Diệp Thần dậy như thường lệ, anh có hơi ngạc nhiên vì tối hôm qua anh hoạt động nhiều như thế nên cứ nghĩ Mỹ Lệ sẽ mệt đến nỗi không dậy được, vậy mà sáng sớm đã không thấy đâu, anh đoán chắc hẳn cô đi học.
Anh đến công ty phóng viên cũng không còn vây kín cổng công ty nữa, chỉ sau một ngày, cứ như mọi chuyện như chưa từng xảy ra vậy, có chút kì lạ.
\- Thư kí Lê có ngoài đó không?
Sau tiếng gọi của anh thư kí Lê gõ cửa đi vào.
\- Giám đốc cho gọi em ạ.
\- Ừm..lúc tôi đến công ty thì không thấy phóng viên nữa, có ai đã ngăn họ lại sao?
Thư kí Lê không dám hé răng nửa lời, chỉ dám nói sơ qua rằng có lẽ bọn họ đã có tin tức thú vị hơn để chú ý nên không còn quấy rầy đến công ty nữa, vì lúc bắt đầu đi làm chủ tịch đã đến phân phó không được nói năng lung tung, nếu giám đốc biết chuyện chủ tịch là người đứng sau dập tắt dư luận sẽ lập tức đuổi khỏi công ty.
Thư kí Lê cũng rất ngạc nhiên khi chủ tịch nói như vậy, đây không phải là chuyện tốt sao? Giám đốc biết có khi lại thấy cảm ơn chủ tịch là đằng khác, nhưng đây bà ấy lại giấu nhẹm mọi chuyện đi, nhưng dẫu sao thân làm nhân viên cũng chỉ biết nghe lời cấp trên như cô cũng không dám nói gì, lỡ như bị đuổi khỏi công ty thì chỉ còn nước ra đường ăn xin.
\- Được rồi cô lui ra đi.
\- Vâng.
Lần này công ty đấu thầu vào mấy dự án lớn cũng gặp không ít khó khăn, Diệp Thần ngồi làm việc đến quên cả giờ giấc, mới đó mà trời đã bắt đầu tối.
Anh gập chiếc máy tính lại ra về, bên ngoài phòng anh mọi người đã tan làm từ sớm , trong đầu nghĩ đến hình ảnh có người trong ngóng ở nhà anh lại thấy vui lên không ít.
Liền đi nhanh đến cầu thang máy.
Lúc lái xe qua con đường ăn uống Diệp Thần có tạt vào một tiệm bánh kếp, Mỹ Lệ thích ăn nhất là vị mật ong việt quất cầm hộp bánh trong tay anh nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của cô khi thấy đồ ăn mình yêu thích.
Tâm trạng vui vẻ, Diệp Thần lái xe hoà vào làn đường xe cộ, lúc vào cổng anh còn ngân nga hát mấy câu.
\- Cậu đã về.
\- Vâng.
Không phải Mỹ Lệ ra đón anh mà là thím Trương, anh đưa mắt nhìn vào bên trong tìm kiếm.
\- Mỹ Lệ đi đâu rồi sao?
Thím Trương ngạc nhiên hỏi ngược lại anh.
\- Ơ, tôi tưởng con bé đi chơi với cậu.
Anh đặt nhanh hộp bánh vào tay thím Trương rồi chạy vào phòng Mỹ Lệ.
\- Không có ở đây.
Diệp Thần lục trong túi quần chiếc điện thoại gọi cho cô, nhưng đầu dây bên kia hoàn toàn không trả lời.
\- Có khi nào con bé xảy ra chuyện gì rồi không?
Thím Trương rươm rướm nước mắt lo lắng, đứng ngồi không yên.
\- Cậu chủ hay là chúng ta báo cảnh sát.
Diệp Thần đưa tay trấn an thím Trương.
\- Chưa đến mức đó, để cháu gọi điện cho bạn bè nó xem.
Thím Trương đau xót đi vào phòng Mỹ Lệ, thím dáo dác tìm thử trong nhà tắm, lúc đi lại phía tủ quần áo của cô thím bàng hoàng khi thấy tủ đồ trống trơn, bên trong còn đặt một lá thư.
\- Cậu...cậu chủ.
Giọng thím run lên bần bật, tay run run đưa lá thư cho Diệp Thần. Có dự cảm chẳng lành, anh nhanh chóng xé toạc cái phong bì mở bức thư ra đọc.
Lá thư rơi nhẹ nhàng xuống đất, nhưng lòng anh thì nặng trĩu.
Anh vùng ra chạy thật nhanh đến cửa xe, thím Trương đi lại nhặt lá thư lên vừa đọc vừa không kìm được nước mắt.
Diệp Thần nhấn ga, lao thật nhanh đến nhà mẹ anh, từ lúc đọc xong bức thư người đầu tiên anh muốn tra hỏi nhất chính là mẹ ruột của mình.
Anh hùng hổ đi vào, mẹ anh vẫn điềm tĩnh ngồi bóc cam đặt lên đĩa.
\- Con về sao không báo trước một tiếng để mẹ cho người chuẩn bị cơm.
\- Mẹ, Mỹ Lệ đâu? Mẹ mang con bé đi đâu rồi?
\- Vừa về đến nhà đã to tiếng, con bé đi đâu không phải con là người rõ nhất sao? Ở chung một ngôi nhà với nhau còn đi hỏi mẹ.
\- MẸ. MẸ UY HIẾP CON BÉ KHIẾN CON BÉ BỎ ĐI CÓ PHẢI KHÔNG?
Diệp Thần quát lên, khiến bà giật thót, nhưng bà sớm đã biết thể nào đứa con trai này kiểu gì cũng sẽ phản ứng như vậy, tại sao ư, vì nó là con trai bà.
\- Sao con lại quát lên với mẹ như vậy, thật không có phép tắc.
\- Mẹ, mẹ đừng giả vờ nữa, sau khi biết chuyện tình cảm của con với con bé có phải mẹ đã nhúng tay vào chuyện này rồi không? Cả hôm nay nữa đám phóng viên bốc hơi ngay trước công ty, rốt cuộc mẹ đã làm gì?
\- Mẹ làm gì? Mẹ là mẹ của con, mẹ làm gì cũng là điều tốt nhất muốn giành cho con.
\- Được..có phải mẹ không muốn nói ra nơi giấu con bé phải không? Mẹ cứ chờ đấy.