Bé Uẩn Đồng cũng được ông bà chủ cho đi học với cậu chủ... Bé con học trường tiểu học cạnh trường Hoàng Thiên Bá.
"Học xong đứng đây đợi anh qua đón. Không được chạy lung tung." Hắn cẩn thận dặn dò thật kĩ.
"Dạ cậu chủ." Bé con ngoan ngoãn nghe lời.
Cậu chủ rời đi, Uẩn Đồng nhỏ lon ton chạy vào lớp học, tan học cậu chủ Hoàng Thiên Bá qua đón bé hầu nhỏ Uẩn Đồng, cái dáng bé tí đang đứng trú nắng dưới cổng trường chờ hắn đón về, Hoàng Thiên Bá nhìn Uẩn Đồng mà mỉm cười.
"Cưng chết mất."
Hắn lấy chiếc cặp của Uẩn Đồng đeo lên vai đi đến nắm tay dẫn Uẩn Đồng về, bé con thích được cậu chủ nắm như thế này, cảm giác như có anh trai bảo vệ.
Ôn nhu có lúc, bình thường Hoàng Thiên Bá rất thích trêu bé hầu nhỏ của hắn khóc. Hắn ngồi gác chân lên ghế xem ti vi, Uẩn Đồng cũng ngồi kế.
"Mèo nhỏ, đi lấy dâu tây lại đây."
"Dạ." Uẩn Đồng vân lời đi lấy.
Cậu bé chạy đến tủ lạnh, bắt ghế leo lên vì tủ lạnh to và cao, mà dâu tây để trên cao, bé con 8 tuổi nhỏ bé chẳng thể nào lấy tới. Hắn ngồi nhìn cười.Chậm rãi đi đến lấy dễ dàng, cứ để thế này thì đến khi nào mới ăn được. Hoàng Thiên Bá với tay lên cao lấy.
"Nhóc lùn. Chân ngắn."
Uẩn Đồng uất ức. Bảo người ta đi lấy rồi lại tự bản thân đi lấy, còn chê chân ngắn.
"Sao khi nãy cậu chủ không tự mình đi lấy đi." Cậu bé ấm ức đến không giữ nỗi bình tĩnh.
Hắn phì cười, Hoàng Thiên Bá hắn thích chọc con mèo này xù lông lên mới thoã mãn.
" Là anh đánh giá cao em, cứ ngỡ em sẽ lấy tới. Bây giờ thì anh tự lấy rồi này."
Trêu xong hắn bình thản đi đến ghế ngồi, Uẩn Đồng ấm ức giận dỗi.
"Ăn không?" Hắn cầm quả dâu đưa sang bên cạnh.
"Không." Đôi tay nhỏ quyết tâm không nhận quả dâu kia, khoanh tay trước ngực khẳng định lời nói.
"Dâu ngon lắm này." Hắn cắn một ngụm.
Uẩn Đồng quyết tâm không quan tâm hắn.
"Ai không ăn thật tiếc, vừa ngọt vừa mát." Hắn vẫn không từ bỏ dụ dỗ người bên cạnh.
Quyết tâm giận dỗi thì có đó nhưng thèm thì không chịu được. Nhận thấy sự khuất phục của người kia, Hoàng Thiên Bá đưa cho bé con quả dâu lớn nhất, Uẩn Đồng ngoan ngoãn xoè đôi tay bé xíu ra nhận lấy.
"Ngon không?" Hắn cưng chiều nhìn sang hỏi.
"Dạ ngon, nhưng Uẩn Đồng thích ăn vải hơn."
"Ăn vải có khiến cho đôi chân ngắn này của em cao lên thêm chút nào không?"
"Cậu chủ." Uẩn Đồng bùng nổ tức giận đứng dậy rời đi.
Vừa đi vừa ấm ức nói. "Em không chơi với cậu chủ nữa."
Đôi mắt lưng tròng nước mắt, bé Uẩn Đồng thật sự sắp khóc đến nơi. Hoàng Thiên Bá luống cuống rối rắm chạy theo xin lỗi.
"Anh xin lỗi, mai anh sẽ mua vải cho Uẩn Đồng ăn có được không?"
Uẩn Đồng vẫn ấm ức mím môi không trả lời khiến hắn rối bời hơn.
" Anh sẽ không trêu em nữa, anh hứa. Đừng giận... Mèo nhỏ ngoan."
"Khi em lớn em sẽ tự khắc cao, sẽ cao hơn cậu chủ... Cậu chủ cứ trêu em. Em ghét cậu chủ."
Thật sự rơi nước mắt, Uẩn Đồng khóc đến đáng thương. Hoàng Thiên Bá ôm bé con vào lòng dỗ dành.
"Anh xin lỗi, anh sẽ không trêu em nữa. Mèo nhỏ đừng ghét anh."
Ông bà chủ về đến nhà thấy cảnh sôi động này cũng thầm công nhận rằng đưa Uẩn Đồng về nhà là điều đúng đắn nhất. Có bé con nhà trở nên ồn ào vui vẻ hơn rất nhiều, con trai của họ cũng không còn trầm mặt như xưa nữa, Uẩn Đồng đã thay đổi hắn.
Kết quả cho việc trêu chọc chính là hắn đã bị Uẩn Đồng ghi thù và bơ suốt tận mấy ngày. Hoàng Thiên Bá phải đích thân đi mua vải để làm hoà. Nhiều lúc hắn cũng cảm thấy buồn cười vì bé còn nhỏ nhưng rất chính kiến và bướng bỉnh, một khi đã bảo giận là giận suốt mấy hôm.
