Nữ Phụ, Anh Chỉ Yêu Em

Chương 5




Hoàng Lâm cảm thấy không thoải mái chút nào. Rõ ràng đây là cuộc hẹn của anh với Bảo Hân, thế mà tự nhiên lại thành cuộc hẹn của anh và Hạ Vi. Còn cô nàng Bảo Hân kia, nói là hẹn nhau lúc hai giờ tại quán cà phê, vậy mà giờ "một đi không trở lại", chỉ để lại lời nhắn: "Xin lỗi, tớ có việc bận rồi. Hai người đi chơi vui vẻ nhé!". Hoàng Lâm cười nhạt, Quỳnh Hương với Nhật Nam cũng không thấy đâu. Vậy là Bảo Hân lừa anh rồi! Hoàng Lâm mắt nhìn xa xăm, lòng tự hứa sẽ không để cho Bảo Hân yên.

Còn Bảo Hân thì đang ở đâu? Sau khi tự cho phép mình hủy bỏ lịch hẹn với Hoàng Lâm, cô ngồi trong phòng để... tự kiểm điểm mình. Đây là lần đầu tiên cô làm trò này, liệu có bỉ ổi quá không? Nhưng mà cô không thể chịu đựng được những lời xúc phạm của Hạ Vi. Bảo Hân nhăn mày suy nghĩ, cái cô Hạ Vi này thật khó ưa! Hoàng Lâm đẹp trai ngời ngời, mà chọn người yêu kiểu gì không biết. Cô chép miệng ra vẻ tiếc nuối.

Chuông điện thoại của cô đột nhiên rung lên. Số điện thoại lạ hoắc! Cô chần chừ một lúc rồi bắt máy.

- Chào cô, cô có phải là Phương Bảo Hân không?

Bảo Hân "vâng" nhẹ, cảm thấy giọng nói này rất quen, hình như cô đã nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải. Đúng rồi, đúng rồi, chính xác đó là giọng nói của... anh bán sách. Cô chạy vèo xuống nhà, không thể ngờ được là sách được giao nhanh thế. Cô mới đặt sáng nay mà chiều nay đã có rồi. Bảo Hân đã đặt mua cuốn "Xuyên Không Và Thế Giới Tâm Linh". Cô muốn quay trở về Thế giới thực. Ở nơi đây, dù được đối đãi tốt, nhưng cô không cảm nhận được bất cứ tình thương nào. Dù luôn có Quỳnh Hương và mọi người bên cạnh, nhưng dường như vẫn còn quá nhiều khoảng cách. Cô nhớ Ngọc Khuê, nhớ Tường Quân, nhớ bố mẹ, cô muốn về. Vì lý do đó, cô dành cả buổi tối để đọc quyển sách này và cảm thấy thực sự thích thú. Nó giải thích xuyên không là gì và lý do của sự việc xuyên không này. Có lẽ là do cô và Bảo Hân của Thế giới này đã cùng bị hút vào lỗ đen của vũ trụ, dẫn đến việc xuyên không. Có thể cô may mắn hơn, được "tạm trú" ở nơi kỳ lạ này với vai trò là Bảo Hân thứ hai. Nhưng Bảo Hân kia có thể không được may mắn như vậy. Nhỡ đâu, lỗ đen đó đưa cô ấy xuống Châu Phi hay Châu Bắc Cực thì đúng là quá xui xẻo mà. Trong này còn nói, Thế giới của cô và Thế giới này là hai Thế giới song song, cùng tồn tại nhưng lại không thể nhìn thấy. Cách duy nhất để trở về Thế giới thật chỉ có một, đó là phải lựa đúng thời gian mà lỗ đen xuất hiện, đến gần và sẽ bị hút vào. Lỗ đen thì chỉ xuất hiện ở vùng biển, mà cô có quen thuộc nơi đây đâu, làm sao biết biển ở đâu! Bảo Hân vò đầu, cái này quá khó thực hiện mà!

- Bảo Hân, xuống ăn cơm đi con.

Là mẹ! Mẹ đang lên. Bảo Hân vội thu dọn sách vở và tài liệu về xuyên không, chỉ để lại quyển vở môn toán trên bàn, giả bộ đang học. Mẹ cô mở cửa phòng, nhìn vào.

- Con gái, con đang học à? Chăm quá nhỉ!

- Vâng mẹ. Con sắp kiểm tra rồi, con muốn tập trung học. Lát nữa con ăn sau nhé!

