Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi (Hào Môn Vật Hi Sinh Nữ Phụ Cũng Không Nghĩ Để Ý Ngươi)

Chương 56: Tìm được




Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Bức tranh thoáng tĩnh lặng.

Trong nháy mắt, đầu óc của Ninh Y đang hóa đá khó khăn vận hành, cô vẫn chưa hiểu mà há miệng: “…….Hả?”

Vừa nãy Lộ Hữa Nam cũng bị ép, cái miệng lỡ nói hố nên cũng nói toẹt ra, bây giờ lại muộn màng cảm thấy căng thẳng.

Anh và Ninh Y mắt to trừng mắt nhỏ, anh nuốt nước miếng một cái, trong cổ họng lại phát ra một âm tiết run rẩy: “Ừ.”

Ninh Y: “…”

Vì vậy hình ảnh lại dừng lần nữa, thoáng chốc chỉ có thể nghe được tiếng xào xạc của gió lay qua ngọn cây, nếu nghiêng tai lắng nghe một cách hẳn hoi còn nghe thấy âm thanh hít thở gấp gáp của nhau.

Nhưng trừ cái này vẫn không còn gì cả.

Lộ Hứa Nam nghẹt thở, anh hơi lắng tai để cẩn thận cảm nhận một phen thì phát hiện những âm thanh khác cũng chẳng nghe được.

Thuật đọc tâm cùi bắp của anh lại mất tác dụng? Vào ngay lúc quan trọng này??? Đù mé!

Lộ Hứa Nam không tài nào thăm dò được trong lòng Ninh Y, dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đối phương thì anh càng lo lắng.

Sau tai dần dần đỏ rực cả một vùng, ngay cả phần tóc ngắn rũ xuống cổ cũng nóng hừng hực, yết hầu vô thức lăn lộn, ánh mắt từ từ lay động, bàn tay vừa lau khô lại bắt đầu trở nên dinh dính.

Anh muốn lau tay lên quần theo bản năng nhưng mò được một đường viền nhỏ nhô ra.

Là một viên kẹo cứng vị dâu.

Lần trước Lộ Hứa Nam sang đưa kẹo cho Ninh Y, vì một suy nghĩ không thỏa đáng mà người ngoài từng nói, anh đã cố ý để lại hơn phân nửa kẹo vị dâu tây. Mỗi ngày ra cửa sẽ bỏ vào túi vài viên, khi không vui sẽ ăn một viên, giữa răng môi đều như có mùi vị thuộc về Ninh Y, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Vừa rồi núp sau thân cây nhìn Hứa Tinh Tễ và Ninh Y nói chuyện, buổi sáng anh đem năm viên kẹo, bị anh nhai “răng rắc”, cũng chỉ còn một viên cuối cùng.

Sự yên lặng hồi lâu khiến Lộ Hứa Nam lo lắng không thôi, một giọt mồ hôi lăn vào trong cổ áo anh, anh liếm đôi môi khô khốc, lấy viên kẹo ở túi ra, mở lòng bàn tay trước mặt Ninh Y, như muốn dụ cô để phá vỡ tình hình căng thẳng này.

“Cho cậu.”

Cơ thể Ninh Y khẽ chấn động, dường như là rốt cuộc mới hoàn hồn.

Chỉ thấy tầm mắt của cô nhanh chóng quét qua viên kẹo màu hồng trên lòng bàn tay anh, quét qua cả khóe môi đang mím chặt và ánh mắt lay động của anh, hàng chân mày xinh xắn khẽ cau lại, cô hừ nhẹ: “Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, dẹp hết những thứ gian xảo trong bụng cậu đi, vô dụng thôi, tôi sẽ không bị cậu lừa đâu!”

Lộ Hứa Nam trực tiếp ngu luôn: “?”

Đây là ý gì?

Mà Ninh Y hoàn toàn không cho anh thời gian phản ứng, cô duỗi tay đẩy tay anh, viên kẹo dâu trên bàn tay cũng vẽ ra một đường parabol không mấy duyên dáng mà rơi vào bụi cỏ bên cảnh.

Lộ Hứa Nam vô thức ngồi xổm xuống nhặt, đầu ngón tay vừa chạm phải giấy gói kẹo thì nghe thấy một câu vô cùng mạnh mẽ ở sau lưng “Đừng có mơ cản trở tôi học tập”, sau đó là một loại tiếng bước chân “ầm ầm ầm”.

Anh nhặt kẹo rồi đứng lên, quay đầu lại nhìn, Ninh Y đã chạy xa.

Lúc Lộ Hứa Nam ghen tị đứng ở sau cây nhai kẹo, vò lá cây, anh đã tưởng tượng đến phản ứng của Ninh Y sau khi mình tỏ tình.

