Nữ Phụ Thêm Kịch Hằng Ngày

Chương 52




Bạch Túc Túc tin tưởng Phó Sâm nhất định sẽ không phải là người cường thủ hào đoạt. Bằng không lần trước cô trúng xuân dược, anh đã liền thừa cơ tiến vào luôn rồi. Chỉ là bàn tay đang đặt trong áo cô ngày càng tùy ý làm bậy, cô chỉ có thể gấp gáp đè cái tay kia lại, không cho anh cử động.

"Em biết mình đang làm cái gì không?" Ánh mắt Phó Sâm thâm trầm nhìn hành động của cô.

Bạch Túc Túc hoàn hồn, chợt phát hiện mình đang tự ấn tay Phó Sâm lên người mình...

"Anh... đồ lưu manh, mau tránh ra!" Mặt cô đỏ tới tận mang tai, đẩy anh một cái, giọng nói mềm yếu bất lực.

"Em cũng nói anh là đồ lưu manh, nếu anh không làm chút gì đó thì sao xứng được với danh xưng này?" Yết hầu Phó Sâm lăn lộn một vòng, bàn tay lớn lập tức khóe léo mở khóa áo trong của cô.

Bạch Túc Túc tràn đầy kinh sợ đẩy đẩy anh, nhưng quần áo trên trói buộc thân ngày càng ít, đến khi tay cô chạm vào một bức tường thịt cứng rắn, lúc này cô mới như bị điện giật rụt tay về, khuôn mặt nhỏ đỏ như máu.

Có lẽ cảm thấy mình không tránh được kiếp làm thịt thỏ cho sói đói, dù sao cũng sẽ kết hôn, cô cũng lựa chọn ở bên anh. Bạch Túc Túc dứt khoát từ bỏ dãy dụa, làm bộ không đếm xỉa, quay đầu sang chỗ khác thì thầm một tiếng: "Vậy anh... nhớ nhẹ một chút..."

Trong bóng tối, âm thanh của cô vô cùng mềm mại, thấy cô thuận theo, trong lòng Phó Sâm liền nóng lên, cười khẽ một tiếng, thanh âm khàn khàn: "Được."

Gió lạnh ngoài phòng thổi mãnh liệt, người trong phòng ấm áp như mùa xuân. Hơi thở mập mờ tràn ngập bốn phía căn phòng, ánh trăng mờ nhạt bên ngoài cửa sổ phản chiếu lên hai thân ảnh không đồng nhất, tiếng rên rỉ ẩn nhẫn ngày càng mập mờ. Cảnh sắc trong phòng khiến người nhìn vừa đỏ mặt vừa kích thích.

Chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, Bạch Túc Túc đau đến choáng váng. Sự thật chứng minh, đừng bao giờ tin lời nói của đàn ông khi ở trên giường! Khi cơn đau nhói truyền thẳng vào dây thần kinh của cô, cô không khỏi khóc nấc lên, cắn một cái thật mạnh lên vai anh, âm thanh nghẹn ngào: "Anh... cái đồ lừa gạt! Đã nói là sẽ nhẹ..."

Trên trán của người đàn ông đều là từng giọt mồ hôi ẩn nhẫn, trong bóng tối, cặp mắt sâu không thấy đáy chứa đầy dục vọng cứ thế nhìn cô. Những nụ hôn nóng bỏng dày đặc liên tiếp rơi trên cái cổ trắng nõn, giọng nói anh khàn đục: "Đủ nhẹ."

Khẳng định là cô chưa từng thấy qua thời điểm anh mạnh bạo.

Bạch Túc Túc đau đến thần kinh run rẩy, chỉ hi vọng đối phương có thể kết thúc nhanh lên một chút. Thế nhưng thẳng đến đằng sau cô mới phát hiện, hai chữ "kết thúc" này mãi mãi sẽ không xuất hiện trên người của nam chính tiểu thuyết tổng tài...

- --

Ngày hôm sau, mặt trời đã lên thiên đỉnh, ánh nắng mặt trời chiếu xuống mặt đất, dường như xua tan bao cái lạnh giá của mùa đông vào tối qua. Không biết đồng hồ báo thức đã vang lên bao lâu, người đang nằm trên giường lớn mơ mơ màng màng duỗi ra cánh tay trắng nõn sờ sờ điện thoại. Mới cử động một chút, cô cảm thấy xương cốt trên người như muốn rời ra thành từng mảnh.

Cảm giác đau nhức khiến Bạch Túc Túc lập tức khôi phục tinh thần, nhìn trần nhà trắng bóng, Bạch Túc Túc trầm mặc hồi lâu, tiếp theo nhìn qua bên cạnh. Trên chiếc giường rộng lớn chỉ còn một mình cô, cảm giác đau mỏi như muốn tan ra thành từng khúc đã nhắc cô nhớ tối hôm qua vừa xảy ra chuyện gì.

