Bầu trời hôm nay thật đẹp hệt như ngày hôm đó, ai nói cứ hở có chuyện thì trời sẽ chuyển sấm chớp mây đen kéo đến chứ, những hiệu ứng đó chỉ có trên phim để tạo bối cảnh bi thương thôi. Bi thương nhất chẳng phải dù bạn có xảy ra chuyện gì, dù bạn có đột nhiên biến mất thì bầu trời vẫn xanh, không khí vẫn trong lành và mọi người vẫn sinh hoạt như thường thôi. Có lẽ chỉ có nữ chính trên phim mới có những đãi ngộ đó nhưng cuộc đời này thì không.
Tĩnh Quế Nhu sau khi được đưa đến bệnh viện chăm sóc thì mỗi ngày đều ngẩn ngơ như vậy ngồi trên ghế đá hết ngắm bầu trời lại ngắm cây cỏ. Từ cái chết của Quan Tử Duy, cô cảm thấy sinh mạng của một người giữa cuộc đời này quá bé nhỏ. Anh ta chết đi, hết chuyện, sẽ còn có ai nhớ đến cái tên Quan Tử Duy hay không, chỉ vì anh ta bắt cóc, nhốt cô sáu năm nên đó có vẻ là chuyện đáng đời à. Nhưng không đâu, suy đi nghĩ lại thì cũng là do anh ta quá thiếu tình thương và khi con người có tình yêu để bám víu vào, để có động lực sống tiếp thì đáng thương biết bao, anh ta không ngần ngại lựa chọn cái chết mà không thèm xác minh lấy một lần lời cô nói có phải sự thật hay không có thể thấy tình yêu đó lớn thế nào, lớn đến mức trở thành tình yêu mù quáng mất rồi.
Cô còn sống, còn có thể tận hưởng mọi thứ tuyệt vời trên cõi đời này đã là tuyệt nhất rồi. Yêu là một phần trong cuộc sống, là đặc quyền của con người nhưng cô sẽ không mù quáng để đánh mất bản thân vì nó. Hoặc có lẽ ngay từ đầu cô đã biết bản thân mình ở vị trí nào, mình là ai. Đôi khi đều đó quan trọng vô cùng.
Lúc trước em rất sợ nắng làm đen da em, nếu không thoa kem chống nắng ra ngoài em cũng sẽ chùm kín mít từ đầu đến chân y hệt như ninja vậy. Giờ không sợ nữa à.
Mặt trời lúc sáng ấm áp biết bao, là lúc trước em không nhận ra, từ giờ phải cảm nhận nhiều một chút. Nếu mặt em mà đen đi thì anh chê em à
Chắc là không đi.Chắc là....Cô cao giọng quay qua nhìn anh, Diệp Minh Viễn ngồi cạnh cô đang cười tươi nhìn cô.
Em còn định ở bệnh viện đến bao giờ?Không biết nữa. Khi nào em thông suốt.Cô nghiêng đầu cười cười nhìn anh. Diệp Minh Viễn thu lại nụ cười, anh chăm chú nhìn cô, dường như chỉ có riêng cô tồn tại trong mắt vào lúc này. Diệp Minh Viên chậm rãi ôm lấy cô vào lòng, không còn vội vàng hấp tấp, là một cái ôm đúng nghĩa. Khi con người ta trải qua mọi chuyện, dường như những hành động cũng thay đổi theo.
Anh không để ý, anh chỉ cần em, duy nhất một mình em là đủ. Em hay nói tham lam quá không tốt mà. Anh đã không còn như vậy từ lâu rồi.
Em biết, nhưng khi đặc quyền của một ai đó bị tước đi cũng cần có thời gian thích ứng, em cũng vậy. Em đang cố gắng xem nhẹ nó nhưng khó quá.
Đúng vậy, con người đôi khi không thể quá tham lam. Cô được sống lại, dù không hơn ai cả nhưng cuộc sống vẫn cứ thoải mái bình đạm trôi qua mà không lo lắng về cơm áo gạo tiền, đó đã là cuộc sống bao nhiêu người mong muốn. Cuộc đời không có gì là miễn phí, đôi khi bạn cần phải đánh đổi để có được thứ bạn muốn. Tĩnh Quế Nhu thoát cái chết hai lần dĩ nhiên cô cũng phải trả cái giá đắt cho mạng sống của mình. Cô không thể có con.
Chuyện này vốn dĩ không quá ngạc nhiên với cô nhưng chấp nhập được hay không lại là một chuyện khác. Cô không gào thét, khóc lóc nhưng mỗi khi nhắm mắt lại nước mắt lại lăn dài. Có lẽ trong chúng ta lúc trẻ từng cảm thấy trẻ con thật phiền, không sinh cũng không sao cứ như vậy mà sống cùng người mình yêu cũng tốt mà. Cô cũng vậy, đến khi sự việc đúng như cô muốn thì sao nó lại chẳng hề đơn giản nữa.
