Nữ Tôn Chi Sủng Phu

Chương 11: Mưa to




Ngụy Mẫn mỗi tháng về nhà một chuyến, cùng A Nguyễn triền miên ba ngày lại trở về. Ba ngày nàng về kia nụ cười trên mặt A Nguyễn so với ngày thường rõ ràng nhiều hơn rất nhiều, cho dù Ngụy Mẫn chỉ nhìn hắn nhiều thêm một cái, hắn cũng cảm thấy ngọt ngào.

Trong ba ngày này, A Nguyễn dùng đồ ăn trong nhà chế biến đa dạng cho Ngụy Mẫn ăn, mỗi ngày vây quanh nàng, tất nhiên không có thời gian rảnh cầm kim chỉ ở trước mặt nàng.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua mấy tháng, trong chớp mắt xuân đã sang hè, mùa hè đã tới.

Buổi sáng lúc A Nguyễn tỉnh lại thì Ngụy Mẫn đã đi rồi, hắn mơ mơ màng màng nghe thấy Thê Chủ rời đi nhưng không hề tỉnh dậy.

A Nguyễn ngồi dậy, lúc xuống giường khom lưng mang giày, dường như cảm thấy trước mắt tối sầm, trên eo một trận bủn rủn, thiếu chút nữa cúi đầu ngã quỵ trên mặt đất.

Hắn phản ứng rất nhanh, tay lập tức bắt lấy cột giường, mới may mắn không bị ngã xuống đất. A Nguyễn có chút may mắn vỗ vỗ ngực, chậm rãi thở ra một hơi, chờ sau khi choáng váng trước mắt từ từ trôi qua mới duỗi tay xoa nhẹ hai bên eo.

Tối hôm qua hai người lăn lộn quá muộn, lúc A Nguyễn có chút mệt thì nghe thấy giọng nói mê hoặc của Thê Chủ hỏi hắn "Một lần cuối cùng nữa được không? Được không?" Tức khắc không được cũng cứng rắn biến thành được.

Cuối cùng Thê Chủ thỏa mãn nhưng hắn lại mệt cả người.

Nhưng sau khi nhìn thấy cháo trong nồi cùng trứng gà Ngụy Mẫn để lại cho hắn, trong lòng A Nguyễn lại trở nên ngọt ngào. Nhớ tới đêm qua Thê Chủ ôn nhu thế nào, A Nguyễn ăn trứng gà cũng ăn tới nỗi mặt đỏ bừng.

Trời dạo này có chút khô nóng, ban ngày giữa trưa không lớn nhưng lại phá lệ oi bức.

Sau khi A Nguyễn cơm trưa xong chưa nằm bao lâu đã bị nóng đến tỉnh, ra một thân mồ hôi, tức khắc cảm thấy trên người đều nhão dính dính, ngủ dậy cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

Trái phải đều nằm không nổi nữa, A Nguyễn múc một gáo nước lạnh lên, pha chút nước ấm lau lau cơ thể, sau khi thoải mái thì lại lấy kim chỉ ra tiếp tục thêu khăn tay.

Gần đây kiểu khăn tay Lý thị muốn thêu đều cực kỳ tinh tế, nói là có người chuyên môn định chế. Lý thị giao cho A Nguyễn thêu, sau khi thêu xong sẽ trả cho hắn nhiều tiền gấp 3 lần ngày thường.

Gấp ba tiền đúng là không ít, nhưng lúc thêu cũng rườm rà phiền toái hơn rất nhiều. A Nguyễn đã thêu vài ngày, cũng sắp thêu xong rồi, vì vậy nên ba ngày Ngụy Mẫn trở về này hắn mới không chạm vào.

Có lẽ là trong phòng quá mức oi bức, lại có lẽ là do đoạn cuối cùng đặc biệt khó thêu hơn một chút, hôm nay lại đem khăn tay lấy ra, A Nguyễn cứ cảm thấy trong đầu mãi không yên được.

Cuối cùng hắn dứt khoát bưng sọt tre lên ra ngoài cửa, dọn ghế ngồi ở một chổ thông thoáng trong viện tiếp tục thêu.

Thời tiết khô nóng, nhưng đôi khi cũng sẽ thổi tới vài cơn gió nhẹ nhàng mát mẻ.

