Nữ Phụ Văn: Mệnh Sát Cô Tinh

Chương 14




Nhược Vũ nhận thức được mình bị khiên đi nhưng lại không có sức để mở mắt, nàng ngất đi . Tiếng ồn ào cùng ánh sáng chiếu thẳng vào mắt làm nàng nhíu mày, mở hé mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt chỉ có thể nhếch mép cười lạnh lùng mà cay đắng.


Nàng bị treo lơ lửng trước cổng thành bằng một sợi dây thừng, hai tay đau đến nỗi không còn cảm giác chỉ sợ là liệt rồi, đôi trăng trắng ngần vốn dùng để thêu hoa vẽ nguyệt, gảy đàn giờ đây đầy rẫy thương tích, không còn nhận ra đây là tay của Hoàng Quý Phi cao cao tại thượng. Có vết thương vẫn còn chảy máu, từng giọt từng giọt rơi xuống nền cát, ướt đẫm bộ y phục mỏng tang. Sáng sớm mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, từng ngọn gió dễ dàng luồn qua một lớp áo khiến nàng lạnh đến run lên. Nhưng cũng tốt, cái lạnh giúp cho nàng không cảm nhận được nỗi đau mà vết thương mang lại, máu cũng vì thế mà ngừng chảy, cơ thể lạnh ngắt như người chết.


Đám người bên dưới ngày càng đông, tiếng hò reo, bàn tán ngày càng náo nhiệt. Nhân dân vốn đã ghét nàng này thấy nàng bị như vậy thì rất hả hạ, xứng đáng. Đám đông vốn chỉ muốn quan sát nàng mà thì thầm bàn tán nhưng từ đâu lại có những tiếng chửi rủa thậm tệ, còn có nhiều người hét to lên sự việc nàng đánh Đức Phi đến trấn thương nội tạng, phải chỉ nói việc nàng đáng người ta thôi còn vì sao thì không hé răng một lời......cũng không ai có đủ kiên nhẫn mà nghe. Họ chỉ cần cái cớ để chửi rủa, nhục mạ nàng, những chuyện mà nàng làm họ chỉ nghe một nửa là đã kết luận, họ kể lại những việc họ cho là sự thật đem ra chỉ trích nàng. Đám đông ra sức chửi rủa, còn đơm đặt những thứ không có ,nàng vào vai phản diện và tất nhiên Hoàng hậu đại nhân mà họ tôn sùng luôn là người chịu thiệt. Tiếng la mắng, nguyền rủa ngày càng nhiều đúng như những gì ai đó mong đợi. Mấy bà thím miệng chua ngoa nói thì thôi đi, đành này lại cả mấy tên thanh niên trai tráng, vai dài sức rộng và mấy đứa trẻ con không hiểu chuyện cũng có thể buông lời nhục mạ.


"Không ngờ ả ta cũng có ngày này. Nghe nói ngày xưa hống hách lắm ỷ quyền ỷ thế bắt nàng người khác nay bị ông trời trừng phạt, đáng lắm đáng lắm!"


"Ác phụ, đi chết đi!"


"Đồ sao chổi, vì mày mà phụ mẫu cũng chết đúng là khắc tinh mà!"


"Ha ha ha, bọn mày mẹ tao bảo cô ta là người không đứng đắn, lại còn xấu xí lắm,nhìn cô ta kìa! Bị chửi còn không nói xem ra là bị câm rồi!"


"Đúng là khinh tởm !"


"Sao ngày đó tiên hoàng lại để ả ta vào cung được vậy?"


"Mệnh phượng hoàng cái gì mệnh ác phụ thì có."


"Ả ta giết người mà còn không thấy áy náy, đúng thật là..."


"Nghe nói Đức Phi lại bị ả ta đáng đến trọng thương, thật tội nghiệp."


"Cô rốt cuộc độc ác đến mức nào vậy!"


"Chết đi, đồ không có lương tâm."


"Đại tướng quân thật là, cả dạy con còn không biết. Chết là đúng rồi."


"Không phải Đại Tướng Quân tự nhiên ra lệnh cho người hại Hoàng hậu đâu là do ả ta sai khiến hết đó."


"Nghe nói mấy lần vào ngục rồi mà chưa chừa!"


"Sao trên đời lại có người phụ nữ mặt dày như vậy nhỉ!"


"Thật đáng ghét, đúng là mất mặt."


"Giết ả đi, không sau này lại là loại hại nước!"


"Nói gì đi chứ! Khinh tụi này hả?"


"Đúng là mất dạy!"