Không bất cứ lời xin lỗi nào còn giá trị ở thời điểm hiện tại nữa. Đó là lý do tại sao Diệp Minh Viễn chỉ im lặng bên cạnh cô. Với anh mà nói, nỗi đau cô gánh chịu còn hơn cả anh, anh sẽ dùng cả đời này yêu cô, chăm sóc cô, che chở cô. Bất kỳ lời an ủi nào cũng không còn làm cô tốt hơn. Một người có thể trở nên sống tốt hơn khi họ biết cách hạnh phúc trên nỗi đau đó. Nghe có vẻ vô lý, nhưng chính là vậy đó.
-
Con chào thím út
Con chào thím út.
- Ôi hai đứa đến rồi, hai đứa này, còn bác út thì sao.
Con chào bác út.Con chào bác út.Hai đứa bé này là anh em song sinh do Vũ Ngọc Trân sinh ra năm đó. Diệp Vũ Lâm và Diệp Vũ Hàn. Hai anh em có cái tên rất chi là hàn lâm đấy chứ. Chúng nó thích bà thím út này hơn bởi vì bác út nó có bản mặt giống cha nó mà. Mà cha nó thì có bao giờ dễ chịu với chúng đâu, thế là nhìn mặt bác út nó dĩ nhiên cũng chẳng tha thiết gì.
Tĩnh Quế Nhu xoa đầu hai đứa xong rồi tiến đến bên cạnh Diệp phu nhân, mặc dù đã hơn năm mươi nhưng vẫn không thể giấu được vẻ đẹp của bà.
- Chúc mừng sinh nhật mẹ, bánh sinh nhật này là con cùng với Minh Viễn làm, mong là mẹ thích.
- Đương nhiên là thích rồi. Cái thằng này chỉ tiệm bánh ngọt mấy năm nay mà có năm nào làm được cái bánh
tặng mẹ đâu.
Không phải mẹ chê tay nghề của con sao?
Diệp Minh Viễn không mặn không nhạt nói.
Mẹ chê hồi nào, là đứa nào sáu năm nay giận mẹ rồi không chịu về.....
Um...ừm...Ba với anh con đâu?
Diệp phu nhân thu lại mấy lời trách móc lại sắp tuôn trào.
Ở thư phòng trên lầu đấy.
Em ở đây với mẹ, có gì gọi cho anh.Cái thằng này mẹ ăn thịt con dâu của mẹ hay gì mà mày nói vậy hả?Diệp phu nhân cầm cái gối bên cạnh ném vào Diệp Minh Viễn. Anh cũng không né gì cứ như vậy thẳng bước lên lầu.
Sao con có thể chịu được cái thằng này không biết nữa?
Tĩnh Quế Nhu cười cười, mọi người cũng biết có một câu "ra ngoài là lão hổ về nhà hóa mèo con", cái này chính là dành cho Diệp Minh Viễn. Không biết dạo gần đây học đâu mấy cái thói làm nũng mè nheo với cô. Khác một trời một vực với lúc này.
Diệp phu nhân thấy cô ngồi cười ngẩn ngơ nhìn theo Diệp Minh Viễn thì lại thở dài, hai đứa này làm bà lo nhất.
Lúc Tĩnh Quế Nhu mất tích bà không lúc nào không lo lắng, sợ đứa con này của bà nghĩ quấn, sau đó lại thấy nó vực dậy tinh thần nhưng không còn qua lại với gia đình này nữa. Giống như Diệp Minh Viễn của bà đã chết theo
Tĩnh Quế Nhu rồi vậy.
Đến khi Tĩnh Quế Nhu trở về hai đứa cũng không làm bà yên tâm. Đứa nào cũng trầm tĩnh, sống lặng lẽ giống như trở thành một con người khác. Bà biết sau mọi chuyện có vẻ hai đứa đã học cách trưởng thành nhưng bà lại hy vọng hai đứa có thể vô tư như lúc trước.
Chúng ta ra ngoài đi, hôm nay Ngọc Trân đứng ra làm tiệc sinh nhật cho mẹ, ra xem nó chuẩn bị đến đâu rồi mình phụ một tay.
- Dạ mẹ.
Diệp phu nhân nắm tay cô cùng nhau ra sân vườn. Vừa đi bà vừa trò chuyện cùng cô.
Hai đứa thật sự không làm hôn lễ sao?
Không ạ, tụi con cảm thấy đó chỉ là hình thức, cái quan trọng nhất vẫn là có thể cùng nhau đi đến hết đời hay không thôi.
Haiz....Được rồi, hai đứa làm thế nào mẹ cũng ủng hộ.
Mẹ, Quế Nhu.
Vũ Ngọc Trân từ xa tiến đến, hai đứa nhóc cũng không biết đi đường nào mà giờ đã đứng bên cạnh mẹ nó.
Đây là bánh kem của Quế Nhu với Minh Viễn đem đến, con đặt chỗ nào nổi bật cho mẹ.
Vâng mẹ.
