Nuôi Vợ Từ Bé [Đam Mỹ]

Chương 15




Sau khi bị bắt quả tang hụt, Uẩn Đồng chạy lên phòng, ôm tim đập thình thịch.

"Suýt chút nữa lộ rồi. Thật may." Uẩn Đồng vuốt vuốt tay trước ngực.

Bé con đưa bàn tay mình lên nhìn.

"Bị kim đâm nhiều quá, cậu chủ mà biết là toi mất. À mà kệ đi, cùng lắm là bị tét mông vài cái thôi."

Uẩn Đồng cẩn thận khoá cửa lại rồi tiến đến giường ngồi xuống tiếp tục làm, phải làm xong trước ngày mai.

Sáng hôm sau, Hoàng Thiên Bá mang bộ mặt âm trầm không thể nào u ám hơn đi làm, hắn xuống dưới nhà, đôi ngươi di chuyển nhìn quanh nhà.

"Đồng Đồng đâu rồi?" Hắn không vui hỏi.

"Dạ cậu ấy còn ngủ thưa cậu." Người hầu cung kính trả lời.

"Hôm nay là chủ nhật, cứ để em ấy ngủ, đừng gọi." Hắn dặn dò xong rời khỏi nhà.

Rõ ràng là đi làm nhưng trong tâm trí cứ đặt ở nhà, cụ thể hơn là ở trên người Uẩn Đồng. Rốt cuộc là đang dấu hắn cái gì? Khiến hắn bực bội chẳng làm được gì. Từ nhỏ đến nay cậu cái gì cũng đều nói rõ với hắn không nửa điểm dấu diếm, hiện tại đã lớn rồi sao? Nhờ đặc ân, hôm nay cả công ty náo loạn vì vị phó tổng đang không vui.

"Hôm nay ngày mấy?"

"Dạ... Dạ... 03/12." Thư ký căng thẳng trả lời.

"Tôi hỏi ngày chứ không hỏi tháng." Hắn khó chịu gắt giọng.

" Nhưng mà khoan. 03/12 chết tiệt làm sao mà quên được cơ chứ?" Nhờ ơn của ai đó mà hắn suýt chút nữa quên ngày quan trọng.

Hoàng Thiên Bá vội vàng xách áo chạy đi. Nhìn theo bóng lưng hắn cả công tỷ thở phào nhẹ nhõm. Công ty thoát kiếp nạn. Hắn đi vào trung tâm thương mại, ghé đến một shop trong đó.

"Chào phó Tổng." Nhân viên kính cẩn cúi chào.

"Đồ tôi đặt có chưa?" Hắn điềm tĩnh hỏi.



"Dạ rồi."

"Vậy tại sao không gọi tôi?" Hắn không vui khiển trách.

"Dạ tôi xin lỗi. Vì quá bận nên..."

"Thôi được rồi." Hắn tạm thời không muốn nghe, tâm trạng thật sự rất khó chịu gắt gỏng.

Hắn nhận lấy đồ rời đi. Đó là một chiếc vòng tay trong đó có camera giám sát tự hắn thiết kế cho cậu đề phòng cậu gặp nguy hiểm. Hoàng Thiên Bá đã đặt vào tuần trước. Định sinh nhật sẽ tặng cho cậu, nào ngờ hắn bị con mèo nhỏ kia vờn cho xoay vòng mà quên mất.

Hắn đem quà về đến nhà, tầm mắt di chuyển nhìn quanh.

"Đồng Đồng đâu?"

"Dạ đang trên lầu ạ." Người hầu trả lời.

Hoàng Thiên Bá đi lên lầu gõ cửa. Mọi khi giờ này Uẩn Đồng háu đói sẽ tìm đồ ăn, hôm nay lại ở trên phòng, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có vấn đề.

"Uẩn Đồng, em mau ra đây." Hắn gõ cửa. Gọi thẳng tên họ rõ biết là hắn đang không vui.

"Cậu chủ về phòng đi, tí em qua." Uẩn Đồng trả lời.

Hoàng Thiên Bá bất lực im lặng đi về phòng, rốt cuộc là làm cái gì vậy chứ? Hắn đi về phòng, không khoá cửa kẻo lát con mèo kia không vào được lại làm ầm lên, bỏ quà lên giường rồi đi tắm.

Đợi hắn đi tắm, Uẩn Đồng lẻn vào phòng hắn, hé cửa ló đầu vào.