Cô quên mất, người ta thế nhưng là nam chính bên trong tiểu thuyết tổng tài. Một đêm mấy lần là tiêu chuẩn thấp nhất rồi...

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên từng tiếng bước chân. Trong chốc lát, Bạch Túc Túc đột nhiên nhắm mắt lại, giả bộ như còn đang ngủ. Mà tiếng bước chân cũng dừng ở trước giường cô, hồi lâu không có tiếng động nào nữa.

Qua một lúc, đang lúc cô chuẩn bị hơi hé hé mắt, một bàn tay lớn ấm áp bỗng nhiên mò vào trong chăn, chuẩn xác năm lấy cái eo không một mảnh vải che chắn của cô. Bạch Túc Túc bị dọa đến lập tức mở mắt, bất chợt đối diện với con ngươi đen không thấy đáy.

"Chờ anh về, chúng ta đi thử áo cưới." Phó Sâm nói, đầu vùi vào trong chăn, ngắm nhìn làn da trắng nõn chứa đầy vết tích ân ái tối qua.

Bạch Túc Túc đỏ mặt đưa tay chặn trước đầu Phó Sâm, giọng nói khàn khàn: "Khi nào thì anh đi?"

Mí mắt Phó Sâm nhấc lên, lại cúi xuống người cô hít sâu một hơi: "Nếu em biểu hiện một chút, anh có thể không đi cũng được."

Bạch Túc Túc: "..."

"Thôi anh đi đi." Cô có chút không thoái mái kéo chăn bông đắp lên người. Cô mà còn biểu hiện nữa chắc mất mạng.

Nghe vậy, lông mày người đàn ông không khỏi nhíu một cái, cứ như vậy nguy hiểm nhìn chằm chằm Bạch Túc Túc, không hài lòng với đáp án này, bàn tay lớn bắt lấy cái đùi trắng nõn của cô, không vui nói: "Thật sao?"

"Anh... anh bình tĩnh một chút." Bạch Túc Túc ôm chặt cái chăn mềm, tựa hồ thật muốn khóc. Làm thêm lần nữa chắc cô chết mất!

Thân thể mềm mại của cô có thể mọi lúc kích thích thần kinh của anh, Phó Sâm im lặng hồi lâu, cuối cùng đứng lên, sửa sang tay áo, từ trên cao nhìn xuống cô, nói: "Anh sẽ trở về sớm."

Bạch Túc Túc: "..." Anh trở về lâu một chút cũng không quan hệ với tôi.

Bất quá cô nào dám nói như vậy, chỉ có thể nhu thuận gật đầu. Sau đó Phó Sâm còn ăn đậu hũ của cô hồi lâu rồi mới rạng rỡ hài lòng rời đi.

Cho đến khi không nghe thấy tiếng bên ngoài nữa, Bạch Túc Túc mới gian nan ôm eo mỏi nhừ từ trên giường ngồi dậy, nhìn người mình đầy vết đỏ, cô chỉ có thể đáng thương cắn môi dưới, phất phơ đi vào phòng tắm rửa mình. Sau đó mệt mỏi đi vào phòng khách, nhìn thấy trên bàn có bữa sáng, không phải là đồ ăn được giao, vậy chỉ có thể là Phó Sâm làm.

Dù nam chính có *mười ngón tay không dính dương xuân thủy làm bữa sáng cho cô, cũng sẽ không bù đắp được hành vi cầm thú tối qua của anh. Nói một lần, kết quả không biết bao nhiêu lần. Nghĩ đến mình còn cùng Phó Sâm kết hôn, Bạch Túc Túc cảm thấy thân thể mong manh này của cô cũng có ngày xong đời. Cô cũng không hiểu, rõ ràng người phí sức chính là Phó Sâm, vậy tại sao người mệt mỏi chính là cô, cảm giác như muốn phế cả người luôn vậy.

*mười ngón tay không dính dương xuân thủy: ý chỉ không cần đụng đến việc nội trợ, giống công tử bột, nhà có điều kiện tốt được nuông chiều.

Ăn một chút bữa sáng, cô gọi cho Chu tỷ trì hoãn buổi chụp hình tạp chí sang mấy ngày. Bằng không thì mấy dâu tây trên cổ thế này cô làm sao dám ra ngoài gặp ai chứ.

Nhưng vào lúc này, thám tử lại gọi điện thoại tới cho cô, đồng thời gửi cho cô một đống ảnh chụp.

"Bạch tiểu thư, tôi phát hiện gần đây Bạch tiên sinh đều sẽ cho người mang hai phần cơm đi lên, cũng chính là đoạn thời gian mọi chuyện phát sinh gần đây, hơn nữa còn thường xuyên mua một số quần áo phụ nữ mang lên công ty."

Nghe âm thanh truyền đến từ trong điện thoại, Bạch Túc Túc dừng một hồi sau đó mới chậm rãi nói: "Chuyện bắt đầu từ khi nào?"

