Trịnh Thiên lần này bị đẩy ra thì khá bất ngờ. Không phải Vương Thanh chấp nhận anh rồi sao??? Tại sao lại có hành động này??? Tại sao lại có gương mặt đó??? Nếu không tại sao lại chấp nhận nụ hôn của anh??? Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu anh. Vương Thanh đang hoang mang nhưng được hoàng hồn khi tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, tiếp đó là tiếng của Tiêu Như.
- Vương tổng, chủ tịch muốn gặp người.Vương Thanh nhanh chóng chỉnh lại trang phục, cô nhìn Trịnh Thiên đang đứng chết chân ở đó xong cô đi nhanh ra mở cửa cho ông Hùng đang đứng ngay ngoài cửa theo sau là Lục quản gia. Đáng lý ra việc này khá đỗi bình thường nhưng biểu hiện trên mặt Vương Thanh lúc này khiến ông có chút ngạc nhiên. Cô đỡ một tay ông vào phòng tay kia ông cầm gậy đầu rồng. Cô vừa đỡ ông vào thì không thấy Trịnh Thiên đứng ở chỗ cũng nữa mà đã ngồi ở sofa từ lúc nào. Ông Hùng thấy Trịnh Thiên thì hiểu được phần nào nguyên nhân. Ông thầm nghĩ trong lòng. Cuối cùng cũng xuất hiện một người có thể thay đổi con bé rồi. Vương Thanh lên tiếng hỏi.- Ông nội, sao không ở nhà nghỉ ngơi mà đến đây có việc gì ạ??? Tiêu Như pha cho tôi vài tách trà.- À, ta đến để giao lại cho con bản hợp đồng nhưng... có vẻ ta đến không đúng lúc thì phải.Ông Hùng vừa ngồi xuống ghế bên cạnh Trịnh Thiên vừa nói, ánh mắt dò xét anh. Lục quản gia nhanh chóng đứng đằng sau ông Hùng còn Vương Thanh thì ngồi đối diện anh nhưng sát ông. Tiêu Như bưng trà trên tay vào để xuống trước mặt ông và cả Trịnh Thiên cùng Vương Thanh. Cô nghe ông nói mà có chút ngượng ngùng. Cô cố lấy bình tĩnh mà nói với ông rồi nói chủ đề khác để lảng tránh.- Làm gì có. Ông đến lúc nào mà chẳng được. Mà bản hợp đồng ông nói đâu ạ???Vương Thanh vừa nói xong thì ông Hùng liền nhìn Lục quản gia đang đứng sau rồi Lục quản gia đưa ra trước mặt cô một bản hợp đồng. Cô nhận từ tay Lục quản gia rồi mở ra đọc. Ông Hùng thấy cô đọc thì cũng mở miệng nói.- Đây là bản hợp đồng hợp tác với tập đoàn Laminar về việc khai thác mở khách sạn và muốn chúng ta cùng đầu tư. Ta thấy khá ấn tượng về mảnh đất mà họ định xây dựng khách sạn nhưng điều khiển trong hợp đồng khiến ta không ưng ý cho lắm nên vẫn đang phân vân. Bây giờ con về rồi, chuyện này ta giao cho con.- Ông yên tâm. Con nhất định sẽ làm tốt.- Mảnh đất mà Vương chủ tịch nói có phải là nằm ở phía đông ngoại ô thành phố S không???Trịnh Thiên lúc này đột nhiên lên tiếng. Anh có nghe đến mảnh đất đó là vùng kinh tế phát triển nếu khai thác tốt thì có thể thu lợi nhuận rất cao. Nhưng muốn thế thì cần phải bỏ ra một số vốn khá lớn. Nếu đi tốt thì có thể thu lợi nhưng nếu thất bại thì có thể bồi thường rất lớn. Việc nguy hiểm như vậy hầu như không ai muốn nhưng ông Hùng lại có hứng thú.- Phải. Cậu đây là...???Ông Hùng nghe Trịnh Thiên nói thì hướng ánh mắt thích thú nhìn anh. Người thanh niên này trong còn khá trẻ, trên người lại có khí chất đến vương, ắt hẳn không phải là người bình thường.- Thật thất lễ. Cháu là Trịnh Thiên, hiện tại là tổng giám đốc của Trịnh thị.