Mỹ Lệ được cứu ra khỏi chiếc hang sâu thẳm trong lòng đất, còn nói về chuyện tại sao Diệp Thần tìm thấy cô thì phải quay lại vài hôm trước đó.
Diệp Thần không ăn không ngủ, người như mất hồn đi đến ngọn đồi hoang, anh liên tục tìm kiếm trong đống tro tàn dù cho nhiều người khuyên ngăn rằng anh hãy bỏ cuộc đi, hãy để cho cô ấy an nghỉ nơi chín suối, nhưng không.
Một niềm tin mạnh mẽ nào đó xuất hiện trong anh rằng Mỹ Lệ còn sống, cô ấy nhất định vẫn còn sống.
Và người tốt bao giờ cũng được hồi báo, ông trời như thương xót cho tấm lòng của anh mà đổ trận mưa rào, nước trút xuống xối tan tất cả, anh ngồi đó nhìn, với mong muốn tuyệt vọng, cho dù cô ấy có bị thiêu chết thật thì anh cũng muốn tìm một mảnh di hài của cô ấy mà an táng cho đến nơi đến chốn, anh không thể để cô ấy là hồn ma vất vưởng nơi đồi núi heo quạnh này được, nghĩ đến đây tâm can anh như ngàn đao xuyên thủng.
Tro tàn bị nước mưa trôi xuống, trơ lại một khoảng đất đen xì, rồi một phiến đá dần hiện ra, có một bàn tay vô hình từ phía sau lưng đẩy anh tiến đến phiến đá đó.
Không biết do đâu, anh đi tới lật phiến đá ra thì phát hiện một chiếc hố không thể nhìn xuống đáy, nhưng vừa vặn một người có thể nhảy vào, trong đầu thoáng lên dòng suy nghĩ, ôm ấp chút tia hy vọng rằng cô ấy có khả năng nhảy xuống đây thoát khỏi lưỡi hái tử thần, cho dù nhảy xuống cũng là một cơ hội sống rất lớn rồi.
Anh điều động người đến, mở rộng miệng chiếc hố, đích thân buộc dây thừng nhảy xuống, anh muốn tận mắt chứng kiến kỳ tích xảy ra và cô đã không khiến anh phải thất vọng, anh ôm cô gái nằm dưới nền đất đá lạnh lẽo đang thở từng đợt hơi nặng nhọc níu giữ sợi dây sống mỏng manh.
Anh bế cô lên thoát khỏi chiếc hang, và đưa đến bệnh viện, cô được truyền dinh dưỡng để phục hồi sức khoẻ, đứa trẻ Diệp Nam nằm ngoan ngoãn bên cạnh cô, đôi mắt nó đen láy trong veo nhìn cô không rời, kể cả lúc đi ngủ cũng phải nắm ngón tay cô mới chịu ngủ yên, dường như nó sợ cô biến mất ngay tức khắc vậy.
\- Diệp Thần em nằm ở đây chán lắm rồi, em muốn về nhà.
Cô nắm lấy ống tay áo anh lúc anh đứng ở phía đầu giường bệnh pha sữa, anh mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán cô.
\- Ngoan chịu khó thêm chút nữa.
\- Hừ.
Cô bĩu môi khoanh tay trước ngực bướng bỉnh.
\- Em nằm cả tuần trời rồi, sắp ngạt thở chết rồi.
\- Đâu...đâu em ngạt thở sao? Anh hô hấp cho em nhé.
Hai má cô ửng đỏ, liếc xéo anh một cái.
\- Anh còn trêu em.
Cô đứng trước sảnh chính bệnh viện bên tay ôm Diệp Nam, tay còn lại dắt Hanna, Diệp Thần từ phía quầy thu ngân xách theo hành lý đi tới.
\- Đi chúng ta về nhà thôi.
Cô đem tất cả sự vui vẻ nói lên thật to, đời người thật phi thường, dù cho mới hôm qua sống chết trong gang tấc nhưng hôm nay nhìn thấy những người mình yêu thương đều có thể nở nụ cười tươi tắn.
Chiếc xe đậu trước cổng, Diệp Thần ôm cô vào lòng bước ra khỏi cửa xe. Cô ngại ngùng đến xấu hổ.
\- Thả em xuống, em tự đi được mà.
\- Yên nào, em đi vào sẽ mỏi chân, không phải cứ đi từ cổng vào đến nhà em lại kêu là sao đường dài thế còn gì.
