Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn

Chương 34: Lần đầu được trải nghiệm xuân dược 2




Sau hai hiệp phía sau xe, Diệp Minh Viễn nhìn cô mệt lã nằm sấp ở ghế sau, anh biết tác dụng của thuốc còn chưa hẳn đã hết. Nhưng trong chiếc xe nhỏ như thế này cả hai rất tiếp tục đi đến cao trào nữa. Anh đắp cho cô chiếc áo khoác của mình, đem thân thể trần truồng của cô bao bọc lại cẩn thận sau đó nhanh chóng lái xe đến căn biệt thự gần nhất ở vùng ngoại ô này.

Lúc anh bế cô vào trong nhà cô đã tỉnh lại, thuốc trong người cô lại bộc phát, cô không ngừng vươn cổ hôn cằm và cổ của anh. Diệp Minh Viễn định tiến vào căn phòng ở tầng 2. Nhưng khi anh mở cửa đã thấy lờ mờ hai bóng dáng trên giường.

- Cút.

Một giọng nói lạnh lùng lại còn khàn đặc mang theo mùi giết chóc nồng đậm vang lên trong căn phòng đen tối.

Diệp Minh Viễn ngay lập tức rời khỏi hướng đến căn phòng bên cạnh. Anh đưa cô vào phòng gần nhất. Vừa đóng cửa, con sói trong người đã lập tức về lấy con mồi. Không ngừng khiêu gợi không ngừng kịch thích. Ánh trăng bên ngoài cửa số chiếu lên hai thân hình đang không ngừng chuyển động trên chiếc giường lớn. Bên ngoài sương mù đã giăng lối, không gian tĩnh lặng đầy tiếng kêu vang của đủ loại cô trùng, thế nhưng không khí bên trong chỉ ngày càng nóng hơn, tiếng rên rỉ kiều diễm hòa quyện với tiếng thở dốc đầy mạnh mẽ. Trăng chỉ mới lên đến ngọn, đêm nay vẫn còn dài!

Tĩnh Quế Nhu tỉnh dậy vì đói, cô thử cử động tay chân nhưng chúng nó không có nghe lời cô, chúng muốn đình công. Tĩnh Quế Nhu bất lực nhìn chầm chầm trần nhà trên cao. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh ngày hôm qua, cho dù ngày thường cô cũng có đôi khi chủ động với Diệp Minh Viễn nhưng cũng chưa từng có thể duy trì sự mãnh liệt như tối hôm qua. Cô không biết Diệp Minh Viễn có bị hành cho kiệt sức không nữa. Nhưng nghĩ lại thì chắc là không đâu, hai anh em họ Diệp về mảng này rất có tố chất, lúc trước đọc truyện thì thấy ngày nào XXOO với nữ chính cũng đâu có sợ hư thận.

Tĩnh Quế Nhu nằm lăn lộn chừng nửa tiếng đồng hồ mới từ từ ngồi dậy. Trên bàn bên cạnh giường có để một bộ đồ, chắc là Diệp Minh Viễn cho người chuẩn bị để cô thay. Chứ đồ ngày hôm qua cũng không biết nó đã hy sinh ở nơi nào.

Sau khi Tĩnh Quế Nhu ngâm mình trong bồn nước nóng mới cảm thấy bản thân mình được sống lại. Lúc cô tắm xong chắc cũng tầm mười một giờ, cô mở rèm cửa ra thì nắng đã chói chang ở bên ngoài. Tĩnh Quế Nhu vừa mở cửa thì thấy phía đối diện cũng xuất hiện một người. Nhìn kỹ hóa ra là Vũ Ngọc Trân. Tụi cô ở hai phòng

đối diện nhau. Ngày hôm qua....

Tĩnh Quế Nhu và Vũ Ngọc Trân đứng chết trân nhìn đối phương, nếu có ai ở đây nhất định sẽ thấy trên mặt hai cô gái đều đỏ au như tôm luộc. Tĩnh Quế Nhu lúng túng đi bên trái, bên trái là lan can cầu thang, cô lại đảo về bên phải, bên phải là Vũ Ngọc Trân. Cô liếc nhìn Vũ Ngọc Trân một cái rồi nhanh như chớp xoay người chạy vào phòng đóng cửa khóa chốt. Tĩnh Quế Nhu đi thẳng về phía giường, ngã sấp xuống giường không ngừng dãy dụa giăng xéo cái chăn. Ngày hôm qua cô mãnh liệt như vậy, còn rên lớn như vậy, phòng hai người ở cạnh nhau, rốt cuộc có nghe hay không đây?

Ông trời ơi, cô nào còn mặt mũi nào gặp người chứ!

Vũ Ngọc Trân từ lúc thấy Tĩnh Quế Nhu, trạng thái cũng không khác với Tĩnh Quế Nhu là mấy. Tĩnh Quế Nhu xoay người vào phòng thì Vũ Ngọc Trân cũng y như vậy. Hai tay ôm mặt ngồi thụp xuống sau cánh cửa, xấu hổ không thôi. Ngày hôm qua,, tình trạng hai người y chang nhau, trong mắt ngoài tình dục ra thì đâu còn nghĩ cái gì khác. Hôm nay thanh tỉnh mới cảm thấy mất mặt khôn cùng.

Nhưng có vẻ cơn đói không cho phép hai người tiếp tục xấu hổ. Ngày hôm qua cả hai chưa ăn gì đã bị bắt cóc, rồi còn vận động cả một đêm. Nếu còn không ăn thì chắc sẽ chết mất. Lúc Vũ Ngọc Trân đi xuống phòng bếp thì đã thấy Tĩnh Quế Nhu đang ăn ở đó. Thật ra Tĩnh Quế cũng mới vừa ngồi xuống dùng bữa trưa.

- Bà chủ...

Vũ Ngọc Trân nhỏ giọng gọi cô, trên mặt vẫn còn đỏ.

Tĩnh Quế Nhu ho khan một tiếng, nhìn không biết còn tưởng đêm qua hai người làm tình với nhau. (1

Khụ..khụ.... ngồi xuống ăn chung luôn đi.Dạ.Vũ Ngọc Trân lúc này mới kéo ghế ra ngồi ở phía dưới cùng, còn cô thì ngồi phía trên. Khoảng cách xa như vậy cũng đỡ ngượng ngùng.

Lúc cô giúp việc đem thức ăn ra, Vũ Ngọc Trân nhỏ giọng hỏi nhưng Tĩnh Quế Nhu vẫn loáng thoáng nghe được:

Diệp Minh Thành đi đâu rồi ạ?Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia sáng sớm đã ra ngoài rồi ạ, họ nói chiều nay mới trở về, dặn chúng tôi chăm sóc hai cô thật tốt.Vũ Ngọc Trân gật đầu, nói cảm ơn một tiếng xem như đã hiểu. Tĩnh Quế Nhu lại tiếp tục ăn tiếp.

Cái đó, bà chủ, ngày hôm qua tôi không có nghe thấy gì đâu?Khụ...khụ...đừng...nhắc lại nữa.

Vũ Ngọc Trân làm cho cô bị sặc cơm không nhẹ. Cái cô gái này tự nhiên nhắc lại làm chi vậy trời, chuyện xấu hổ như vậy đã qua thì cho nó qua đi chứ.

À..tôi xin lỗi.Ăn đi.Không khí ngượng ngùng cứ như vậy kéo dài đến khi hai người dùng xong bữa trưa và trở về phòng.