Nuôi Vợ Từ Bé [Đam Mỹ]

Chương 11




"Con mèo nhỏ này lại còn đồng ý kết bạn, rốt cuộc là có hiểu ý bức thư kia không vậy?"

Uẩn Đồng rõ ràng là không hiểu ý tứ của bức thư kia, Hoàng Thiên Bá hận chỉ muốn tẩn thằng nhóc Bộ Bộ gì đó một trận.

Hắn cất bức thư của Uẩn Đồng vào túi, lấy bút giả theo nét chữ của Uẩn Đồng viết thư hồi âm.

["Nếu cậu không muốn nhập viện thì tránh xa Uẩn Đồng ra." ]

Thành công tráo thư, Hoàng Thiên Bá vui vẻ xuống nhà ăn cơm. Trong bữa cơm, hắn cứ nhìn Uẩn Đồng không rời, đánh giá một lượt.

Uẩn Đồng dạo này ngày càng lớn, các đường nét phát triển ngày càng rõ ràng là một tiểu khả ái ai gặp cũng yêu. Không ổn rồi, hắn sợ sẽ không giữ được người.

Hoàng Thiên Bá nhìn bản thân trong gương.

"Mình đẹp trai thật đấy." Hắn nhìn góc nghiên và chính diện khuôn mặt không có góc nào để chê. "Mèo nhỏ sẽ phải bị mình hấp dẫn thôi."

Tạm thời yên tâm, cũng may hắn về mới có thể kịp thời ngăn chặn tâm tư của tên nhóc Bộ Bộ kia nếu không Uẩn Đồng sẽ bị tên nhóc đó quấn lấy mất.

Sáng chủ nhật, Hoàng Thiên Bá đưa Uẩn Đồng đi mua điện thoại mới để tiện liên lạc hơn, không cần phải mượn điện thoại của Từ Thanh Cẩn nữa. Sau đó đưa Uẩn Đồng đi chơi khắp nơi, cứ thế dính nhau hết ngày.

Đến thứ hai, Hoàng Thiên Bá dẫn Uẩn Đồng đến trường rồi mới sắp xếp hành lý đi đến thành phố A tiếp tục học. Lên đến nơi liền gọi về, Uẩn Đồng cũng đã tan học.

"Cậu chủ, em kể cậu nghe. Cái bạn tên Bộ Bộ không biết tại sao đọc xong bức thư của em xong thì thấy em liền bỏ chạy."

"Ha ha." Hoàng Thiên Bá đầu dây bên kia không nhịn được cười vui đến lạ thường.

Đúng như điều hắn muốn, làm bạn thì được nhưng muốn làm người đi bên cạnh Uẩn Đồng cả đời thì chỉ có hắn.

"Mèo nhỏ, anh phải đi học quân sự. Nửa tháng."

Nghe tin, Uẩn Đồng có chút buồn bã im lặng, hắn đầu dây bên kia lo lắng khẩn trương.

"Đồng Đồng."

"Em không sao, em không thể để cậu chủ làm ăn mày được. Cậu chủ học giỏi, Uẩn Đồng chờ cậu ở nhà."

"Được."



Thấy cậu hiểu chuyện hắn thoáng đau lòng, kì này học về sẽ bù đắp cho cậu thật nhiều.

Hoàng Thiên Bá đi đến khu quân sự, ở đây quy định nghiêm ngặt nên hắn không được sử dụng điện thoại, đồng nghĩa với việc hắn không thể nói chuyện với Uẩn Đồng mỗi ngày nữa.

Mùa hè vẫn chưa qua nên trời vẫn còn nắng đến khó chịu, Hoàng Thiên Bá vừa tập huấn xong đang ngồi nghỉ ngơi, trên tay cầm chai nước lạnh uống vội một hơi. Hoàng Thiên Bá nhớ đến những ngày bên Uẩn Đồng, khi hắn tập võ xong người cũng đầy mồ hôi, Uẩn Đồng nhỏ bên cạnh cầm khăn không ngại bẩn lau mặt cho hắn.

"Cho mình ngồi chỗ này được không."

Cắt đứt mạch suy nghĩ, Hoàng Thiên Bá nhìn lên thấy một bạn trai, người này học cùng lớp với hắn.

"Tùy." Hoàng Thiên Bá không mấy quan tâm tạo khoảng cách với người này.

Hắn đặt chai nước ở giữa hai người để ngăn người kia ngồi quá gần hắn. Vừa ngã lưng ra sau ghế, đôi mắt tinh tường thoáng thấy nốt ruồi đỏ sau gáy người kia, cũng không mấy quan tâm miễn sao tên này đừng vây vào hắn là được.

"Có thể cho mình uống một chút không?"

Nào ngờ chàng trai kia vì muốn làm quen với Hoàng Thiên Bá lấy chai nước của hắn uống một ngụm. Hoàng Thiên Bá chưa kịp cản lại, hắn cảm thấy rất bực bội đứng dậy cầm lấy chai nước ném thẳng vào thùng rác.

Chàng trai kia bàng hoàng nhìn theo bóng lưng hắn, cậu ta đã để ý Hoàng Thiên Bá từ khi xếp lớp đến nay mới có can đảm lại gần. Khi nãy cậu ta ngồi xuống cứ nghĩ đã có cơ hội nên mới mạo mụi uống chai nước của hắn. Không ngờ hắn lại phản ứng thẳng thừng như vậy.

