Cô dường như không thể tin nổi những gì Dong Hyun nói ra, sự kiện này quá sức vô lí, chỉ có một lần, một dần duy nhất, cô lại chọn đúng ngày an toàn, không thể nào cô mang thai được, cô xác nhận thêm lần nữa.
\- Em...em mang thai thật sao? Anh không đùa em chứ.
\- Con bé ngốc này, bản thân mang thai còn không biết, rốt cuộc em còn có thể nhớ được bố đứa bé là ai không vậy?
\- Nhớ, nhớ chứ.
Cô quay mặt vào tường, tay bất giác sờ lên bụng, như một phép thần kì vậy, ở đây có đứa trẻ đang lớn dần lên.
Đột nhiên Dong Hyun cầm lấy tay cô nắm chặt.
\- Em định sinh đứa bé này sao? Nếu sinh ở đây giấy tờ sẽ rất khó khăn, em đã suy nghĩ làm thế nào để khai sinh cho đứa trẻ chưa, rồi còn việc đi học của nó sau này thì sao?
Dong Hyun nói ra một tràng, cô nuốt không kịp hết mọi câu hỏi mà anh ấy đưa ra, đứa trẻ đến quá đột ngột cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lí, một phát làm mẹ, không biết nên khen Diệp Thần khoẻ hay là do số cô đen đủi đây.
Muốn kết thúc, muốn quên anh ấy, muốn bắt đầu cuộc sống mới, rồi cuối cùng cũng không thể gỡ bỏ mối quan hệ rắc rối đó.
Đây rốt cuộc là duyên trời định hay là nghiệt duyên vậy, cô thở dài chán nản.
Nhưng Dong Hyun nói đúng, hiện tại cô không có cách nào trở về quê hương, nếu mẹ Diệp Thần phát hiện ra sẽ lại tống cô đến một nơi nào đó, cô sẽ lại phải bắt đầu lại từ đầu.
\- Em không biết nữa, em mới 19 tuổi thôi, em còn chưa hình dung ra mình sẽ làm mẹ thế nào, sẽ chăm sóc em bé ra sao.
Cô rươm rướm nước mắt, trong lúc cùng cực của sự bế tắc không một ai bên cạnh, người thân thì sớm đã không còn, có chỗ dựa duy nhất thì cô lại trở thành gánh nặng, bây giờ cô chỉ có một mình chống trọi tất cả.
\- Nếu được, để anh, để anh làm bố đứa trẻ.
Cô bàng hoàng trước câu nói của Dong Hyun, anh ấy có tốt bụng với cô quá thể không vậy, đồng ý nhận con của người khác sao? Vô lí cô không thể tin nổi.
\- Anh có chắc không vậy, đừng thấy tội nghiệp em mà an ủi em như vậy chứ.
\- Anh nói thật, không một chút đùa giỡn. Thật ra anh là giám đốc một công ty, ban đầu anh sống với bố mẹ, anh cũng quá tuổi lấy vợ, bố mẹ anh cứ hối thúc mãi chuyện đó, nhưng anh không có hứng thú với con gái, người anh yêu là một cậu bé đang đi làm ở công ty anh.
Woah, cô ngạc nhiên đến nỗi mắt chữ A mồm chữ O, lần đầu tiên trong cuộc đời cô thấy chuyện li kì như vậy, cô có nghe thấy giới tính thứ ba nhưng đây là lần đầu tiên cô được gặp, ngẫm lại quả thật trước đây cô từng thấy hai người thân thiết hơn mức bình thường.
\- Vậy tại sao anh không nói chuyện với bố mẹ, anh nếu năn nỉ me nghĩ họ chắc chắn sẽ đồng ý mối quan hệ của bọn anh.
Dong Hyun lắc đầu.
\- Vô ích thôi, anh đã thử rồi, anh còn làm căng đến mức bỏ ra ngoài sống bọn họ vẫn nhất quyết không đồng ý.
\- Vậy còn người yêu anh, gia đình của cậu ấy thì sao?
\- Tae Jung chỉ còn mẹ, mẹ em ấy lại bị bệnh nằm liệt giường bấy lâu nay, em ấy chăm chỉ kiếm tiền cũng chỉ đủ dùng thuốc cầm cự, chứ không phẫu thuật được.
\- Vậy anh thật sự muốn làm cha nuôi của con em?
Bây giờ mọi chuyện đã không có đường lui nữa rồi, bỗng dưng có người dang tay chào đón hai mẹ con cô, nếu cô từ chối không biết khi bụng đã to cô sẽ lấy gì ăn, nếu bảo bỏ đứa trẻ của Diệp Thần thì thà rằng cô chết đi cho xong.
\- Anh vui mừng còn không hết, thứ nhất xoa dịu được bố mẹ anh, thứ hai anh có thể quang minh chính đại đến với Tae Jung.
\- Anh định đưa cả cậu ấy về sống chung với bố mẹ anh sao?
\- Không, anh mua nhà rồi, anh sẽ làm thủ tục cưới em, sau đó chăm sóc hai mẹ con em, vừa có thể ở cạnh Tae Jung.
\- Nhỡ đâu cậu ấy không đồng ý, vì em mà cậu ấy không được danh chính ngôn thuận thì sao.
\- Em đồng ý, chỉ cần ở bên cạnh Dong Hyun dù phải làm bất cứ điều gì em cũng đồng ý.
Từ phía sau tấm rèm phát ra giọng nói, Tae Jung đã đứng ở đó từ bao giờ cô hoàn toàn không phát hiện ra, cậu ấy đi lại, choàng tay qua cổ Dong Hyun, thơm vào má anh ấy, cử chỉ của hai người thâm mật như cặp tình nhân thực thụ.