Ở trước mặt mọi người, nam sinh bị đá vào mông, trong lòng vốn dĩ không thoải mái, quay đầu nhìn, lại thấy chính là Mạnh Hành Chu, sự không thoải mái này nháy mắt lại phóng đại gấp đôi.
"Bày đặt ngang ngược cái gì, quân huấn đều đã kết thúc, anh cho rằng anh vẫn là huấn luyện viên của chúng tôi sao? Không phải chỉ là một sinh viên của Quốc Phòng Đại thôi sao, thật sự nghĩ mình là trên hết vậy."
Nam sinh phỏng chừng cũng có chút uy tín trong lớp học, cậu ta vừa nói xong, mấy nam sinh xung quanh cũng đứng lên, tất cả đều hùng hổ nhìn Mạnh Hành Chu.
Liêu Phi Hàm bị nam sinh đẩy lên, lúc này từ chỗ ngồi đứng lên, đứng ở giữa hai người hoà giải, "Đừng gây chuyện, chính trị viên đi lên thấy được..."
"Liêu Phi Hàm, cậu chính là một tên nhát gan, thích một cô gái cũng sợ tay sợ chân, lăn qua một bên đi." Nam sinh không kiên nhẫn đẩy Liêu Phi Hàm qua một bên, đi lên vài bước đến trước mặt Mạnh Hành Chu, đầy kiêu ngạo nói, "Như thế nào, anh hiện giờ còn có thể phạt chúng tôi sao? Làm huấn luyện viên lâu quá nên đều quên luôn chính mình là ai?"
"May mà cậu nhắc tôi."
Mạnh Hành Chu khom lưng, để ba lô chỗ ngồi bên cạnh Hạ Tang Tử, xoay xoay cổ tay, ánh mắt lại nhìn nhóm người này lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Cảm giác đúng là không giống với lúc anh làm huấn luyện viên, lúc đó anh nhìn đám sinh viên, mặc dù không có chút thân thiết, cũng không có tí kiên nhẫn nào, nhưng cũng không ánh mắt giết người như vậy.
Bây giờ, vứt bỏ thân phận huấn luyện viên, giống như bị giam cầm trong lồng thú, đã cởi được xích chói, trở nên không thể khống chế, cả người đều toả ra khí lạnh.
"Nếu đều là sinh, cũng đỡ phiền toái hơn."
Mạnh Hành Chu so với nam sinh đó cao hơn nửa cái đầu, anh dẫm bước chân chậm rãi đi tới, nhìn cậu ta nói, "Tôi là ai, trong lòng cậu còn không rõ?"
Hầu kết của nam sinh lăn lộn hai ba cái, bởi vì mặt mũi, cũng không lùi lại, ngoài miệng vẫn không buông tha, "Đây là địa bàn Quân Y Đại của chúng tôi, tôi nói cho anh biết, hôm nay người của Quốc Phòng Đại ngồi xe này chính là cho lãnh đạo mấy người mặt mũi đấy. Anh thì tính cái rắm, ông đây cho anh ngồi chỗ nào mới được ngồi, còn dám...."
Đôi mắt Mạnh Hành Chu híp lại, nghiêng người, nhấc chân đá vào đầu gối cậu ta một cái.
Xương cốt va chạm với sàn xe buýt, phát ra tiếng vang lớn, nam sinh chịu đau kêu lên một tiếng, nháy mắt quỳ trên mặt đất.
Nam sinh còn chưa phản ứng lại, Mạnh Hành Chu đã nắm lấy cổ áo sau của cậu ta, giống như kéo một vật chết, đi xuống cuối cùng, mới đem người đẩy vào chỗ ngồi, đánh một quyền vào bụng của cậu ta.
Mặt nam sinh tức đến đỏ bừng, bụng lại bị ăn đau, ho đến sốc cả hông.
Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Mạnh Hành Chu, không cần nói cũng biết được, giờ phút này trong lòng cậu ta, sợ là đã thăm hỏi từng tổ tông của Mạnh gia rồi.
Mạnh Hành Chu kéo tóc cậu ta về phía sau, lại giơ chân đạp bên cạnh một cái, rũ mắt, lạnh nhạt mà nhìn, cười nhạt nói, "Cậu thật sự không rõ nha."
Nam sinh phản kháng không có hiệu quả, chỉ có thể tức giận mắng, "Anh dám đánh tôi? Còn không muốn lăn lộn nữa sao?"