Sự việc lên đến đỉnh điểm khi đám đông thấy nàng không có động tĩnh gì chỉ im lặng nghe liền sôi máu, mấy đứa trẻ lấy hoa quả ném vào người nàng dần dần cả người lớn cũng không chịu được. Họ lấy tất cả những thứ có gần đó mà ném, không cần biết có trúng hay không, có cứ ném. Một đám đông hơn nghìn người vây vào bắt nạt một cô gái bị thương, không có sức mở miệng, việc họ đang làm họ gọi là đòi lại công bằng. Người nàng bị thương lại chịu biết bao thứ đồ ném vào người.


Đau không?


Đau chứ!


Nhưng trong tim đau hơn. Đó không phải nỗi đau xé tim xé phổi gì, mà là cảm giác dai dẳng âm ỉ, lặng lẽ kéo dài, lặng lẽ khiến người ta toàn thân đau đớn.


Nàng phá lên cười, một nụ cười chua chát và ngông cuồng. Khinh thường lướt nhìn lũ người bên dưới, kiên định nói,


"Các ngươi...không giết được ta đâu."


Đám đông im lặng một lúc rồi càng tức giận, ra sức ném đồ vào người nàng, đồ hết liền lấy sỏi đá dưới chân không ngừng ném về phía nàng. Đá nặng hơn ném trúng hơn, những viên đá trúng vào lại khiến vết thương rỉ máu. Nàng vẫn hiên ngang đón từng trận đá hạ xuống, trúng da thịt. Đau đến thấu xương tủy, đau đến cả đời không quên. Nhược Vũ cứ tưởng sẽ như vậy nhưng không ngờ lại có 5 bóng hình lao xuống vây quanh nàng, lấy thân che cho nàng khỏi những "cơn mưa đá".


Ninh Nhi sáng sớm tỉnh dậy, thấy đám A Tử cả đêm không ngủ cứ thấp thỏm chờ Nhược Vũ về.Ninh Nhi nghe xong thấy không ổn bảo họ nhanh chóng đi tìm nàng. Cơ thể Ninh Nhi còn rất yếu, không thể đi lại nhiều nhưng họ vừa đi Ninh Nhi thấy không yên tâm liền mặc kệ, chạy ra tìm nàng. Khi họ tìm thấy, thì thấy nàng bị treo cách tường thành 3m, lơ lửng giữa không trung có thể rơi bất cứ lúc nào, lại còn bị đám dân đen ném đá vào người. A Hoành muốn kéo nàng lên nhưng sợ, động vào người nàng bây giờ chỉ khiến vết thương thêm đau hơn. Không ngần ngại, đám A Tử lấy sợ giây cố định mình vào tường thành, nhảy xuống che cho Nhược Vũ. Ninh Nhi đến chậm hơn, vừa thấy cảnh đó liền bật khóc, vết thương của muội ấy không là gì so với Nhược Vũ hết, nàng hiện giờ chính là một cái xác không hồn. Ninh Nhi bấp chấp lính canh, xông ra ngoài, gào khóc cầu xin đám đông đừng ném nữa.


"Đừng ném nữa mà......ĐỪNG NÉM NỮA.....TA CẦU XIN CÁC NGƯỜI MÀ........đừng ném nữa, tỷ ấy không chịu nổi rồi.....ĐÙNG NÉM NỮA........Ta lạy các người......đừng mà....ĐỪNG MÀ"


Những giọng Ninh Nhi không đủ để lấn áp đám đông, bọn chúng đẩy nàng ngã xuống đất, càng hung hăng chửi rủa, ném đá. Ninh Nhi ánh mắt bất lực nhìn nàng, móng tay cào nền đất đến bật máu, nước mắt không ngừng chảy, hét đến đau cả họng nhưng không thể làm gì.


Nhược Vũ thất thần, cố kìm nước mắt nhưng nhìn cảnh bọn A Tử lấy thân che cho mình, còn cả Ninh Nhi ở dưới gào khóc, cầu xin từng người mà nước mắt tự rơi ra, bọn họ không xuất hiện nàng sẽ không khóc nhưng bọn họ như vậy nàng thật sự không kìm được. Cố sức hết, yêu cầu đám A Tử tránh ra nhưng không thể.


"Ai cho phép các ngươi che cho ta...tránh ra ......đây là mệnh lệnh......TRÁNH RA.......tránh ra đi mà............."


Thoáng có ý nghĩ xuất hiện trong đầu Ninh Nhi.


[Hoàng thượng đúng rồi, hoàng thượng có thể giúp]


Việc ấy lại không khả thi lắm nhưng Ninh Nhi vẫn quyết muốn thứ. Tức giận nhìn đám đông, siết chặt tay, Ninh Nhi quay người chạy hết sức vào Hoàng cung, hướng đến Hạo Long cung.