Hoặc kinh ngạc, hoặc ngượng ngùng, thậm chí… Hẳn là đỏ mặt nói rằng cô cũng vậy, dù thế nào đi chăng nữa anh vẫn không nghĩ tới, kết quả lại có thể như thế này…

Lộ Hứa Nam đặt mông ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh, anh siết chặt nắm tay gõ vào đầu mình vài cái, có chút hối hận: “Làm cái gì không biết? Lúc nào mất tác dụng chả được, lại cố ý vào lúc này? Đây không phải chơi tôi à?”

Rốt cuộc Ninh Nhất Nhất có ý gì? Anh thích cô thì có thể có mục đích gì? Sao trở thành anh gạt cô rồi? Còn cản trở cô học? Tuy đúng là anh không thích học nhưng nếu cô đồng ý, bình thường đòi anh làm đề với cô, cùng nhau tiến lên gì đấy cũng không phải không được mà…

Cứ chạy như thế là sao? Anh đâu có ăn cô. Hơn nữa, ban nãy con gà tiểu học kia muốn ôm cô, cô cũng đâu định tránh! Đệt!

Nghĩ tới đây, Lộ Hứa Nam thở hổn hển lột viên kẹo trong lòng bàn tay ra rồi nhét vào miệng, dường như cắn nát viên kẹo để hả giận, anh hung dữ nhai vài cái.

Hương dâu tràn ngập giữa răng môi, trung hòa vị chua tỏa ra từ xương cốt kia.

Sự tức giận trong lòng của Lộ Hứa Nam cũng dần dần lắng xuống.

Anh dùng đầu lưỡi chạm vào miếng kẹo cuối cùng còn dư lại trong miệng, chợt một tia sáng chợt lóe lên, anh đã bắt được suy nghĩ vừa lướt qua đầu mình.

Hai lần thuật đọc tâm mất tác dụng, hình như là lúc có mặt Hứa Tinh Tễ?

Lần trước ở vườn hoa nhà họ Ninh, anh xông tới kéo Ninh Y, không lâu sau thì khả năng nghe tiếng lòng mất tác dụng, gần nửa ngày sau mới khôi phục. Bây giờ cũng vậy, rõ ràng ban đầu vẫn nghe thấy Ninh Y nghĩ gì, bỗng dưng lại không được.

Vả lại… Cho tới hiện tại, anh chưa từng nghe thấy tiếng lòng của Hứa Tinh Tễ.

Răng rắc.

Cuối cùng viên kẹo cũng bị cắn nát.

Vẻ mặt Lộ Hứa Nam trở nên nghiêm trọng.

Không đúng, Hứa Tinh Tễ này có chút không đúng.

Vì trong đầu đang nghĩ nên lúc quay về Lộ Hứa Nam không để ý, đợi lấy lại tinh thần thì anh mới phát hiện mình đã đi ngược hướng về sân thể dục.

Đây là một khu rừng nhỏ phía sau sân lớn của trường, cách tòa dạy học khá xa, bình thường lúc không có việc gì thì mấy đôi yêu sớm sẽ chạy đến đây.

Từ nơi này trở về lớp e là phải mất hai mươi phút.

Lộ Hứa cau mày chuẩn bị xoay người rời đi thì bỗng nghe được một âm thanh quen tai.

“Vốn chỉ muốn tới hóng hớt, thuận tiện nghỉ dưỡng, ai dè bây giờ phải giúp họ che giấu. Chậc chậc, thật sự không có nhiều người sống không vụ lợi, vô tư cho đi hệt Lôi Phong như tôi đâu.”

Lộ Hứa Nam không khỏi nương theo tiếng nói mà nhìn ra phía sau cây cổ thụ to khoảng hai người ôm…

Hứa Tinh Tễ lấy lý do nhà gọi điện thoại đến để rời khi ban nãy, bây giờ đang đưa lưng về phía anh, ngồi cách đó không xa, hai tay chống lên bàn đá trước mặt, chốc chốc lại khẽ nhúc nhích, không biết đang làm gì.

Lộ Hứa Nam cũng không lén lút, trực tiếp bước ra ngoài thân cây, lúc đi tới đi lúc thì đạp phải lá rụng trên đất, nhẹ nhàng phát ra âm thanh “răng rắc”.

Hứa Tinh Tễ nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng im lặng, đồng thời nhanh chóng đặt tay phải lên cổ tay trái, cảnh giác quay đầu.

Vì động tác xoay người mà tầm nhìn vốn bị bả vai chắn đã lộ ra một phần nhỏ.

Trong nháy mắt như thế, Lộ Hứa Nam lờ mờ thấy được một ánh sáng xanh trên mặt bàn màu xám chợt vụt qua, hơi giống hình dạng của bàn phím.

