Trịnh Thiên đứng lại khi nghe ông Hùng nói. Anh quay đầu lại nhìn ông Hùng đang nghiêm nghị ngồi đó. Ông Hùng cũng không tránh né ánh mắt của anh, nghiêm nghị nói một lần nữa.
- Trịnh tổng, nơi này của Vương gia ta không phải muốn đến là đến, muốn đi là đi. Ít nhất hãy ngồi xuống uống một chén trà đã.Trịnh Thiên đứng nhìn ông Hùng một hồi rồi bước đến ghế đối diện ông mà ngồi. Lục quản gia cúi người rót trà rồi đưa cho anh, anh đưa tay nhận lấy chén trà rồi đưa lên mũi thưởng thức mùi thơm của trà rồi đưa lên miệng uống một ngụm. Anh nhìn ông mà nói.- Trà ngon.Ông Hùng gật đầu có ý khen ngợi anh biết thưởng thức. 2 người đàn ông đứng đầu của 2 thời đại hắc đạo thật khiến người ta khiếp sợ trước vẻ oai hùng của cả 2. Ông Hùng tuy đã mai danh ẩn tánh nhưng sự uy nghiêm của một ông vua trong ông vẫn không hề thay đổi. Trịnh Thiên tuy còn trẻ nhưng có thể được mệnh danh là Đế Vương hắc đạo thì có thể thấy anh không hề thua kém ông. Dù đứng trước người từng tung hoành trong hắc đạo một thời mà không hề run sợ thì anh hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu này. Ông nhìn Trịnh Thiên mà nói.- Tôi nghe Tiểu Thanh nói cậu chính là Đế Vương Hắc Đạo???- Không dám. Trịnh Thiên hơi cúi đầu khi nghe ông Hùng nói, nhưng cũng không phủ nhận. Có thể nói anh vừa khiêm tốn nhưng cũng rất tự cao. Ông Hùng nhìn thấy thái độ này của anh thì rất thích, nhưng ông vẫn phải thử thách cậu thanh niên này. Ông nói.- Không cần khiêm tốn. Tuy ta đã ẩn danh nhưng chuyện trong hắc đạo, ta lại rõ như lòng bàn tay. Cậu còn trẻ mà đã ngồi vào vị trí đó thì không tầm thường đâu.- Vãn bối không dám qua mắt tiền bối. Chỉ là một chút thành công nho nhỏ đâu bằng tiền bối. Chỉ có điều, vãn bối muốn hỏi người một câu.- Cứ nói.- Tại sao ngày đó, tiền bối lại nói người bên cạnh Vương tổng chính là cháu rể của người??? Cuộc nói chuyện càng trở nên nghiêm túc hơn khi Trịnh Thiên hỏi ông Hùng tại sao lại nói dối ngày đó. Ông Hùng thản nhiên uống trà rồi đặt ly xuống. Hóa ra đã biết rồi sao nhưng ông làm vậy cũng có lý do của mình. Ông thản nhiên nói.- Tiểu Thanh là đứa cháu mà ta yêu thương nhất, nó như bảo vật trong tay ta. Cậu nghĩ ta sẽ để người bình thường ở bên cạnh nó sao??? Tuy điều kiện của cậu cũng rất tốt nhưng đối với ta, cậu vẫn không xứng với con bé.- Vậy vãn bối sẽ làm mọi thứ để được người chấp nhận.- Ta chấp nhận là một chuyện nhưng chủ yếu vẫn là Tiểu Thanh. Nó mới là người quyết định ai mới là người bên cạnh con bé. Nhưng ta nhắc nhở cậu một chuyện. Con bé là người rất cương quyết, một khi đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi quyết định của nó. Nếu nó đã nhận định cậu không phải là người bên cạnh con bé thì ngay cả người nó tôn trọng nhất là ta cũng không thay đổi được.Ông Hùng nghiêm nghị nói rõ từng câu từng chữ cho Trịnh Thiên nghe. Anh nghe xong thì không thể nói được lời nào, đành đứng dậy cúi đầu chào ông rồi ra về. Ông Hùng nhìn anh đi rồi thì lại cầm lấy ly trà lên uống. Lục quản gia đứng sau ông cúi đầu thầm mong cậu là người mà lão gia trông chờ có thể thay đổi được tiểu thư. Ông Hùng thì cứ mãi nhâm nhi ly trà mà suy nghĩ. Tiểu Thanh con bé giống như ly trà này vậy, nếu gặp được người biết thưởng thức thì có thể cảm nhận được vị ngọt của ly trà nhưng nếu không có người biết thưởng thức thì nó chỉ toàn vị đắng mà thôi. Trịnh Thiên liệu cậu có thể là người đó hay không, ta rất mong chờ.Trịnh Thiên sau khi ra khỏi Vương biệt viện liền lái xe đến công ty Vương thị. Trên đường đi anh không ngừng nghĩ đến lời nói của ông Hùng nói. Anh thầm trách mình, tại sao lúc đó không biết dụng ý của ông Hùng. Nếu biết được thì anh đã không khiến mình khổ sở suốt thời gian qua. Anh hận bản thân chỉ vì câu nói không căn cứ đó mà làm chuyện tàn nhẫn với cô. Bây giờ anh chỉ muốn gặp cô thôi. Nghĩ vậy, anh liền tăng tốc. Đến công ty Vương thị, anh định đi thẳng đến thang máy như lần trước nhưng lần này anh bị chặn lại trước khi bước đến cửa thang máy. Nhìn lại người chặn mình anh mới để ý đó là Từ Minh - người mà anh đã hiểu lầm mà gán ghép với Vương Thanh. Từ Minh không nể tình mà đuổi người nói.