A Nguyễn cúi đầu thêu khăn tay, thêu vô cùng nghiêm túc, chờ sau khi dùng kéo cắt xong sợi chỉ cuối cùng, mới phát hiện thời tiết đã chầm chậm thay đổi từ khi nào.

Mây đen giăng đầy trời, gió thổi quần áo phơi trong sân xôn xao hỗn loạn.

A Nguyễn nhìn sắc trời sợ mưa to sắp đến, lập tức buông sọt tre trong tay ra đi thu lại quần áo trong sân.

Hắn ngồi có chút lâu, đột nhiên đứng dậy, cảm giác choáng váng sây sẩm buổi sáng lại xuất hiện một lần nữa, chỉ là lần này hắn không may như vậy bắt được vật gì, "Phanh" một tiếng ngã xuống mặt đất, cái trán đúng lúc đập vào hòn đá trên mặt đất, thanh âm thanh thúy.

A Nguyễn bị đau kêu lên một tiếng, duỗi tay sờ sờ bị cái trán bị đập, nhịn không được hít hà "xuýt" một tiếng, không đổ máu, có lẽ chỉ trầy da.

Ầm ầm ầm thanh sấm rền vang trên đỉnh đầu lăn qua lộn lại, thỉnh thoảng lóe lên một ánh sáng trắng, sáng tỏ nửa bầu trời.

Hạt mưa lớn như hạt đậu chậm rãi rơi xuống, rơi lên người A Nguyễn đang luống cuống tay chân bò dậy, cũng không rảnh lo đến cái trán của mình nữa, vội thu quần áo trên sào vào trong lòng ngực, sau đó lại thu cả ghế cùng sọt tre vào trong phòng một lượt.

Ánh sáng trong phòng và bên ngoài đều là một màu ảm đạm, A Nguyễn sợ lại bị té ngã nên lúc bước đi vô cùng cẩn thận, cũng may vị trí những vật dễ bị vấp chân ở đâu hắn đều biết nên mới không bị vấp té.

A Nguyễn chân trước mới vừa vào phòng, sau lưng mưa đã rơi càng ngày càng lớn.

Trận mưa này giống như đã nghẹn rất lâu mới được xả ra một lần, mưa vô cùng lớn, mưa to tầm tã rơi xuống, trên mái hiên không lâu sau đã có nước xôn xao chảy xuống, trong viện rất nhanh đã đọng lại không ít nước.

A Nguyễn vào nhà lấy hòm thuốc, lấy bông gòn sạch sẽ thấm một chút nước thuốc nhẹ nhàng thoa lên trán.

Sau một thời gian ngắn nơi bị thương trên trán đã sưng lên, đỏ bừng một mảnh, tầng da bị rách cũng chảy máu.

A Nguyễn cầm một cái gương đồng nhỏ nhìn vào để bôi thuốc lên trán, nước thuốc vừa đụng vào chổ trầy da liền trở nên nóng rát. A Nguyễn bị đau hơi run run, môi trắng bệch, tay hơi run rẩy bôi thuốc.

Lúc hắn còn nhỏ loại vết thương này trên người cũng không hề ít, đa số đều là bị Trương thị đánh. Phàm là khi Trương thị tâm tình không tốt tính khí không thuận, trở về nhất định sẽ nhắm vào chỗ sai trên người hắn để trút giận.

Trương Hữu Thược tuổi tác tuy nhỏ lại học bộ dáng của cha nàng ra hình ra dạng, có một lần lỡ tay đẩy ngã hắn, vừa vặn ngã vào miệng giếng bên cạnh.

Lúc ấy trán của hắn cũng đổ máu, chất lỏng màu đỏ ấm áp theo mí mắt chảy xuống mặt, cuối cùng dính vào vạt áo ở trước ngực hắn. Khi đó hắn cũng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, nửa ngày hơn cũng không lấy lại được tinh thần, cũng chỉ nhớ lúc đó thấy toàn là máu.

Trương Hữu Thược thấy đầy mặt đầy người của hắn đều là máu, bị dọa khóc, Trương thị từ trong nhà chạy ra, đầu tiên là cả kinh, sau đó lại đem Trương Hữu Thược ôm vào trong ngực an ủi, trong miệng còn oán trách hắn sao lại không cẩn thận như vậy.

Cuối cùng vẫn là hàng xóm có tình người, ôm hắn vào trong nhà dùng nước rửa sạch máu sau đó lại bôi thuốc.