Tĩnh Quế Nhu bật cười. Hai người này một người nói một người lại nghiêm túc hành động giống như làm nhiệm vụ cao cả vậy.
Buổi tiệc hôm nay chỉ đơn giản là bữa tối gia đình ăn uống ngoài trời với nhau, không thương mại, không còn tính toán kinh doanh gì trong đây cả. Mọi người chỉ đơn giản ăn uống trò chuyện, cười nói vui vẻ với nhau. Có vẻ mọi thứ đang diễn ra đã khác với nguyên tác ban đầu rồi.
Ngày hôm sau, Diệp Minh Viễn đưa cô đến một viện dưỡng lão ở ngoại ô. Viện dưỡng lão nằm ở một nơi yên tĩnh cách khá xa trung tâm thành phố. Ớ đây trồng cây xanh rất nhiều, hai bên lối vào của viện trồng rất nhiều cây tiêu huyền, những bóng mát loang lổ li ti ánh nắng sớm mai thật xinh đẹp.
Diệp Minh Viễn liên hệ với người chăm sóc trực tiếp cho Tĩnh Lập, cô ấy dẫn anh và cô đến một sân vườn rộng rãi, tầm nhìn ra biển vô cùng thoáng đãng và mát mẻ.
Ở đây có rất nhiều ông bà lão khác, người thì uống trà nói chuyện, người thì tập thể dục, người thì đánh cờ với nhau. Khác biệt duy nhất có lẽ là một người đàn ông ngồi xe lằng lặng nhìn ra biển.
Đó là ba em
Diệp Minh Viễn nhìn cô rồi gật đầu. Bao nhiêu năm nay ông ấy vẫn luôn như vậy, bởi vì bị đánh đập nhốt quá lâu lại lớn tuổi cho nên Tĩnh Lập hôn mê thời gian dài rồi mới tỉnh lại. Sau khi ông tỉnh dậy, đầu óc cũng không còn minh mẫn, lúc đầu cứ liên tục gây ra thương tích cho bản thân, sau đó lại ngẩn ngơ lầm bầm một mình. Tình trạng của ông bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Thế nhưng để ông quay trở lại sinh hoạt với xã hội như bình thường thì vẫn chưa được.
Tĩnh Quế Nhu nhìn người đàn ông tóc hoa râm, gương mặt hóp vào vì tiều tùy, ai không biết còn tưởng ở đây ngược đãi ông nhưng nhìn những người xung quanh sắc mặt hồng hào vui vẻ thì mới nhận ra đây là do bản thân ông như vậy.
- Ва.
Tĩnh Lập vẫn như cũ nhìn về phía biển, mặt trời đã lên cao, ánh nắng cũng bắt đầu chói chang chiếu lên gương mặt ông.
Cô ngồi xuống bên cạnh ông, nắm lấy bàn tay gầy gò của ông cùng ông lặng lẽ ngắm nhìn biển cả
- Đẹp lắm đúng không?
-
Dạ?
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên Tĩnh Lập lên tiếng nói chuyện với cô.
Con gái, sau này con không cần đến thăm ông gì này đâu, con nhìn đi, mỗi ngày ba đều được ngắm bình minh rồi lại ngắm hoàng hôn đẹp như vậy đó nên con không cần lo cho ba đâu. Con cứ sống cuộc đời của con thật hạnh phúc là được. Ba xin lỗi.
Tĩnh Quế Nhu chưa bao giờ thấy một Tĩnh Lập nhu hòa đến như vậy. Nếu như ngày mà mẹ Tĩnh Quế Nhu mất, ông cũng như vậy, thì liệu mọi chuyện hôm nay có khác đi.
Diệp Minh Viễn đan bàn tay mình vào tay Tĩnh Quế Nhu dạo bước quanh bờ hồ trong thành phố. Hệt như đã trải qua cả một đời hai người lại có thể nắm tay nhau bước đi dạo như thế này. Từ nay về sau đã không còn gì cản trở cuộc sống của anh và cô nữa. Anh từ bỏ gia sản về làm bánh với cô, cô từ bỏ mặc cảm để làm người bạn đời của anh. Cả hai người đều có thứ mình cần buông bỏ để có thể gắn bó với nhau cả đời.
HẾT
P/s: Thật ra bản thân mình không hài lòng lắm với bộ truyện này vì có lẽ mình phải đăng gấp rút cho kịp với hợp đồng đã ký. Với lại máy tính mình bị lỗi phần mềm nên toàn bộ truyện mới hay truyện cũ của mình đều bị mất hết vì vậy mà mấy chương cuối của "Nữ phụ một lòng muốn chạy trốn" phải viết lại và ừm...vậy đó. (3'
Bộ truyện thứ ba của mình sẽ không đăng liền mà mình sẽ viết cho tới khi nó hoàn chỉnh rồi mới đăng lên, có lẽ thời gian dài mới quay lại. Nhưng cảm ơn các bạn đọc giả rất nhiều, nếu không có các bạn mình sẽ không có động lực và ý tưởng đế viết ra những câu từ này. Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!