- Trịnh thị??? Cậu chính là con trai của Trịnh Thành???Trịnh Thiên lịch sự nói. Ông Hùng nghe anh nói đến Trịnh thị thì cơ hồ nói, hèn gì khi nhìn thấy anh lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Cả Vương Thanh và Trịnh Thiên khá bất ngờ khi nghe ông nói. Vương Thanh lên tiếng hỏi ông.- Ông nội, ông biết anh ấy sao???- Ta không biết nhưng ta biết Trịnh Thành. Cậu ta lúc trước được gọi là con sói bạc trên thương trường, mọi công việc làm ăn hợp tác thông qua tay cậu ta đều thành công rực rỡ. Ngay cả ta cũng khen thưởng cậu ta không hết lời. Không ngờ, con trai của Trịnh Thành lại tài năng hơn cha cậu. Quả là hổ phụ sinh hổ tử. Hahaha.Ông Hùng nói, trong lời nói của ông có phần nào đó khen tặng Trịnh Thành, rồi cười lớn. Nhưng ông dường như đã giấu chuyện gì đó. Bằng chứng là gương mặt của Lục quản gia lúc này có một chút gì đó u buồn. Vương Thanh không hề phát hiện ra biểu cảm của Lục quản gia lúc này, cô chỉ quan tâm đến ông nội. Ông cười được một lúc thì ngưng lại nhìn Trịnh Thiên mà hỏi.- Phải rồi. Cậu có nhắc đến mảnh đất phía đông đó. Thế cậu có nhận xét gì không???- Vậy cháu không ngại nói. Theo như cháu biết mảnh đất đó tuy nằm trong vùng phát triển kinh tế, nhưng nó lại thuộc khu vực khó khai thác, người đầu tư vào đó phải bỏ ra một nguồn vốn rất lớn cùng với kế hoạch khai thác tốt thì mới có thể thu lợi nhuận. Nhưng đây là một bước đi rất nguy hiểm. Bởi nếu đi tốt thì có thể thu lợi nhuận rất cao nhưng nếu đi sai, có thể gây ra một thiệt hại rất lớn. Rất nhiều nhà đầu tư đều không muốn đầu tư vào mảnh đất này.Trịnh Thiên ngồi phân tích cho ông Hùng cùng Vương Thanh nghe. Cô nhếch miệng cười mà nghĩ. Đúng như anh nói đây là bước đi rất nguy hiểm nhưng ở thương trường nếu không có thử thách thì sẽ không bao giờ thú vị. Nếu như chỉ nghĩ đến các biện pháp an toàn thì sẽ không bao giờ phát triển được. Cô mỉm cười nhìn ông Hùng mà nói.- Ông nội, ông cứ yên tâm. Con chắc chắn sẽ khiến mảnh đất đó phát triển vượt trội.- Con có kế hoạch rồi sao???Ông Hùng nhìn Vương Thanh thích thú khi nghe cô nói. Vương Thanh tự tin gật đầu. Cô đã nghĩ ra kế hoạch từ sớm nhưng chưa phải lúc để thực hiện nên cô chưa triển khai. Cô từ từ nói.- Thật ra con có đọc qua bản kế hoạch của Laminar. Nhìn thì có vẻ rất ổn nhưng có chỗ không hợp lý nên con đã địch thân đến để xem mảnh đất. Vô tình con phát hiện ra được, ở đó có một dòng suối nước nóng ngầm, nên thay vì mở một khách sạn, chúng ta sẽ mở một khu du lịch sẽ thu hút hơn. Hơn nữa, nơi đó được bao bọc bởi thiên nhiên thích hợp làm một khu nghỉ dưỡng tại đó. Nên ngay từ đầu con muốn hợp tác. Nguồn vốn con tính cho kế hoạch của Laminar còn cao hơn gấp 3 lần so với nguồn vốn cho kế hoạch của con. Nên con định ra những điều kiện mà đối phương không thể đáp ứng khiến họ từ bỏ hợp tác. Sau đó chúng ta âm thầm mua lại mảnh đất.- Nghe rất thú vị. Nhưng con có nắm chắc phần thắng không???