Sau này khi miệng vết thương đóng vảy, chậm rãi hồi phục, chỉ là trên trán còn lưu lại một vết sẹo.

A Nguyễn tiện tay đem tất cả tóc mái trên trán đều vén lên, ở mép tóc bên phải trán, trên làn da rõ ràng có một chổ màu sắc cùng với những chổ khác không mấy giống nhau.

A Nguyễn rũ mắt, buông ra tay, tóc mái trên trán rơi xuống che đi vết thương mới cùng với sẹo cũ.

Gả cho Ngụy Mẫn đã hơn năm tháng, non nửa năm này là khoảng thời gian thư thái nhất mà A Nguyễn trải qua. Ngày thường chỉ cần Ngụy Mẫn hơi cắn mạnh trên người hắn, đều sẽ thương tiếc dùng môi nhẹ nhàng hôn lên nơi đó, thế cho nên hôm nay lúc bị ngã trên mặt đất, trong lòng A Nguyễn đã mơ hồ sinh ra một chút cảm giác khó chịu cùng tủi thân, sững sờ ở chỗ đó hơn nửa ngày vẫn không bò dậy.

A Nguyễn đem hòm thuốc cất đi, lúc ra ngoài rửa tay, đứng ở trong viện nhìn ra cửa trong chốc lát, càng nhìn mày càng nhíu chặt.

Bên ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, nước trong viện cũng càng đọng càng nhiều. Nước mưa giống như không theo mương thoát nước trong viện chảy ra ngoài, ngược lại còn đọng lại trong viện.

Phía sau sân nhà cũ là hàng rào, đất nên so với nhà chính hơi cao hơn một chút, ngày thường sợ nước trong sân chảy vào trong nhà, nên đặt một cái bệ cửa ở nhà chính hơi cao hơn một chút, hơn nữa trong sân có mương thoát nước cũng sẽ không sợ có nước đọng lại.

Mùa xuân đến nay, mưa nhỏ rơi xuống vô số lần, nhưng mưa lớn giống hôm nay thì lại là lần đầu tiên. Bầu trời đen nhánh cứ như là bị ai đâm thủng một cái lổ, nước cứ chảy xuống mãi không ngừng.

Ngày thường nước mưa ít, máng xối trong sân đã bị đất lấp lại, hiện giờ trời mưa lớn, đất bị trôi đi không bằng số đất bị tích lại, mới phát sinh tình huống sân viện bị ngập nước.

A Nguyễn thấy nước trong viện càng tích càng nhiều, mắt thấy nếu cứ tiếp tục như vậy không lâu sau sẽ vượt qua bệ cửa tràn vào nhà, nhất thời có hơi nóng vội.

Nhà chính còn đang chất đống củi mà Ngụy Mẫn và hắn ngày hôm qua mới nhặt, bàn ghế trong nhà cũng không phải loại gỗ tốt gì, nếu như bị ẩm, không chỉ không có củi lửa nấu cơm, nói không chừng gia cụ cũng sẽ bị nước ngâm hư mất.

A Nguyễn không do dự nữa, cởi giày vải ra thay guốc gỗ, săn ống quần đến đầu, phủ thêm áo rơm lại cầm lấy cuốc sắt rồi đi ra ngoài.

Mưa to trước mặt, trên tầng áo rơm này trên người dùng cũng như không dùng. Nước mưa liều mạng rót vào trong áo A Nguyễn, không bao lâu, quần áo trên người hắn đều bị ướt từ trong ngoài.

A Nguyễn duỗi tay lau đi nước mưa trên mặt, đi theo mương thoát nước dùng cuốc sắt tìm chổ bị đất lấp kín. Cuối cùng ở chân tường tìm ra nguyên nhân.

Chân tường có một cái lổ, nơi thoát nước trong viện lớn cỡ một cái nắm tay, nhưng nhà cũ đã rất lâu không ai ở, có lẽ là sợ có thứ gì bò vào trong viện này nên không biết ai đã dùng hòn đá lấp kín cái lổ này lại, hơn nữa còn rất rắn chắc.

A Nguyễn khom lưng ngồi xổm trên mặt đất đầu tiên là dùng tay moi vài lần, xác định moi không được mới dùng cuốc sắt đập vào hòn đá.