Vừa mới vào trường Hoàng Thiên Bá đã lên bản top xếp hạn nam thần của trường, vừa là thủ khoa vừa đẹp trai nên rất nhiều người muốn tiếp cận hắn nhưng hắn luôn tỏ ra lạnh nhạt với những người khác giới và các chàng trai có nốt ruồi đỏ. Còn đối với các người còn lại luôn dễ gần.

Tuần đầu tiên chậm rãi trôi qua, tranh thủ cuối tuần Từ Thanh Cẩn chở Uẩn Đồng vào khu quân sự để thăm cậu chủ. Lần đầu tiên được đi xa, Uẩn Đồng háo hức đến mất ngủ. Đến khi lên xe lại nháo nhào nhìn ngắm xung quanh, nhìn ngắm chán chê lại lăn ra ngủ.

Xe cập bến đến bãi đỗ xe Uẩn Đồng vẫn còn ngủ. Hoàng Thiên Bá đứng bên ngoài đợi, Từ Thanh Cẩn bước ra một mình, hắn nhìn vào trong xe thấy Uẩn Đồng đang nằm ngủ, Hoàng Thiên Bá bất lực khẽ cười.

Từ Thanh Cẩn không nhớ nhung người con trai này bao nhiêu bình thản nói.

"Giao người rồi đấy."

Nói xong bà hướng về phía phòng công tác đi một đường tìm gặp bạn mình. Bạn của Từ Thanh Cẩn là chủ nhiệm của con trai, lớp hắn lên đây tập huấn nên cũng phải đi theo. Nhân cơ hội đưa Uẩn Đồng gặp con trai nên bà tìm người bạn này ôn lại vài chuyện cũ để lại khoảng không gian cho hai đứa trẻ.

Hoàng Thiên Bá nhẹ nhàng vào xe ngồi đợi Uẩn Đồng ngủ dậy. Trong lúc đợi người, hắn lưu manh hôn trộm vài cái. Mấy hôm không gặp cũng không nói chuyện hắn nhớ người này chết mất.

Giấc ngủ bị quấy nhiễu khiến Uẩn Đồng tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy cậu chủ. Uẩn Đồng vui vẻ nhảy cẩn lên, đầu bị đập vào nóc xe cũng không khóc mà cười rạng rỡ. Hoàng Thiên Bá đau lòng xoa xoa cái đầu nhỏ.

"Đau không?"



"Không đau, gặp cậu chủ em vui lắm."

"Vui lắm sao?"

"Thật, cứ như mơ vậy. Nhưng mà sao em thấy cậu chủ có vẻ đen hơn thì phải?" Uẩn Đồng thật thà hỏi.

"Em chê sao?" Hắn không vui nhìn cậu.

"Không, nhìn cậu chủ rất nam tính. Em thích." Trong vô tình Uẩn Đồng không biết bản thân đang thả thính hắn.

Người nói vô tình người nghe hữu ý bất giác va phải hủ mật.

Uẩn Đồng nhào đến ôm lấy ôm để hắn để thoã mãn nỗi nhớ mấy ngày qua.

Hoàng Thiên Bá đem người ra khỏi xe, dẫn cậu đi thăm quan khu quân sự, đi một vòng rồi xuống canteen mua nước và thức ăn trưa. Uẩn Đồng gặp hắn như cá gặp nước kể chuyện không ngừng, luyên thuyên như được trút bầu tâm sự.

"Cô chủ nhiệm lớp em có người yêu, hôm qua em thấy chú ấy đến đón cô đi chơi... Hôm kia em thấy có con mèo sau trường..."

Bạn nhỏ luôn miệng kể, Hoàng Thiên Bá im lặng nghe, lâu lâu còn đút bánh cho cậu ăn. Ai ai nhìn vào cũng nghĩ rằng hắn đang chăm sóc người yêu, các cô gái chàng trai nhìn vào ai nấy cũng ngầm hiểu hắn hoá ra cũng có một ngoại lệ. Bình thường không mấy kiên nhẫn nghe người ngoài nói, hôm nay lại yên tĩnh ngồi nghe cậu trai nhỏ bên cạnh nói không chút than vãn, ngược lại còn ôn nhu.

Tuần thứ hai Hoàng Thiên Bá học quân sự sắp trôi qua, chỉ còn hai ngày nữa là hắn được ra quân rồi.

Đang giờ nghỉ trưa, chủ nhiệm của Hoàng Thiên Bá vội vã chạy đến gấp gáp.

"Thiên Bá, mẹ con gọi."

Không biết có chuyện gì, linh cảm không tốt nhận điện thoại. Đầu dây bên kia Từ Thanh Cẩn khóc đến rối rắm.

"Thiên Bá, Uẩn Đồng bị bắt cóc mất rồi."

"Mẹ nói gì?" Hoàng Thiên Bá không tin vào tai mình hỏi lại.

"Mẹ điều trực thăng đến đón con rồi, con mau về đây đi." Từ Thanh Cẩn hối thúc.

Chủ nhiệm đến nói với chỉ huy, Hoàng Thiên Bá được phê duyệt về sớm. Hắn gấp gáp lên trực thăng trở về nhà, Từ Thanh Cẩn kể lại.

Khi tài xế đến đón thì nghe bảo vệ nói có hai người dẫn Uẩn Đồng đi, họ bảo họ là bố mẹ ruột của Uẩn Đồng.