Mạnh Hành Chu bắt lấy cổ tay của nam sinh, lại lôi kéo tóc cậu ta, để cậu ta nhìn vào đường chỉ tay của mình.
"Tay của bác sĩ ngoại khoa tương lai nha..."
Lời nói của Mạnh Hành Chu còn chưa xong, tay đột nhiên sử dụng lực, nam sinh ăn đau kêu thành tiếng, mắt nhìn cổ tay của mình bị bẻ cong, cuối cùng cũng nhận sai, "Anh, đại ca, đừng...Đừng xúc động.."
Lực đạo trên tay của Mạnh Hành Chu không giảm, biểu tình đạm mạc, lời nói cứng cỏi, "Lại phiền toái Hạ Tang Tử, thì không cần tay nữa."
Trán của nam sinh đều toát mồ hôi lạnh, liên tục xin tha: "Tôi sai rồi, tôi...Tôi cũng không dám nữa...Đại ca làm ơn buông tha tôi..."
Mạnh Hành Chu nhẹ buông tay.
Nam sinh thở dốc vì kinh ngạc, không dám đụng cổ tay, hốc mắt đều đỏ, không cần nói cũng biết có nhiều chật vật.
Mạnh Hành Chu vỗ nếp nhăn trên quần áo, xoay người về chỗ ngồi.
Mọi người bị doạ chỉ dám đứng phái sau, mấy tiểu tuỳ tùng xem diễn thấy anh đến, trong lòng sợ hãi, tự động lui ra nhường đường.
Bên này Mạnh Hành Chu vừa mới ngồi xuống, chính trị viên liền lên xe, cảm thấy không khí trong xe có chút quỷ dị, ông nhíu mày hỏi, "Có chuyện gì?"
Nam sinh bị giáo huấn nháy mắt với mấy tiểu tuỳ tùng, mọi người hiểu ý, cười trả lời, "Không có việc gì, mọi người đông đủ rồi, có thể xuất phát."
Mấy tên này chính là mấy người khó quản nhất trong lớp, chính trị viên nửa tin nửa ngờ, xuống xe còn không quên cảnh cáo, "Đừng có gây chuyện."
Sau khi xuất phát, Hạ Tang Tử thấy ánh mắt của mấy nam sinh kia nhìn cô đều mang vẻ sợ hãi, giật nhẹ tay áo của Mạnh Hành Chu, nói nhỏ vào tai anh: "Ba tuổi, mọi người hình như xem chúng ta là xã hội đen."
"Vậy càng tốt." Mạnh Hành Chu ngồi dưỡng thần, hai chân tuỳ ý gác trên chỗ ngồi phía trước, giống như chuyện vừa rồi không có quan hệ gì với anh, "Về sau không ai dám làm khó dễ em."
"Phỏng chừng cũng không ai dám nói chuyện cùng em nữa."
Nghe cô nói như vậy, Mạnh Hành Chu mở to mắt, Hạ Tang Tử đột nhiên không phòng bị đâm mạnh vào tầm mắt của anh, giật mình.
"Em rất muốn nói chuyện với bọn họ?"
Hạ Tang Tử lắc đầu: "Không có."
Cô vốn dĩ không quen người trong lớp, chỉ có cô là nữ sinh, ngày thường cũng không có kết bạn, chỉ có thể đi với mấy người khoa điều dưỡng.
Lại nói, cô cũng không phải là người thích đi xung quanh nam sinh lắm.
Mạnh Hành Chu nghe cô nói như vậy, ánh mắt khôi phục lại bộ dáng điềm nhiên như ngày thường, "Vậy em lo lắng cái gì?"
"Bọn họ có thể hay không đi báo cáo anh, vừa rồi..." Hạ Tang Tử nói nhỏ, lôi kéo tay áo của anh, Mạnh Hành Chu theo lực đạo, đưa lỗ tai qua, nghe được tiểu cô nương thì thầm, "Nam sinh kia nhìn cũng không hiền lành, thật sự âm hiểm, có thể ảnh hưởng tới anh không?"
Thì ra là lo cho anh.
Khoé môi Mạnh Hành Chu cong một chút, tựa hồ như thưởng thức hình thức nói chuyện với cô, thấp giọng nói, "Cậu ta không dám."
Hơi thở của thiếu niên rơi vào tai của Hạ Tang Tử, cô không đựơc tự nhiên mà cúi đầu, "Vì cái gì?"