Mẹ cô gật đầu, bà luôn muốn tốt cho con gái. Bảo Hân có đôi chút cảm động, bà ấy tốt như vậy, cô làm vậy thật không phải. Nhưng chỉ được một lúc, cô lại tiếp tục ngồi nghiên cứu cuốn sách. Suốt đêm hôm đó, cô đã không chợp mắt được tí gì.

...

Sáng hôm sau, Bảo Hân không đến trường học. Giáo viên nói rằng cô bị ốm nặng, không thể đến trường được. Ngay khi biết tin, Quỳnh Hương và Nhật Nam đều rất lo lắng, vội sang lớp bên báo cáo tình hình cho Hoàng Lâm. Trái với dự đoán của họ, Hoàng Lâm lại không nói gì, nhưng ánh mắt lại căng lên, thoắt hiện đầy vẻ lo lắng. Anh rất sợ Bảo Hân xảy ra chuyện, lo lắng sẽ có chuyện xấu xảy ra. Vì vậy, ngay khi vừa tan trường, anh cùng Quỳnh Hương và Nhật Nam vội đến thăm bệnh Bảo Hân.

Khi thay đổi nhan sắc, tính cách của Bảo Hân đột nhiên giản dị hẳn, vì vậy mọi thứ trong ngôi nhà này dường như cũng trở nên giản dị hơn. Mẹ Bảo Hân ra đón họ, vừa đưa họ lên phòng, vừa nói:

- Con bé này thật là... Hôm qua nó thức khuya học bài, cuối cùng lại ngủ quên trên bàn. Sáng ra, bác lên gọi dậy thì thấy sốt rất cao, có lẽ là bị trúng gió rồi.

Quỳnh Hương và Nhật Nam nhìn nhau, chợt cảm thấy lo lắng tột độ. Quả nhiên, khi họ vào phòng, Bảo Hân đang nằm trên giường, ngủ mê mệt, dường như không biết gì hết. Quỳnh Hương chạy nhanh lên giường, nhìn bạn mà muốn khóc. Nhật Nam và Hoàng Lâm lại gần bàn học, tò mò nhìn quyển sách trên bàn.

- "Xuyên Không Và Thế Giới Tâm Linh"? Cô ấy học cái này ư? - Nhật Nam thắc mắc, đánh mắt sang hỏi Hoàng Lâm. Anh cũng hoang mang không kém, tại sao cô ấy lại nghiên cứu về cái này? Chỉ vì cái này mà cô ấy đổ bệnh nặng ư? Quỳnh Hương giả bộ không nghe thấy câu chuyện của hai bạn, nói nhẹ:

- Hai cậu ở đây đi. Tớ đi nấu cháo cho cậu ấy. Còn nếu muốn biết lý do, chắc phải đợi cậu ấy dậy thôi nhỉ!

Đúng vậy, câu chuyện này cần một nguyên nhân của nó!

...

Ba giờ chiều, Bảo Hân thức giấc. Cô đã ngủ một giấc thật dài, tự nhiên cảm thấy trong người khỏe hẳn ra. Cô vươn vai, ngáp dài, chợt để ý thấy ở đầu giường đang có ba con mắt đang đứng đơ ra nhìn, liền xấu hổ chui vào chăn. Sao ba con người này lại ở đây? Sao lại đến bất ngờ quá vậy! Bảo Hân trong lòng như có vũ bão, không ngừng gào thét trong đau khổ.

- Bảo Hân, bỏ chăn ra và ăn cháo đi này!

Đó là giọng nói ấm áp của Quỳnh Hương. Tự nhiên lúc này cô lại thấy nhớ Ngọc Khuê quá. Bảo Hân chui ra, bối rối hỏi:

- Sao các cậu lại ở đây?

- Vì cậu đấy, đồ ngốc! Cậu bỏ bê bản thân quá đấy! - Hoàng Lâm giở giọng trách móc, đánh vào đầu cô một cái nhẹ. Anh chàng này, nhìn đào hoa mà thật biết quan tâm. Quỳnh Hương đút cháo cho cô ăn, từng miếng, từng miếng một. Là cháo lòng, là loại cháo mà cô thích ăn nhất. Ngon quá!

- Bảo Hân này, tớ hỏi cậu một câu... được không? - Nhật Nam chần chừ cất tiếng một cách rụt rè, nhưng ngay lập tức lấy lại được động lực khi nhận được cái gật đầu của Bảo Hân.