Trên trán không biết là nước mưa hay là mồ hôi, theo mí mắt chảy xuống làm đôi mắt nhắm lại.

A Nguyễn cứ như vậy ngồi xổm trên mặt đất giã một hồi lâu mới làm thông được. Sức lực của hắn bị tiêu hao quá nhiều, trong nháy mắt khi lấy được hòn đá kia ra, sức lực mang theo thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, cả người cơ hồ muốn té vào trong nước.

Sau khi mương thoát nước được khai thông, nước trong viện xông xáo theo mương thoát nước chảy ra ngoài.

A Nguyễn một thân ướt dầm dề, quần áo dán lên trên người, không cần nói cũng biết có bao nhiêu khó chịu.

Hắn sợ mình mắc mưa bị lạnh, chạy nhanh đi nấu nước nóng tắm rồi thay quần áo, lại cắt hai mảnh lát gừng tươi nấu chén canh gừng.

Nước canh màu nâu tản ra hương vị kích thích, A Nguyễn uống cong một chén, không cảm thấy thoải mái bao nhiêu, ngược lại có chút muốn nôn.

A Nguyễn nhịn xuống cảm giác nôn khan, uống canh gừng vào bụng, ngay cả cơm cũng chưa ăn uống gì. Hắn thấy sắc trời đã muộn, đồ thêu hôm nay cũng đã làm xong, đơn giản lên giường ngủ sớm.

Ngày hôm qua mưa to một ngày một đêm, đến sáng sớm mới dần dần dừng lại.

Sau khi Ngụy Liên rời giường chuẩn bị đi ra ngoài ruộng nhìn lúa nước, cùng Tôn thị đi phía trước dặn dò nói: "Hôm qua mưa lớn như vậy, A Mẫn lại không ở nhà, chờ lát nữa chàng đi xem A Nguyễn thế nào đi."

Tôn thị đồng ý đáp lời, chờ sau khi Thê Chủ đi rồi, hắn ở trước bệ bếp nấu cơm đi không được, liền kêu nhi tử từ sau khi rời giường vẫn luôn chơi trước cửa, "A Lạc, con thay cha đến nhà dượng nhỏ xem hắn thế nào, hỏi hắn đã ăn cơm chưa."

Ngụy Lạc ở ngoài cửa vui sướng lên tiếng, chân mang guốc gỗ nhỏ chạy ra ngoài.

Ngụy Lạc mang theo nhiệm vụ của cha giao phó, một đường chạy chậm, đi ngang qua vũng nước nhỏ còn cố ý dẫm lên trên.

"Dượng nhỏ ơi." Sau khi tới nhà cũ, Ngụy Lạc duỗi tay đẩy cửa, đẩy hai lần vẫn không đẩy được mới biết được cửa còn chưa mở.

Ngụy Lạc từ khe cửa nhìn vào trong viện, cửa nhà chính cũng chưa có mở.

"Dượng nhỏ ơi?" Ngày thường buổi sáng hắn đến đây dượng nhỏ đều đã dậy rồi.

Ngụy Lạc lại đẩy hai cái, thấy trong viện im ắng, cửa nhà chính cũng không có động tĩnh, không khỏi có chút sợ hãi. Khóc nức nở lại hô hai tiếng, trong phòng vẫn là không ai để ý đến hắn.

Ngụy Lạc tức khắc không hô nữa, quay đầu chạy về nhà, lần này chạy nhanh hơn lần trước rất nhiều. Guốc gỗ lúc chạy bị rơi ra thì lại quay đầu nhặt về, cầm ở trên tay không mang nữa.

Tôn thị mới vừa đem cơm dọn xong, thì thấy nhi tử giống như bị ai đuổi theo chạy về, hốc mắt hồng hồng nức nở nói với hắn: "Con gọi dượng nhỏ nhưng dượng không có để ý tới con, cửa trong nhà cũng chưa mở, con từ khe cửa nhìn vào thấy cửa nhà chính cũng không mở luôn......"

Tôn thị trong tay còn đang bưng chén, vừa nghe nhi tử nói như vậy thì tay bất chợt run lên, chén rơi xuống đất, thanh thúy một tiếng rơi xuống vỡ ra từng mảnh, cháo tức khắc bắn ra đầy đất.

A Nguyễn, không có thói quen ngủ muộn.