- Trịnh tổng, Vương tổng chúng tôi hôm nay không có đến công ty. Mời người đi cho. Còn nữa Vương tổng có dặn không muốn gặp mặt người nên mong Trịnh tổng đừng đến đây nữa.Trịnh Thiên trừng mắt nhìn Từ Minh khi nghe Từ Minh nói Vương Thanh cô không muốn gặp anh. Từ Minh nhìn thấy ánh mắt này của Trịnh Thiên thì có chút sợ sệt nhưng vẫn không chịu lùi bước mà chặn anh ở ngoài. Anh không làm được gì nên đành ra về. Từ Minh thấy anh thì mới thở phào nhẹ nhõm rồi lấy điện thoại ra gọi. Anh chờ một chút rồi nói.- Vương tổng, đã làm theo căn dặn của người. Trịnh tổng đã rời đi... Vâng, người yên tâm. Mọi chuyện cứ giao cho tôi xử lý...Vâng... Vậy người nghỉ ngơi. - Là Vương tổng sao??? Người thế nào rồi???Tiêu Như không biết từ khi nào đứng sau Từ Minh. Tiêu Như cũng biết được tin Vương Thanh hôm nay không đến công ty lo sợ cô có mệnh hệ gì nên rất lo lắng. Từ Minh nhìn Tiêu Như mà thở dài nói.- Vương tổng nói, không sao cả chỉ có một chút mệt nên không thể đến công ty. Mọi chuyện giao cho chúng ta giải quyết. Nhưng anh nghĩ chuyện Vương tổng có liên quan đến Trịnh tổng nên mới dặn anh không để cho Trịnh tổng đến công ty.- Anh có nghĩ 2 người đã xảy ra chuyện gì rồi không??? Em thấy Trịnh tổng có vẻ thất vọng lắm.Tiêu Như nhìn bóng lưng của Trịnh Thiên đi mà cảm thấy anh có chút cô đơn. Từ Minh cũng nhìn theo mà nói.- Chuyện của cấp trên, chúng ta không thể can thiệp vào đâu. Thôi chúng ta đi làm việc thôi.- Bỏ tay ra, đây là công ty không phải ở nhà đâu.Nói xong, Từ Minh ôm eo Tiêu Như định lên văn phòng thì bị Tiêu Như đánh vào tay mà nói. Rồi Tiêu Như bực tức đi. Từ Minh nhìn hành động đáng yêu của Tiêu Như thì cười tươi, rồi lấy lại gương mặt nghiêm túc mà đi lên văn phòng.Trong phòng của Vương Thanh ở biệt thự riêng, Vương Thanh đang ngồi trên ghế sofa nhung đỏ. Đôi mắt vô hồn của cô cứ nhìn mãi vào màn hình điện thoại đã đen màu. Trước mặt cô là một lọ thuốc tránh thai và một ly nước. Ngay khi cô về đây cô đã dặn người làm mua cho cô. Cô nhớ Trịnh Thiên không hề đeo bao cũng không đưa ra ngoài mà phóng thẳng vào cơ thể cô nên cô rất dễ có thai. Cô không muốn bất kì điều gì có thể gây ra nguy hiểm cho người thân của cô, ngay cả anh.Vương Thanh cứ nhìn mãi vào màn hình điện thoại. Nước mắt cô vô tình chạy dài trên má. Đến khi cô ý thức được thì từ từ đưa tay lên mặt sờ vào dòng nước mắt nóng đang chảy ra từ mắt cô rồi từ từ đưa tay ra nhìn chỗ tay bị ướt nước mà nghĩ. Cô khóc sao??? Cô cứ nghĩ nước mắt của mình đã khô vào 6 năm trước rồi chứ??? Ngay cả lúc cha mẹ cô được chôn cất cô cũng không hề rơi một giọt nào. Nhưng bây giờ sao cô lại khóc, cô khóc vì điều gì??? Vì anh sao??? Phải, cô khóc vì anh, vì mối tình không có kết quả này. Cô yêu anh, yêu rất nhiều và anh cũng vậy nhưng cô không thể đáp lại tình cảm của anh chỉ vì mối thù của cô. Cuộc sống đầy bóng đen của cô khiến cô không thể yêu bất kì ai. Cô hận số phận, tại sao lại để cô và anh gặp nhau, để rồi cô dày vò anh cũng dày vò luôn cả bản thân mình. Cô mệt mỏi muốn buông bỏ tất cả, cô chỉ muốn ngủ nhưng cuộc sống này lại không hề tha cho cô.Vương Thanh chống 2 tay lên bàn mà ôm đầu. Cô cố nuốt nước mắt xuống để bản thân không quá thảm thương. Nhưng càng nuốt nước mắt cô càng tuôn ra nhiều hơn. Cô đứng dậy đi về phía giường mà đi ngủ. Cô nhắm mắt cố đi vào giấc ngủ. Để đến khi cô tỉnh dậy thì mọi chuyện đều sẽ đi vào đúng quỹ đạo của nó.