Hanna ngồi ôm Diệp Nam khuôn mặt cau có cô bé đẩy cửa vừa đi vừa lầm bầm.
\- Mình là cái bóng đèn, không ai cần mình, Diệp Nam em phải lớn thật nhanh lên để còn ăn "cơm chó" cùng chị nhé.
Thím Trương đi chợ từ sáng sớm chuẩn bị một bàn đầy thức ăn còn có cả Linda, cả Yeon cũng đến phụ một tay, Linda sau đoạn thời gian hoạt động ở nước ngoài thì liền kết hôn cùng một anh chàng người pháp cô ấy đem cả nhà ba người đến chúc mừng cô xuất viện, trong lúc tất cả ngồi quây quần bên mâm cơm thì đột nhiên Hanna trở tính.
\- Cái chú này cháu đã bảo đừng cho nấm đông cô vào rồi sao chú vẫn cho, chú biết là cháu không thích ăn mà.
\- Cháu mà kén ăn là xấu gái đó.
\- Cháu xấu gái cũng kệ cháu, ai bảo chú cho vào thì tự đi mà ăn.
Hanna xâm một đũa đầy nấm để vào bát cơm của Lâm Dương.
\- Hanna con không được vô lễ.
Lâm Dương là con trai thím Trương, thằng bé đang học ở một trường gần đây nên Diệp Thần bảo thím Trương không phải thuê trọ mà cho thằng bé đến ở cùng cho gần mẹ gần con, dù sao thím Trương cũng gần như là người nhà của anh, ban đầu thím một mực từ chối nhưng rồi cũng hết lời cảm tạ anh vì đã chiếu cố mẹ con thím.
\- Chú, mai chú đưa cháu đi học nhé, mai cháu có tiết múa chú đừng quên mang theo đồ múa cho cháu đấy.
\- Chẳng phải cháu bảo không múa sao? Bây giờ lại thay đổi ý định rồi à?
\- Hứ, chẳng qua là mấy bạn trai ở lớp cứ nài nỉ thôi nhá.
Mỹ Lệ cháu hai hàng lông mày vào nhau, nhìn Hanna mà ám thị.
\- Hanna.
Thím Trương cười cười gắp một miếng chân giò hầm thuốc bắc vào bá cơm của cô.
\- Cô chủ cứ kệ con bé đi, nó còn nhỏ mà.
\- Thím đừng chiều hư nó, nó ít tuổi mà bắt nạt Lâm Dương thế kia là không được.
Diệp Thần bên cạnh nhướn hàng lông mày ghé vào tai cô nói nhỏ.
\- Không phải rất quen sao?
\- Quen?
Mặt cô ngơ ngác nhìn anh khó hiểu, thím Trương ngồi bên cạnh cô che miệng cười khúc khích, thím chợt nhớ lại khoảng thời gian trước đây, nhanh như vậy chớp mắt đã đều thành người lớn cả.
\- Thím Trương hôm nay không có gỏi cá sao?
\- Đúng rồi, đấy tôi quên mất, già rồi nên quên cả món ăn yêu thích nhất của cô chủ.
\- Mai thím nhớ làm đấy.
\- Được được, tôi sẽ nhớ.
Thật ra không phải thím Trương quên mà là do món gỏi cá là đồ tươi sống sợ ảnh hưởng tới sức khoẻ vừa mới tốt lên được chút của cô mà không làm.
\- Ăn xong cả nhà có muốn đi ngắm hoa không nào, có một con đường hoa mới mở đẹp lắm.
Yeon ngồi nãy giờ mới liên tiếng.
\- Thật hả cô, có nhiều hoa không cô?
Hanna sáng bừng đôi mắt Yeon nhìn con bé cười gật đầu.
\- Đi Chú Dương lên chọn váy cho cháu.
Hanna nắm lấy tay Dương Lâm kéo ra khỏi bàn ăn khi cậu vừa gắp được miếng thức ăn vào miệng.
\- Hanna mẹ vừa nhắc con xong mà, con quên rồi à. Lâm Dương em mặc kệ con bé đi, lại ăn cơm nhanh lên.
Hanna dùng hết lực kéo Lâm Dương lên cầu thang.
\- Chú Dương là của con, mẹ đừng có tranh chú ấy với con.
Mỹ Lệ ngẩn người, đưa tay lên trán lắc đầu quầy quậy, cô thật đến bất lực với con bé này.
HOÀN