Hoàng Thiên Bá đã vào nhà tắm nhưng nghĩ lại muốn ra phòng, vừa bước chân ra đã thấy Uẩn Đồng giở trò lén lén lút lút. Hắn đứng lại nép sang một bên xem mèo nhỏ làm gì?

"Không có cậu chủ... Hay quá."

Uẩn Đồng lấy cái hộp bỏ vào phòng cậu chủ rồi nhanh chóng chạy về. Hắn đợi cậu chạy ra khỏi phòng rồi đến gần mở ra xem là thứ gì mà Uẩn Đồng mấy hôm nay lén lút với hắn.

"Gấu bông sao? Còn có cả thư." Hắn buồn cười " Mèo nhỏ này thật lắm trò."

Tuy mắng người ta nhưng miệng lại cười đến mức không khép lại được. Hắn không biết rằng bộ dạng hắn hiện tại trông ngốc như thế nào, thật không tưởng tượng nỗi.



Hoàng Thiên Bá mở bức thư ra đọc, bên trong là nét chữ ngay ngắn nắn nót.

* Xin chào cậu chủ, em là Uẩn Đồng bé hầu dễ thương, tài giỏi nhất của cậu đây. Hôm nay 03/12 là sinh nhật cậu đúng không? Chúc mừng cậu tròn 23 tuổi. Hôm nay em nhớ sinh nhật cậu rồi đấy thấy em giỏi không? Đừng có mà la em lơ mơ quên sinh nhật cậu nữa nha. Cậu chủ à, em cảm ơn cậu rất nhiều vì đã luôn chăm sóc và yêu thương em, cảm ơn cậu nhiều. Em trả ơn cậu bằng cách tự tay may gấu bông cho cậu đó, cả tấm lòng của em đều ở trong này, đừng có chê, không là em giận cậu luôn... Bái bai cậu, sinh nhật vui vẻ *

"Thật là, đã cảm ơn còn đe doạ sẽ giận người ta. Thật là..." Hắn hạnh phúc đến mức bế tắc ngôn ngữ không biết nói gì nữa.

Hắn đọc xong môi ngày càng cong lên.

"Chữ thì viết nghệch ngoạc, thật xấu. Bảo là nhớ ngày sinh mà nhớ lộn ngày là sao?" Miệng tuy chê nhưng không khép nỗi nụ cười.

Hôm nay sinh nhật của Uẩn Đồng nhưng mà cậu lại nhớ thành sinh nhật của hắn.

"Còn nữa cái gì mà bé hầu dễ thương, siêng năng chứ? Là một con mèo vừa xấu xí lại còn lười."

Hắn cầm con gấu bông trên tay, sỉ diện không muốn thừa nhận rằng mình thích nó.

"Còn mày nữa, con gấu xấu xí quá đi mất."

Hoàng Thiên Bá cứ đứng cười mãi, cười đến ngốc nghếch. Hạnh phúc thật, hắn mang con gấu bông đặt ở nơi hắn dễ dàng nhìn thấy nhất lên bàn, còn thư của Uẩn Đồng thì cất vào ngăn kéo thật cẩn thận rồi khoá lại. Món quà sinh nhật đầu tiên Uẩn Đồng tặng hắn sau 7 năm về đây ở.

"Hạnh phúc quá đi mất." Hắn sung sướng thốt lên.

Nhưng mà món quà đầu tiên được tặng cũng chẳng đúng ngày. Thôi vậy, hắn xem như là món quà sinh nhật sớm là được.

"Miễn cưỡng chấp nhận, anh vốn rộng lượng với em mà."

Điều chỉnh lại tâm trạng vui sướng lộ liễu, hắn đi tắm nhanh chóng để đi gặp Uẩn Đồng.

Hắn bắt đầu đi qua phòng cậu, mở cửa thật nhẹ nhàng không ra tiếng động. Nhẹ nhàng thò tay vào tắt đèn phòng Uẩn Đồng.

"Cạch" đèn vụt tắt. Uẩn Đồng đang ngồi học bài thì bị kinh động giật mình hoảng sợ. Tại sao mất điện rồi? Uẩn Đồng sợ tối, bắt đầu bật khóc đứng dậy mò đường đi ra tìm cậu chủ.

"Huhu cậu chủ ơi... Cậu chủ..." Uẩn Đồng khóc loạn gọi tên hắn.