Anh khẽ sững sốt, mở miệng hỏi: “Thứ vừa rồi ở trên bàn…”

Hứa Tinh Tễ lặng lẽ đặt tay phải lên mặt đồng hồ, con ngươi trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, cậu giả vờ tìm kiếm trên bàn, hỏi ngược lại để cắt ngang anh: “Hử? Trên bàn? Trên bàn có gì à?”

Lộ Hứa Nam tiến lên vài bước, chỉ thấy một cái bàn đá màu xám bình thường, bên trên chẳng có gì.

Dường như là theo bản năng, anh cảm thấy được sự bất an quấn quanh lòng mình.

Lộ Hứa Nam ngước mi nhìn Hứa Tinh Tễ, ánh mắt u ám: “Không phải mày có chuyện à? Ở đây làm gì?”

Hứa Tinh Tễ cũng không chùn bước, đôi môi hơi nhếch lên, nhướng mày nói: “Hình như chuyện này đâu liên quan tới mày nhỉ?”

“Mày làm gì, đúng là không liên quan tới tao.” Lộ Hứa Nam nói xong liền tiến thêm nửa bước về phía của Hứa Tinh Tễ, bàn tay anh chống lên mặt bàn, rũ mắt nhìn đối phương, gằn từng chữ: “Nhưng nếu mày định làm gì đó với Ninh Y thì đừng trách tao không khách sáo.”

Hứa Tinh Tễ khoanh tay trước ngực, cười tỉnh bơ.

Lộ Hứa Nam im lặng trong chốc lát, anh hơi khom người đối mặt với Hứa Tinh Tễ, con ngươi thâm thúy mà nguy hiểm.

Anh nói: “Đừng có làm mấy chuyện không đàng hoàng, trong lòng mày nghĩ gì, tao đều biết hết.”

“Tích.”

“Phát hiện năng lượng bất thường ở bên ngoài đã phát động ý đồ dò xét ký chủ, hệ thống bảo vệ sẽ tự động mở. Ép buộc bộ não kết thúc trạng thái ngủ đông sau 5 giây, bắt đầu phản công. 5, 4, …”

Cái năng lượng chập chờn của thằng nhóc này thế mà có thể khiến não bộ tự kết thúc ngủ đông!

Hứa Tinh Tễ ngẩn ra, song ngay sau đó đã trở lại bình thường.

Cậu nâng tay lên giả vờ xem giờ, ngón tay nhanh chóng nhấn vài cái trên màn hình đồng hồ, lại đình chỉ hệ thống khởi động một lần nữa. Sau đó ngước mắt nhìn Lộ Hứa Nam đang uy hiếp mình, cậu như cười như không: “Vậy sao? Vậy bây giờ tao đang nghĩ gì, mày nghe được sao?”

Lộ Hứa Nam lắng nghe, không khỏi ghét bỏ thuật đọc tâm cùi bắp không chỉ bị hạn chế đủ thứ mà còn thường xuyên xảy ra sự cố.

Hứa Tinh Tễ hoàn toàn tập trung vào năng lượng xúc tu đang nhe nanh múa vuốt, liên tục đập vào tấm màn ngăn trước mặt mình, cậu nheo mặt, đứng dậy nói với Lộ Hứa Nam: “Nếu mày không nghe được thì tao đi trước đấy, trễ giờ vào tiết Lý rồi.”

Cậu nói xong liền xoay người trở về, nhân lúc hành động này sẽ che được cơ thể, cậu giơ tay làm một loạt thao tác nhanh nhẹn trên đồng hồ, sau đó nhướng mày một cách kiêu ngạo, chậm rãi bước lên con đường nhỏ.

Trong tầm nhìn mà người bình thường không thể thấy, kết giới không màu bao quanh bộ não của Hứa Tinh Tễ mở ra một khe hở nhỏ, một luồng năng lượng màu vàng thừa dịp len vào, ngay lúc chạm vào gáy của Hứa Tinh Tễ thì bị nghiền thành những đốm sáng nhỏ, tiêu tán trên không trung.

Cùng lúc đó, huyệt thái dương Lộ Hứa Nam đột nhiên nhảy mạnh, anh không nhịn được mà ôm trán, cảm giác được cơn đau sau khi thuật đọc tâm mất tác dụng hệt lần trước chui ra từ trong đầu.

Hứa Tinh Tễ vốn đã đi tới con đường rợp bóng cây, liếc thấy dáng vẻ ôm đầu của Lộ Hứa Nam thì ngâm nga một điệu nhạc: “Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt ~ Cái dòng hung hăng ngang ngược này phải cho ăn hành một chút.”

Bỗng dưng cậu nghĩ đến gì đó thì dưới chân khẽ khựng lại, sau đó phiền muộn gõ vào trán mình, thở dài nói: “Con mẹ nó, hình như lại vô tình giúp nó rồi! Chậc, hời cho thằng ranh này quá…”

Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi*.