Sáng ra hắn đưa đi học cũng không thèm nắm tay hắn nữa chỉ một mực dấu tay vào túi áo, còn cặp thì vẫn cho Hoàng Thiên bá xách hộ xem như là đặc ân cho hắn rồi.
Mãi đến khi Hoàng Thiên Bá thành thật cầu hòa mua vải về lột cho Uẩn Đồng ăn thì bé con này mới miễn cưỡng xá tội cho hắn. Trong lúc cả hai đang vui vẻ học bài, Hoàng Thiên bá chỉ bài cho Uẩn Đồng thì Từ Thanh Cẩn gõ cửa gọi hắn ra muốn nói chuyện.
"Em làm bài đi, đợi anh một lát."
Hắn đi xuống nhà nhưng điện thoại vẫn để trên bàn học của Uẩn Đồng, có tin nhắn đến, Uẩn Đồng như mọi khi cầm lấy chạy đi tìm hắn.
Dưới nhà, Từ Thanh Cẩn dò hỏi.
"Thiên Bá, con có muốn mẹ mướn một người hầu riêng cho con không?"
Bà thấy ngày ngày con trai đều tất bật chăm sóc cho Uẩn Đồng cũng có ý tốt muốn cho hắn có riêng một người hầu để tiện bề cho hắn đỡ vất vả.
"Thêm người hầu?" Uẩn Đồng vô tình nghe thấy, miệng nhỏ lí nhí lặp lại, cũng không nháo nhào. Lúc này Uẩn Đồng rất hiểu chuyện im lặng trở lại phòng không đưa điện thoại cho cậu chủ nữa.
"Không cần, thế này đã ổn rồi." Hắn là không muốn có ai thêm vào cuộc sống của hắn và Uẩn Đồng nữa, tự hắn chăm sóc cho Uẩn Đồng, Hoàng Thiên Bá hắn không muốn ai chạm vào người của hắn, kể cả bố mẹ.
Hắn quay trở lại phòng, đi được đôi bước thì quản gia nói với hắn lúc nãy có thấy Uẩn Đồng đi xuống. Linh cảm được việc không hay, hắn sẽ không để bất kì khuất mắt nào trong cuộc sống của cả hai. Hoàng Thiên Bá mở cửa đi vào, nhìn sắc mặt đã biết bé con có hiểu lầm. Hắn nói.
"Mẹ anh nói sẽ thuê người hầu riêng cho anh."
Uẩn Đồng không trả lời, chỉ ngước đôi mắt to tròn lên nhìn đợi hắn nói tiếp.
"Anh không chịu, anh nói có mèo nhỏ là đủ rồi."
Nghe được lời này, cảm giác sắp bị bỏ rơi lúc nãy đã tan biến. Sắc mặt trở nên hồng hào vui hơn, tâm trạng vui mừng thể hiện rõ trên khuôn mặt.
Đúng là một đứa trẻ, tâm trạng cũng rất đơn giản, vui buồn đều thể hiện tất cả trên khuôn mặt. Hoàng Thiên Bá mân mê đôi má bánh bao của Uẩn Đồng.
"Em yên tâm, ngoài em ra anh không cần bất cứ ai khác."
Uẩn Đồng nhoẻn miệng cười gật đầu.
Vẫn là một đứa trẻ, sáng nghĩ thế nào tối mơ thế ấy. Tối đến Uẩn Đồng mơ thấy bé bị bỏ rơi trước cửa cô nhi viện... Mơ thấy một người đàn bà có lẽ là mẹ của bé bảo rằng.
"Con đợi ở đây, mẹ sẽ đến đón con."
Khi đó Uẩn Đồng còn rất nhỏ nên không nhớ rõ đêm hôm đó, chỉ nhớ một đêm mưa rất lớn bé bị bỏ rơi trước cửa cô nhi viện. Người mẹ khuôn mặt mờ nhạt không thấy rõ bảo đợi sẽ quay lại đón thế nhưng đợi đến mức cả người ướt đẫm cũng không thấy quay trở lại. Lúc được phát hiện cũng đã sốt đến mơ hồ, Uẩn Đồng hai tuổi được cô nhi viện nhận nuôi, sốt cao đến mất trí nhớ. Lâu lâu lại mơ thấy tối hôm đó cùng khuôn mặt mờ nhạt của mẹ.
Uẩn Đồng tỉnh lại trên giường, miệng nhỏ lầm bầm.
"Lại mơ thấy nữa rồi."
Uẩn Đồng cũng không kể cho cậu chủ biết, bé chỉ nghĩ đây là giấc mơ bậy bạ lâu lâu mơ thấy cũng không muốn để tâm đến. Quẳng nó lại sau đầu, bây giờ bé đã có cậu chủ luôn yêu thương và cưng chiều bé.
"Không nhớ nó, không nhớ nó..." Như câu thần chú mỗi khi giấc mơ đó xuất hiện, Uẩn Đồng vừa lầm bầm vừa đánh răng.
Hoàng Thiên Bá gõ cửa. "Mèo nhỏ, đi học thôi."
"Dạ."
Vừa thấy hắn mọi suy nghĩ không vui đều tan biến, ngày mới lại bắt đầu.