"Cách sự việc phát sinh một tuần, bất quá cụ thể thế nào, tôi không thể lên tầng cao nhất nên cũng không rõ."

Nghe vậy, Bạch Túc Túc ngồi ở chỗ kia trầm mặc nửa ngày mới nói gì đó để thám tử tiếp tục theo dõi. Nói xong cô liền cúp điện thoại.

Trong tấm ảnh kia chính là Bạch Quốc Hoa ra vào một cửa hàng thời trang nữ. Có thể nghĩ ba cô là mua những quần áo này cho Bạch Tình Tình, hoặc có thể Trần Mân đã chết, ba cô tìm người phụ nữ mới.

Bất quá Bạch Túc Túc tin vào giả thuyết đầu hơn. Bạch Tình Tình không dám lộ diện ra ngoài, mà phòng làm việc của Bạch Quốc Hoa vừa vặn có phòng nghỉ ngơi ở giữa, Bạch Tình Tình có thể một mực tránh bão ở trong đó không ra, hai người cũng có khả năng sẽ mưu đồ thần bí với nhau cái gì. Bằng không thì sao Bạch Quốc Hoa có thể im hơi lặng tiếng đến tận bây giờ như vậy được.

Chị sợ mọi việc phát sinh biến hóa, Bạch Túc Túc quyết định bây giờ đi qua công ty ba cô xem tình hình một chút.

Suốt một đường đi đến công ty, Bạch Túc Túc hầu như dùng khăn quàng cổ che gần hết mặt. Thật sự gần đây cô khá hot, trong công ty khả năng nhiều người không biết cô là cháu gái chủ tịch, nhưng chỉ sợ họ nhân ra cô là idol, đến lúc đó gây nên phiền toái không cần thiết cũng không tốt.

Lúc cô đi thang máy lên tầng văn phòng của Bạch Quốc Hoa, vừa ra tháng máy liền đụng phải trợ lý. Có lẽ là không ngờ tới Bạch đại tiểu thư lại đột nhiên tới, khuôn mặt trợ lý tràn đầy kinh ngạc "Bạch tiểu thư đến tìm phó chủ tịch sao?"

Xung quang không có ai, Bạch Túc Túc kéo khăn quàng cổ xuống, nhìn về phía gian phòng làm việc bên kia: "Ba tôi đang ở bên trong à?"

"Phó chủ tịch đang họp ở dưới lầu, cô có thể đợi ngài ấy một hồi." Trợ lý cung kính nói.

Nghe vậy, Bạch Túc Túc cũng gật đầu đi tới phía trước. Nhưng khi đẩy cửa phòng làm việc ra, lại phát hiện cửa đã bị khóa.

"Có thể phó chủ tịch trước khi đi đã khóa lại, cô có thể qua phòng nghỉ ngồi chờ một chút?" Giọng điệu trợ lý rất cung kính, cậu ta đương nhiên biết vị đại tiểu thư này thế nhưng sau này chính là thiếu phu nhân của Phó gia.

Dứt lời, Bạch Túc Túc không khỏi nhướng mày, nếu Bạch Tình Tình ở bên trong, Bạch Quốc Hoa phải không nên để trợ lý đi vào mới đúng.

"Cậu không có chìa khóa?" Cô đột nhiên nhìn qua cậu trợ lý.

Trợ lý nghe vậy lập tức lắc đầu: "Chìa khóa chỉ có phó chủ tịch mới có, mà ngài ấy gần đây rất không thích chúng tôi vào phòng."

Nghe đối phương nói vậy, Bạch Túc Túc bắt đầu nghi ngờ. Nhưng cửa bị khóa, cô làm sao mới có thể vào bây giờ?

Đúng lúc này, cửa thang máy bỗng nhiên ting lên một tiếng, cửa mở, chỉ thấy một bóng người quen thuộc từ trong bước ra, trên tay còn cầm một chồng văn kiện. Người đó khi nhìn thấy Bạch Túc Túc cũng sững sờ, trong mắt xuất hiện một tia né tránh, sau đó cau mày đi tới: "Có chuyện gì?"

Nhìn thấy người trở về, trợ lý lập tức đi xuống. Bạch Túc Túc nhàn nhạt nhìn cái người được gọi là ba kia, ánh mắt phức tạp: "Có một số việc con muốn nói với ba."

Đêm giao thừa Bạch Quốc Hoa cũng không hề ghé thăm đứa con gái này. Dù sao gia đình của ông cũng đã tan nát thành từng mảnh, Bạch Quốc Hoa nhìn qua bên phòng nghỉ cho khách, nói: "Đi theo ba."

Thấy Bạch Quốc Hoa thực sự mang mình tới phòng nghỉ dành cho khách, giọng nói Bạch Túc Túc lập tức lập tức tăng thêm âm lượng: "Tại sao ba không cho con vào phòng?"