"Do cậu ta trước."
"Nhưng bọn họ nhiều người, rất dễ dàng cắn ngược lại anh, trong xe lại không có camera."
"Người của Quốc Phòng Đại cũng không ít."
Nghe thế, Hạ Tang Tử mới phản ứng lại, Mạnh Hành Chu không phải là Mạnh Hành Chu trước kia.
Anh hình như có rất nhiều bạn bè ở trường. Trong lúc quân huấn, cô nhìn thấy quan hệ của mấy huấn luyện viên đó với anh không tồi, không giống như giả vờ.
Thật tốt.
Ba tuổi của cô, bây giờ cũng có nhiều người nguyện ý đứng phía sau anh.
"Vậy được." Trong lòng Hạ Tang Tử vui vẻ, hai chân đong đưa, nghiêng đầu nhìn Mạnh Hành Chu, trộm nói, "Có người báo cáo anh cũng không sao, em sẽ làm chứng cho anh. Em không giống anh cứ xụ mặt là nhìn giống xã hội đen. Khuôn mặt cuả em vô hại thuần lương, nói gì thầy giáo cũng tin."
Đáy mắt của Mạnh Hành Chu hiếm khi có được ý cười, "Em chính là người của Quân Y Đại."
"Đúng vậy, làm sao bây giờ?" Hạ Tang Tử đá đá chân anh, làm ra bộ dáng buồn rầu, "Nếu bởi vì em làm chứng cho anh mà bị toàn trường cô lập, ba tuổi, anh cũng không thể bỏ em nha."
"Sức tưởng tượng phong phú quá."
"Anh sẽ không đến lúc đó làm tra nam chứ? Được, chút nữa em sẽ đi báo cáo anh, so với bị anh ngược, không bằng em ngược anh trước."
"...."
Hạ Tang Tử tự quyết định, còn diễn rất hăng hái, cuối cùng đến chỗ mấu chốt, cô nhìn mọi người xung quanh đều mơ mang sắp ngủ, không ai chú ý, lá gan lớn chút, kéo cổ áo của Mạnh Hành Chu, đối mặt với chính mình.
"Hiện tại thu mua em còn kịp, cho nên quà sinh nhật của em, khi nào mới đưa?"
"Hôm nay."
"Một lời đã định, không đưa anh chính là chó."
"Ừ, không đưa em chính là chó." (*)
(*) ở đây Mạnh Hành Chu lặp lại lời của Hạ Tang Tử, nguyên văn là "không đưa ngươi chính là chó""Thành giao."
Hạ Tang Tử cảm thấy mỹ mãn, hồi tưởng vài giây, mới cảm thấy không đúng, đá chân Mạnh Hành Chu, giả vờ tức giận, "Này, ai là chó."
Mạnh Hành Chu nhắm mắt, nghiêng đầu đi, không nháo cùng cô nữa, thoạt nhìn rất lạnh nhạt.
Nếu không phải độ cong khoé miệng bán đứng anh.
——
Sau khi về Quân Y Đại, mỗi chính trị viên kiểm tra nhân số xong lại để sinh viên về kí túc xá nghỉ ngơi.
Hạ Tang Tử sốt ruột, thấy quà sinh nhật của mình sắp trễ nửa năm, sau khi giải tán lại đi tìm Mạnh Hành Chu.
"Anh về kí túc xá lấy quà đi, em ở cổng trường chờ anh."
Mạnh Hành Chu nhìn Hạ Tang Tử cả người mệt mỏi, quần áo nhăn nheo, nghĩ lại nói, "Không cần, em về trước đi, tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút."
Hạ Tang Tử cho rằng anh muốn đổi ý, quýnh lên, nắm chặt tay áo anh không buông, "Anh sẽ không phải sửa kịch bản chứ? Hôm nay tạm biệt, cuối tuần mới gặp được, em mặc kệ, hôm nay phải lấy cho được."
Mạnh Hành Chu không nề hà, trấn an nói, "Anh mang lại cho em."
"Anh đừng gạt em, anh lại không vào trường được."
"Có thể vào, anh có thẻ vào cổng."
Hạ Tang Tử ngẩn ra, buông tay anh, thở phì phò nói, "Được, anh có thẻ vào cổng, trước khi quân huấn, nhiều ngày cũng không tìm em. Tâm anh đúng là tàn nhẫn, chính là làm bằng sắt đá, không đúng, làm bằng kim cương! Ai....Cũng không đúng, em không có khen anh, rốt cuộc làm cái gì...."
