cùng tộc trưởng.
Nếu như Hứa Hi thực sự treo cổ tự tử, để tộc trưởng và tộc trưởng nhìn thấy bộ dạng không đứng đắn của nàng, nhất định sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Hầu phủ. Tạ thị đến phòng Hứa Hi thời gian chỉ nửa tách trà. Ngay cả khi nàng treo cổ tự tử, cũng sẽ không chết nhanh như vậy. Tại thời điểm này, việc tính đến danh dự là điều đương nhiên.
Cũng chính vì nghĩ đến điều này mà Nguyễn ma ma liều mạng lao về phía trước.
Nguyễn ma ma đã già, ngày thường cũng sống trong nhung lụa, làm sao có thể qua mặt được Tạ thị làm công việc đồng áng? Sau khi thở hổn hển đi theo Hứa Tuyết vào một căn phòng, bà ta nhìn thấy Tạ thị ôm chặt Hứa Hi đang bị treo trên dây.
“Buông con ra, dù sao thẩm cũng không cần con, con dứt khoát đi tìm ta cha mẹ đi.” Hứa Hi khóc ròng nói.
“Cần, cần, như thế nào không cần. Chỉ cần con không muốn đi, thẩm thẩm nuôi con cả đời, đừng nói những lời đau lòng như vậy.” Tạ thị biết rõ Hứa Hi ở diễn kịch, cũng nhịn không được khóc lên.
“Tỷ, tỷ, tỷ tỷ đừng chết, muội chỗ nào cũng không cho tỷ đi.” Hứa Tuyết cũng ôm lên, ba người cùng khóc.