- Con nhớ ông từng nói. Cuộc sống mà không có thử thách thì sẽ không bao giờ thú vị cả. Một chút thử thách nho nhỏ như vậy sẽ khiến mọi chuyện thú vị hơn như thế mới không nhàm chánÔng Hùng cười một nụ cười thật, tự hào thầm nghĩ. Quả nhiên là cháu gái của ông suy nghĩ rất chu toàn, không làm ông thất vọng. Trịnh Thiên nghe Vương Thanh nói thì rất đỗi ngạc nhiên, ngay cả anh cũng từng đến đó nhưng lại không hề phát hiện ra những điều như cô vừa nói. Bây giờ anh đã hiểu lý do tại sao cô có thể đưa Vương thị đến một tầm cao không ngờ như vậy. Tiêu Như đột nhiên gõ cửa rồi đi vào nói với Vương Thanh.- Vương tổng, đã đến giờ họp rồi ạ.- Tôi biết rồi. Cô chuẩn bị giúp tôi.Tiên Như nghe xong thì cúi đầu ra ngoài. Vương Thanh quay lại nhìn ông Hùng mà nói. Rồi nhìn Trịnh Thiên đang ngồi đối diện.- Ông không còn gì dặn dò nữa thì nên về sớm nghỉ ngơi. Trịnh tổng nếu không còn gì nữa thì xin phép, tôi có cuộc họp.- Được rồi con đi làm việc đi.Ông Hùng nói. Vương Thanh nghe rồi cúi đầu chào ông mà đứng lên chuẩn bị đi. Ông Hùng nhìn Trịnh Thiên lúc này đang trầm tư thì liền biết chắc anh đã bị cô từ chối. Nhưng Vương Thanh là cháu gái ông nên ông rất hiểu cô đang nghĩ gì, tuy vậy ông không biết gì nhiều về Trịnh Thiên nên ông không muốn giao đứa cháu gái mà ông coi như bảo vật này cho một người không xứng. Ông giả vờ nói với Vương Thanh nhưng thật ra ông muốn thử lòng Trịnh Thiên.- Vương Thanh, ta nhắc nhở con nên giữ mình, kẻo cháu rể của ta thất vọng mà từ hôn.- Cháu rể???Trịnh Thiên lặp lại lời ông Hùng nói. Anh không nghe lầm chứ cô đã có người trong lòng nên mới từ chối anh sao. Vương Thanh lúc này cũng khá bất ngờ khi nghe ông nói. Rồi cô thấy Trịnh Thiên có phản ứng như vậy thì tưởng rằng ông muốn giải vây giúp cô nên cô cũng nhập vai theo ông mà nói.- Con biết rồi. Thôi con đi họp.Vương Thanh quay người đi nhưng không quên đưa mắt nhìn Trịnh Thiên đang ngỡ ngàng. Ánh mắt cô mang một chút u buồn nhìn anh mà thầm xin lỗi anh, mong anh có thể tìm được một người có thể mang lại hạnh phúc cho anh. Vương Thanh ra ngoài để lại Trịnh Thiên và ông Hùng trong phòng. Lúc này cả thế giới của anh như sụp đổ. Anh gượng nhìn ông Hùng mà hỏi.- Cô ấy đã có người trong lòng mình rồi sao??? Người đó là ai???- Phải, người đó luôn ở bên cạnh con bé. Ta nghĩ cậu đã gặp rồi.- Ý ông là Từ Minh sao???Ông Hùng không nói gì chỉ gật đầu. Lúc này, Trịnh Thiên như không thể suy nghĩ được gì khác. Người đàn ông luôn đi sau cô lại là người cô yêu. Thật chớ trêu!!! Anh đứng dậy cúi người rồi đi ra ngoài. Ông Hùng vẫn không nói gì chỉ nhìn theo Trịnh Thiên. Lục quản gia từ phía sau đi đến gần ông mà hỏi.- Lão gia, sao người lại nói như vậy???- Ta chỉ muốn thử thách cậu ta, muốn xem tình cảm mà cậu ta dành cho Tiểu Thanh lớn đến đâu. Tiểu Thanh trong đầu con bé chỉ nghĩ đến trả thù cho cái chết của cha mẹ con bé nên ta muốn một ai đó có thể thay đổi con bé lúc này. Ta nghĩ người đó chính là cậu ta, nhưng vẫn cần phải có vài thử thách cho cậu ta mới được.- Tôi hiểu rồi.- Được rồi, chúng ta về thôi.Ông Hùng vươn tay ra để Lục quản gia đỡ lấy rồi đưa ông ra về. Ông thầm mong Trịnh Thiên sẽ không làm ông thất vọng để mang lại nụ cười hạnh phúc cho Vương Thanh.