Nhìn thấy Kiều Dật Quân dẫn đầu, Tiết Tình tin chắc đội nhân mã này xuất từ phái Võ Đang, bọn đầu bếp dù đánh nhau hung tàn chung quy chỉ là dân chúng, không có võ công nội lực, phái Võ Đang rất nhanh liền trấn áp, cảnh tượng bây giờ khiến Tiết Tình nghĩ đến hộp đêm trong đô thị, lưu manh côn đồ đánh hung cho lắm, cảnh sát tới liền chắp tay sau lưng đi ra.
"Hai quán rượu này mỗi tháng đều đánh nhau một trận, thật là hết cách, dứt khoát phá hủy cho rồi." Một nữ đệ tử Võ Đang cùng Kiều Dật Quân đứng chung một chỗ tức giận nói, trên đầu Tiết Tình toát ra hắc tuyến, phái Võ Đang không phải nổi danh lấy nhu hòa trị người a, đây cũng quá hung bạo rồi.
Nghe Võ Đang cô nương nói như vậy, những thứ đầu bếp kia cũng không có ý tứ sợ, thân thể của bọn họ mặc dù an phận xuống, cảm giác lòng của bọn họ vẫn còn cuồng dã , trong lòng Tiết Tình có loại cảm giác khác thường, cảm giác dân chúng trong trấn này một chút cũng không giống dân chúng dưới sự bảo vệ môn phái Trung Nguyên an ổn sống qua ngày, ngược lại giống như người hoang mạc, gan lớn, háo chiến, trị an cực kỳ nát, phía Đông có Côn Luân cung, phía Tây có Phái Võ Đang, chịu sự quản lý của hai môn phái, làm sao sẽ biến thành như vậy.
"Văn Bân, kiểm lại nhân số, đem người bị thương đưa đi y quán." Kiều Dật Quân phân phó một đệ tử Võ Đang sau lưng nói.
"Các ngươi, mau dọn dẹp nơi này cho sạch sẽ." Nữ đệ tử Võ Đang hướng bọn đầu bếp quát lớn.
"Thời gian không còn sớm, Tiết cô nương còn muốn ở chỗ này nhìn nữa?" Thấy Tiết Tình xem náo nhiệt đến mức tập trung tinh thần, Bạch Tích Trần thấp thỏm hỏi.
Bạch Tích Trần là người hoang mạc, cũng khó trách hắn nhìn thấy phái Võ Đang đến nhiều người như vậy liền vội vã rời đi, Tiết Tình hiểu, cũng không làm khó hắn: "Ta lại đợi một lát, Bạch công tử, ngươi đi trước đi."
"Tốt, ta cùng nha hoàn trở về khách sạn nghỉ ngơi, Tiết cô nương cũng về sớm một chút, cái thị trấn này buổi tối sợ rằng không an toàn, ngày sau hữu duyên sẽ hướng cô nương đền ân cứu mạng." Bạch Tích Trần nói vài câu đã cùng Tri Thu bắt đầu rút lui, rõ là. . . . . . chủ tớ tham sống a.
"Bạch công tử đi đường cẩn thận!" Cũng không biết hắn còn có nghe hay không, Tiết Tình vẫn là cùng hắn vẫy tay chào tạm biệt, Bạch Tích Trần người này vẫn nên cố gắng tạo quan hệ tốt, bởi vì hắn ở trên giang hồ có danh xưng "Tiên y", bất kể chơi trò chơi gì, bạn tốt ít nhất cũng phải có một “bà vú” đó vĩnh viễn là quy tắc ngầm.
Bạch Tích Trần sau khi rời đi, Tiết Tình cũng tính toán đi, Bạch Tích Trần nói không sai, mặt trời không có xuống núi liền xảy ra cảnh tượng binh khí đánh nhau, máu tanh cực kỳ, chờ trời tối nói không chừng trên trấn có bao nhiêu yêu ma quỷ quái. Trời cao tựa hồ đang trêu cợt nàng, khi thời điểm nàng phải đi, lại có bạo loạn khác nảy sinh. Lại tới một đội nhân mã, tất cả đều là một thân áo trắng thêu tơ vàng, tay áo thượng hoa văn tiên hạc dùng tơ bạc thêu hình, tơ vàng vẽ rồng, người của Côn Luân cung a, vừa nhìn liền biết rất hưởng thụ cuộc sống.
Người của Côn Luân cung vừa đến, không khí lập tức trở nên khẩn trương, người của phái Võ Đang cũng ngừng lại công việc trong tay, toàn thân giới bị. Quần chúng vây xem đều không hẹn mà cùng bắt đầu thối lui, còn có người phía trước đang thúc giục: "Mau, mau trốn đi, đao kiếm không có mắt a!"
"Kiều Dật Quân, đã nói qua Xương Sinh trấn là khu trực thuộc của Côn Luân cung chúng ta, phái Võ Đang các ngươi lại tới làm gì!" Dẫn đầu Côn Luân cung là một nữ nhân cao gầy, tướng mạo đoan trang, không giận mà uy.
"Nực cười, rõ ràng là phái Võ Đang chúng ta đang trị an, Côn Luân cung các ngươi tụ họp tại đây làm gì?" Một nữ đệ tử cùng Kiều Dật Quân đứng chung chỗ vượt lên trước sẵng giọng.
"Nhiều lời vô ích, quy cũ, lên." Côn Luân cung nữ nhân không có ý tứ tranh cãi, lạnh nhạt nói.
Vừa dứt lời, đệ tử hai môn phái cũng rút ra vũ khí bên hông mình, Tiết Tình phát hiện các đầu bếp khi nãy đánh nhau đã dùng ánh mắt cổ quái trao đổi, là đang mưu đồ bí mật cái gì. Tiết Tình trốn được sau lưng dân chúng đang vây xem len lén nhìn, còn tưởng rằng nơi này có hai môn phái duy trì trị an khẳng định hết sức thái bình, không nghĩ tới 1+1