- Bảo Hân, cậu có giấu chúng tớ cái gì không? Cậu hãy nói thật đi, đừng giấu diếm nữa. Chúng ta là bạn mà, phải không?

Bảo Hân chợt dừng việc ăn lại, trầm tư nhìn xuống đất. Đúng vậy, cô đang giấu họ một chuyện động trời. Nếu họ biết được chuyện đó, cô sẽ lập tức bị tẩy chay. Cô không muốn điều đó chút nào. Nhưng Nhật Nam nói đúng, họ là bạn, họ có quyền được biết sự thật. Bảo Hân hít sâu một hơi, nói nhẹ:

- Đúng vậy, đúng là tớ đang giấu các cậu một chuyện... Nếu như nói ra, tớ biết là mình sẽ bị loại bỏ ngay lập tức, nhưng không sao hết, tớ vẫn sẽ nói...

Chưa kịp để mọi người hết ngạc nhiên, cô tiếp tục:

- Tớ... tớ không phải là Bảo Hân. Tớ không phải là bạn của các cậu.

Bảo Hân bắt đầu khóc. Cô thấy sợ. Quỳnh Hương cười trừ nói:

- Cậu đang nói gì vậy? Nếu không phải Bảo Hân thì cậu là ai?

Bảo Hân cố kìm nén nước mắt, đem toàn bộ sự thật ra kể với bọn họ, từ chuyện cô là người thuộc Thế giới khác và bị xuyên không, cho đến chuyện cuốn sách về xuyên không kia. Nói ra hết, mặc dù nhẹ nhõm nhưng cũng thật lo lắng, thế là cô lại khóc. Quỳnh Hương bàng hoàng,không tin vào tai mình, ngồi sụp xuống đất. Nhật Nam cũng không khá hơn là bao, trong ánh mắt là cả bầu trời ngờ vực. Duy chỉ có Hoàng Lâm vẫn hơi giữ được bình tĩnh, gặng hỏi:

- Vậy giờ cậu muốn như thế nào?

- Tớ muốn trở về Thế giới thực, tớ muốn gặp lại bạn bè tớ. Tớ còn nhiều điều chưa làm, còn chưa có cơ hội đáp lại lời tỏ tình đó nữa.

Quỳnh Hương im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng:

- Bảo Hân, tớ thực sự quý cậu lắm! Chỉ là tớ thấy bất ngờ quá thôi, phải không Nam?

Nhật Nam gật đầu, cũng cười nói:

- Bất ngờ thì bất ngờ thật đấy, nhưng tớ cũng thấy mừng.

Bảo Hân ngỡ ngàng, nói chuyện động trời vậy mà vẫn cười được sao! Cô sụt sùi hỏi:

- Các cậu không thấy thất vọng hay buồn bã ư? Vì tớ không phải là Bảo Hân, không phải là người bạn mà các cậu chơi chung bấy lâu.

- Có gì mà phải thất vọng! Bảo Hân ở Thế giới này không hề tốt đâu. Cậu ấy xấu xí, lại còn xấu tính nữa, tớ không thích đâu. Chẳng qua vì quan hệ hai gia đình nên phải chơi chung thôi!- Quỳnh Hương nhăn mày khi nghĩ đến người bạn cũ của mình, thể hiện rõ sự khinh bỉ trên khuôn mặt. Nhật Nam cũng có cùng quan điểm:

- Đúng đấy! Cô ấy còn vô lễ với giáo viên nữa, không thể so sánh với Hạ Vi. Cậu biết không, mẹ cậu rất vui khi biết rằng con gái đã thay đổi. Mẹ cậu từng rất buồn vì tính nết của Bảo Hân đấy.

Bảo Hân ngạc nhiên. Vậy mà trước giờ cô tưởng, Bảo Hân ở Thế giới này phải hiền dịu và nết na lắm, hóa ra cô đã nhầm. Hoàng Lâm ngồi bên cạnh cô, nói nhẹ:

- Bọn tớ thích cậu, không phải vì cậu là Bảo Hân, mà vì tính cách của cậu. Cậu đừng lo, bọn tớ tin cậu và sẽ không xa lánh cậu đâu.

Bảo Hân cảm động, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp. Cô ôm chầm lấy anh, đôi tay nhỏ bé lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc. Những người bạn này, nếu họ cứ tốt như vậy thì làm sao cô nỡ ra đi cơ chứ!