*花开两朵, 各表一枝: Ý chỉ nhiều việc đồng thời xảy ra nhưng chỉ có thể kể lần lượt từng việc, giống như hai bông hoa nở cùng lúc nhưng chỉ tả được lại từng đóa một.

Phía Ninh Y, sau khi bỏ lại Lộ Hứa Nam ở hồ nước rồi chạy đi, cô hoảng hốt và tức giận chạy thật xa, quay đầu thấy anh không đuổi theo mới chống đầu gối dừng lại.

Cô giơ tay vịn vào một nhánh cây khô bên cạnh, há miệng thở hổn hển. Mất một lúc sau cô mới lấy lại được hơi thở, song trái tim trong lồng ngực vẫn đập ầm ĩ không ngừng.

Lộ Hứa Nam bất ngờ tỏ tình còn khiến cô sốc hơn Hứa Tinh Tễ, lúc ấy trong đầu cô trống rỗng, có loại cảm giác mỗi một chữ cô đều biết nhưng tụm chung một chỗ thì chả hiểu gì.

Đợi đến lúc hoàn hồn, phản ứng đầu tiên của cô là chó Lộ lại mê hoặc lòng người.

Tên khốn này không vừa mắt cô đúng không? E là thấy cô bỗng dưng đạt hạng nhất, trở thành “con nhà người ta”, bị dì Hồng và chú Lộ ở nhà càm ràm tới phát phiền nên mới có cái ý nghĩ bẩn thỉu như vậy, định mượn chuyện này để cô buông thả, quay trở về cuộc sống đi làm nền cho anh như trước kia!

Đúng, chắc chắn là vậy! Hèn chi vừa đom đóm vừa đưa kẹo, không có chuyện thì làm gì xum xoe! Hồi đầu phát hiện ra thân phận Vua trả lời của mị nên nghĩ ra kế hoạch thế này chứ gì?

Quả nhiên, chó Lộ ghê thật, một bụng ý đồ xấu xa! Nhưng…

Cảnh tượng Lộ Hứa Nam lo lắng đứng trước mặt mình đưa kẹo lại xuất hiện trước mắt cô lần nữa, căng thẳng đến độ không dám nhìn vào mắt cô, lại lén lút lau mồ hôi nơi bàn tay và mái tóc ngắn chẳng che được vành tai đỏ bừng…

Ha, tên khốn này diễn cũng tốt quá nhỉ?! Vì để đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn!

Ninh Y giơ tay đập vài cái vào vị trí trái tim, cau mày: “Làm gì á, nhịp tim loạn hết cả lên, sao cứ đập nhanh như vậy, không chậm lại được…”

“Reng reng reng”, tiếng chuông tan học đột nhiên vang lên khiến cô chợt thẳng người dậy, Ninh Y đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện cô chạy lung tung một hồi lại chạy tới gần sân trường.

“Đều tại chó Lộ khốn khiếp kia, mệt chết mị…” Cô lẩm bẩm phân biệt phương hướng, kéo hai chân như đổ chì chạy về lớp.

Đi qua giàn hoa hải đường nhỏ, Ninh Y nhấc chân vòng ra sau tòa nhà màu xóa tro rồi đi ra ngoài, bỗng dưng tầm mắt bị một bóng đen cao lớn ngăn cản một cách chặt chẽ.

Cơ thể cô vô thức run lên, tiếng hét sợ hãi của cô đã bị một cái ôm quen thuộc chặn lại.

Bóng dáng của thiếu niên gần bằng một người đàn ông đã trưởng thành phủ xuống, eo Ninh Y bị ghìm chặt, cô buộc phải dán chặt vào lồng ngực ấm áp của đối phương, trong hơi thở đều là hương chanh thoang thoảng của nước xả vải hòa lẫn với vị dâu chẳng biết từ đâu tới.

Mùi hương đó khiến Ninh Y lơ đễnh vài giây, song ngay sau đó cô đã hoàn hồn trở lại.

Hàm răng trắng tinh cắn lên đôi môi màu hồng hệt cánh hoa, Ninh Y tức đến mức giơ tay phải đang xuôi bên hông, định đẩy cái tên khốn chả biết chui ở đâu ra này: “Lộ! Hứa! Nam! Cậu buông…”

Âm thanh tức giận bỗng dừng lại.

Ninh Y cảm giác trên cổ mình như bị bỏng vậy.

Nhiệt độ cao tới độ bất thường truyền từ môi đối phương đến cổ của cô, cô nghe được Lộ Hứa Nam như than thở, rồi hệt như đang kiềm chế sự tủi thân.

“Cuối cùng cũng tìm được em.”