Mạnh Hành Chu đẩy bả vai của cô đi hai bước, đánh gãy oán niệm của cô, "Được rồi, chút nữa anh chờ dưới kí túc xá của em."
Hạ Tang Tử chụp tay anh, vẫn không quá yên tâ, bỏ xuống một câu tàn nhẫn, "Anh dám gạt em, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, từ đây bề ngoài đến xương cốt của anh, đều sẽ khắc hai chữ tra nam."
Mạnh Hành Chu: "...."
Hạ Tang Tử mang theo chờ mong lấy được quà mà về kí túc xá. Mới vừa đẩy cửa ra, phát hiện lại có thêm một người xa lạ đang cúi đầu ngồi trước bàn, giống như muốn co thành một cục.
Kí túc xá của Quân Y Đại đều là phòng sáu người, không biết Hạ Tang Tử có vận khí tốt gì hay là nữ sinh khoa y học lâm sàng thiếu thốn quá, cuối cùng lại phân đến chỗ, tính cả cô, cũng chỉ có ba người.
Chu Tịch Xảo khoa điều dưỡng, còn một người cùng lớp với cô Triệu Nhiễm Nhiễm.
Chu Xảo Tịch không cầ phải nói, từ lần cãi nhau trước không thoải mái, quan hệ của hai người cũng biến thành xã giao.
Còn Triệu Nhiễm Nhiễm, tính cách khá yên tĩnh, nói cũng không nhiều lắm, ấn tượng của Hạ Tang Tử đối với cậu ta cũng chỉ là mỗi ngày hơn 5 giờ rời giường ngồi học từ đơn Tiếng Anh.
Hiện tại có thêm một bạn cùng phòng mới, Hạ Tang Tử nghĩ không chừng có thể quen thêm một người bạn mới.
Cô buông đồ xuống, đi đến trước bàn của bạn mới, chủ động chào hỏi: "Chào bạn học, tớ là Hạ Tang Tử, khoa y học lâm sàng, cậu tên gì?"
Bạn cùng học mới còn chưa mở miệng, Chu Xảo Tịch đi tới, đoạt lấy câu chuyện, âm dương quái khí nói, "Tang Tử a, từ lúc cậu vào cửa không ngửi thấy mùi gì sao?"
Lời nói xong, cô bạn mới "cọ" một chút đứng lên, mở tủ quần áo lấy một bộ, đi ra ban công lấy cái chậu rồi ra ngoài.
Chu Xảo Tịch nửa đường ngăn lại, mặt đầy ghét bỏ, "Tôi nói, cậu mấy ngày không tắm rửa? Trên người toàn mùi cũ, giày thì toàn bùn, xem cậu dẫm sàn nhà này, hôm nay vệ sinh kí túc xá, cậu tự làm."
Đầu của cô bạn mới cúi thấp, lỗ tai đều đỏ, cực kì gian nan nói, "...Thật xin lỗi, tớ lập tức đi tắm."
Chu Xảo Tịch cười nhạo, "Tắm rửa cần tiền, cậu có thẻ học sinh sao? Có tiền đóng sao? Biết nhà tắm ở đâu sao?"
Bạn mới sửng sốt, tựa hồ không biết là còn cần mấy thứ này.
"Cậu như thế nào thi được vào Quân Y Đại? Đều là nhân viên y tế tương lại, không biết vệ sinh như vậy, bệnh viện nào dám...."
Hạ Tang Tử kéo ngăn kéo, lấy thẻ học sinh của mình ra, đi đến trước mặt bạn cùng phòng mới, để vào trong chậu, đánh gãy lời chưa nói xong của Chu Xảo Tịch, "Cậu dùng của tớ đi, ra kí túc xá rẽ phải, đi đến cuối là nhà tắm."
Chu Xảo Tịch trừng lớn mắt, "Tang Tử, cậu...."
"Tịch Tịch, có phải quân huấn mệt mỏi lắm không?"
Hạ Tang Tử quay đầu, đạm nhạt cười nhìn Chu Xảo Tịch, chưa nói nặng câu nào, lại ngầm có ý cảnh cáo, "Mệt thì nghỉ ngơi đi, ngày nào chúng ta cũng ở đây, còn rất dài."
___________________
Ăn tết lâu quá bỏ bê truyện, ăn chơi xong rồi bắt tay edit tiếp nhaaaa ~~~